Mật Mã Tây Tạng

Chương 86: Cái chết của Cương Nhật Phổ Bạc



Merkin bỏ mắt kính chống đạn và mặt nạ thở xuống, cả chiếc mũ trùm đầu trong bộ trang phục chuyên dụng cũng bỏ ra phía sau cổ áo, trợn mắt há hốc miệng nhìn những bậc thang cao ngất đó, nói với Thiết Quân: "Thấy chưa hả, đây chính là nơi tấm bản đồ chỉ cho chúng để đi xuyên qua sông băng, đây chính là kỳ tích mà đám Mật tu giả kia từng sáng tạo ra, nơi mà chúng ta muốn kiếm tìm, ắt còn huy hoàng hơn chỗ này một nghìn lần. Chẳng trách bao nhiêu năm nay không có người nào vượt qua được sông băng này, thì ra là phải đi vòng xuống bên dưới! Đi thôi, vào trong xem thế nào."

° ° °

Bên trên bậc cấp, Cương Nhật Phổ Bạc thấp giọng bảo Cương Lạp: "Là người nước ngoài, không hiểu chúng đang nói gì. Sao chúng lại có vũ khí nhỉ? Đi, báo với Cường Ba, bọn họ bị người khác theo dõi rồi."

Cương Lạp ngước nhìn Cương Nhật Phổ Bạc, chỉ nghe chủ nhân nó thúc giục: "Đừng lo cho tao, tao tự có cách, đi mau…" Cương Lạp ngạc nhiên nhìn chủ nhân một lần nữa, lờ mờ cảm giác được dường như Cương Nhật Phổ Bạc đã hạ quyết tâm gì đó, nét mặt này trước đây nó chưa từng thấy bao giờ, nó không thể hiểu nổi, đành ngoảnh đầu nhìn lại mấy lượt nữa, rồi nghiến răng quay đi. Cương Nhật Phổ Bạc nhìn cái bóng lướt như gió của Cương Lạp, lấy làm áy náy tự nhủ: "Cương Lạp, con gái của ta, đi vào núi tuyết đi, ở đó mới có thể tự do chạy nhảy, tha thứ cho ta nhé."

° ° °

Trèo lên dốc băng, lạ có một vạt nắng rải xuống sau lưng mọi người, cuối cùng vầng dương cũng dâng lên khỏi cao nguyên tuyết, rừng tháp băng dưới ánh mặt trời tức khắc trở nên biến ảo, trắng tinh khiết như mây, nhẵn mịn như cát, các tác phẩm điêu khắc của băng tuyết đều trở nên thiêng liêng thánh khiết. Có kim tự tháp tuyết, Quảng Hàn băng cung, chùa cổ lầu chuông; cũng có cả trụ ngọc cuồn cuộn, bạch đà bái nguyệt, kiếm chỉ trời cao, trăm ngàn tư thế, thật sự kỳ diệu vô ngần. Ánh sáng lành lạnh chảy xuống, dải núi như con rắn bạc khổng lồ uốn khúc liên miên mấy dặm, màn sương trên đỉnh núi cũng buông xuống như một tấm sa mỏng, làm cả khu vực rừng tháp băng ấy trở nên hiền hòa dịu dàng hẳn lên.

Đồng thời ngọn gió Tây lạnh buốt cũng thể hiện vẻ uy nghiêm của nó, phía trước đá chạy cát bay mù mịt đầy trời, gió táp vào mặt nhưn những trận roi quất xuống. Các thành viên trong đội leo núi đều đeo mặt nạ bảo vệ, mũ lông, kính chắn gió, cổ áo và mặt nạ trùm đầu có thể nối liền lại, bên ngoài mặt nạ trùm đầu là hộp sắt chống đạn nối với ống dưỡng khí và thiết bị liên lạc, thoạt nhìn trông như một phi công quân đội vậy. Họ không gỡ vuốt băng ra, mà đâm ngập luôn vào tầng đất đông cứng, phải vũ trang nguyên bộ như vậy, mới chống đỡ nổi với cơn gió được một lúc. Họ còn dùng dây an toàn nối tất cả lại với nhau, đứng thành thế trận hình mũi dùi trước hướng gió, cho những người đứng phía sau bắt tay đào đất đóng cọc.

° ° °

Những bức điêu khắc trong thủy tinh cung hiện lên đủ các hình thái đa dạng đến khó tưởng tượng nổi dưới ánh đèn, đến cả đám người thô lỗ không biết thưởng thức nghệ thuật này cũng không sao kìm nén nổi tiếng suýt xoa thán phục. Merkin cười lạnh lùng khinh miệt: "Hừ, chẳng qua chỉ còn lại cái thứ vỏ không mà thôi, có gì đáng phải ngạc nhiên đâu chứ. Những thứ từng đặt trên giá trên bệ kia kìa, đó mới là những thứ thực sự đáng tiền."

"Rắc rắc…" m thanh từ phía trên vọng xuống. Thiết Quân nói: "Xem ra nơi này chỉ được một hai tháng nữa thôi, phần đỉnh đã xuất hiện vết nứt rồi."

Lúc đi tới chỗ tường băng Cương Nhật Phổ Bạc vừa dựa lưng, Merkin nhìn thấy chiếc đèn chiếu Cương Nhật Phổ Bạc để lại, chợt giật thót mình, ánh mắt như độc xà lướt sang hai phía trái phải, tức khắc phát hiện ở phía xa có bóng đen thấp thoáng. "Còn có người ở đây!" Merkin giơ tay trái lên, đột nhiên ra ám hiệu, đám lính nháo nhác đằng sau tức khắc chia làm hai người một tổ tản ra xung quanh.

Tòa băng cung này tuy lớn, nhưng hầu như trong suốt, không tiện náu mình, trong chốc lát Cương Nhật Phổ Bạc đã bị phát hiện và bao vây. Chỉ thấy anh ta không hề biến sắc, chậm rãi hỏi: "Các người là ai?"

Merkin bước ra khỏi đám thuộc hạ, dùng tiếng Tạng đáp: "Ông anh này, chúng tôi là người của HIệp hội Leo núi Quốc tế, nhìn thần sắc anh đau buồn như vậy, có phải là đang ở đây tiễn đưa người thân gì không?"

"Hiệp hội Leo núi!" Cương Nhật Phổ Bạc nhìn đám súng ống trong tay đối phương, khịt khịt mũi đầy khinh bỉ, có điều, nhìn gã đàn ông tóc vàng biết nói tiếng Tạng kia, anh ta cũng đoán được, hắn chính là thủ lĩnh của đám người vũ trang này.

Merkin nói: "À, cái này ấy à, khu vực này có quá nhiều dã thú, vì lý do an toàn, chính phủ quý quốc đã cấp cho chúng tôi giấy phép mang súng đặc biệt, toàn bộ đều hợp pháp cả. À, ông anh này, con đường này là do anh phát hiện phải không? Có thể cho chúng tôi biết, nơi đây do ai xây dựng không? Đằng sau nó thông đi đâu thế? Tại sao anh…" Merkin vừa hỏi vừa quan sát nét mặt đối phương, đột nhiên sực tỉnh ngộ: "Không xong! Hắn đang cố ý trì hoãn chúng ta! Cương Nhật Phổ Bạc vừa thấy sắc mặt Merkin biến đổi, cánh tay liền tức khắc vung lên, dây móc bắn ra, bập vào bức tường băng sau lưng Merkin, thân thể anh ta cũng theo đó lướt đi, cùng lúc rút luôn thanh đao bên hông bổ thẳng đến chỗ Merkin. Merkin cũng không ngờ Cương Nhật Phổ Bạc lại hoàn toàn để lộ bản thân ra trước bao họng súng mà xông thẳng tới trước mặt mình như thế, hiềm nỗi trong tay y lại không có súng, vội hét gọi: "Thiết Quân!"

Thật không ngờ, Thiết Quân xưa nay bắn súng như thần lại chậm mất một khoảnh khắc, lưỡi đao của Cương Nhật Phổ Bạc mang theo tiếng rít gió rợn người chỉ trong chớp mắt nữa là bổ thẳng xuống đầu Merkin. Chỉ nghe "tạch tạch" hai tiếng, một gã cao lớn bên cạnh đã nổ súng. Cương Nhật Phổ Bạc trúng hai phát đạn vào ngực, thanh đao mang theo nỗi uất hận vút khỏi tay, phát ra một tiếng "vù" tốc độ cực nhanh, đường đao cực kỳ quái dị, khí thế thực sự khiến người ta phải kinh tâm động phách.

Cương Nhật Phổ Bạc sớm đã tính toán từ trước, bản thân mình sẽ trúng đạn mà chết, cú ném ấy hàm chứa sức mạnh toàn thân của anh ta, khoảng cách lại gần như thế, gã tóc vàng ấy không chết thì ắt cũng trọng thương. Thật không ngờ, ở khoảng cách gần như thế, thân thể Merkin vẫn nghiêng đi một cách quái dị, đồng thời co tay hóp bụng lại tránh khỏi một đao ấy. Trước khi ngã xuống, Cương Nhật Phổ Bạc đã kịp nhìn thấy thân pháp kỳ dị của đối phương. Anh gần như không dám tin vào mắt mình nữa, không ngờ gã người nước ngoài này lại có thân thủ cao như vậy, chỉ đành thở dài một tiếng, hơi thở trong ngực tắc nghẽn, ngã gục xuống đất, trong lòng thầm nhủ: "Cường Ba à, các cậu dây phải đám người nào thế? Anh không giúp được cậu nữa rồi, tự mình phải cẩn thận nhé. Lạp Chân, mười bảy năm nay khiến em phải chịu khổ nhiều rồi, anh đến với em đây…"

Merkin hằn học lừ mắt với Thiết Quân, nếu một đao vừa rồi chém trúng mục tiêu, chắc chắn y sẽ bị hớt bay mất nửa cái đầu chứ chẳng chơi, trong lòng vẫn còn ngấm ngầm kinh hãi: "Thằng này sớm đã có ý liều chết rồi, chẳng lẽ hắn đã bị kích động gì đó? Trước lúc chết vẫn muốn chém ta một phát, có phải là muốn giúp bọn Trác Mộc Cường Ba hay không? Hơn nữa hắn không hề có trang bị leo núi, vậy hiển nhiên là người quen thuộc địa hình vùng này rồi, thế thì kẻ đi báo tin kia là người nào nữa? Bọn chúng không thể dùng tay không mà leo lên dốc băng dựng đứng kia được, chắc là không đuổi kịp bọn Trác Mộc Cường Ba đâu…" Nghĩ tới đây, Merkin hờ hững nói: "Tiếp tục tiến lên, tìm tên đã chạy thoát kia về cho tao."

Đoạn y vỗ vỗ lên vai gã cao lớn đứng bên cạnh vừa nổ súng cứu mình, cười cười bảo: "Làm tốt lắm, Ivan." Kế đó lại ghé miệng sát tai Ivan thì thầm mấy câu gì đó, Ivan trợn tròn mắt lên. Merkin khẽ gật đầu, rồi lại mỉm cười ngoảnh đi, nói với Thiết Quân đứng gần đó: "Thiết Quân, mày đi theo tao cũng được năm năm rồi nhỉ…"

Thiết Quân đáp: "Bốn năm mười một tháng rồi, ông chủ."

"Vừa nãy, sao lại thất thủ thế?" Merkin vẫn ôn tồn hòa hoãn hỏi.

"Tôi xin lỗi, ông chủ."

"Không sao, không sao cả." Merkin vỗ vỗ lên vai Thiết Quân, cùng y bước tiếp. Bỗng nghe "đoành" một tiếng, Thiết Quân ngoảnh đầu lại, họng súng của Ivan đang bốc khói, lúc này y mới cảm thấy đau nhói lên. Giọng Merkin cũng chợt biến thành lạnh lẽo như băng: "Tao nghe nói, công an Đại lục khi nằm vùng làm nội gián thường không nỡ nhẫn tâm giết chết người vô tội."

Thiết Quân chầm chậm gục xuống, Merkin nhìn chằm chằm vào cặp mắt y, nói tiếp: "Mày theo tao sắp được năm năm rồi, nhưng tao chưa thấy mày giết chết một người nào cả."

Thiết Quân giãy giụa nói: "Ông chủ, tôi không…"

Merkin cúi người xuống, nói với giọng hết sức ôn hòa: "Tao biết, có lẽ mày không phải là công an Đại lục, nhưng mà, hành vi của mày đã khiến tao nghi ngờ rồi." Dứt lời, y đứng dậy, cao giọng nói với những tên còn lại, "chúng mày cũng nghe cả đây: muốn tiền, muốn đàn bà, thì làm cho tốt vào, ở bên ngoài muốn chơi sao thì chơi! Nhưng có một điểm chúng mày phải nhớ kỹ… vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng bao giờ làm chuyện gì khiến tao nghi ngờ! Ivan, từ giờ mày phải để ý trông nom bọn này cho tử tế vào!"

Ivan cười rộ lên: "Vâng, thưa ông chủ."

° ° °

Cương Lạp chạy như cơn gió, đang lao đi vun vút giữa con đường hẹp trong lòng sông băng thì chợt nghe tiếng súng theo gió vẳng đến. Nó đã từng thấy bọn săn trộm, biết rất rõ âm thanh ấy có nghĩa gì, trong lòng chợt trầm xuống, đột nhiên có cảm giác như trong đời mình đã vĩnh viễn mất đi một thứ gì đó. Cương Lạp dừng phắt lại, móng vuốt cào cào trên mặt băng để lại mấy vết dài, nó xoay tròn tại chỗ hay vòng thật nhanh, vừa nhìn con đường ra khỏi sông băng lớn, vừa nhìn về phía có âm thanh vọng tới. Sau hai vòng xoay, Cương Lạp liền không chút do dự quay đầu lại, nhằm hướng băng cung chạy ngược trở về.

° ° °

Trên đất đông cứng vô cùng, muốn ghim một mũi đinh chốt xuống cũng tốn khá nhiều thời gian, nhưng chỉ cần có cột chống đầu tiên, việc tiến lên phía trước sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Trước mắt, điều duy nhất khiến mọi người trong đội lo lắng là, họ đã tốn quá nhiều thời gian bên dưới sông băng, để đến giờ sương mù mờ mịt, tầm nhìn đang không ngừng bị rút ngắn lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Trác Mộc Cường Ba buộc chặt dây an toàn, nhìn cát bay đá chạy phía trước, bất giác thở hắt ra một tiếng: Thật không hổ là gió cấp mười tám!"

"Cậu nói cái gì!" đội trưởng Hồ Dương ngạc nhiên quay đầu, hỏi lại: "Gió cấp mười tám?"

"Vâng, sao vậy? Có vấn đề gì à?" Trác Mộc Cường Ba đem những lời chú La Ba từng nói với gã nhắc lại một lượt. Trong mắt đội trưởng Hồ Dương thoáng lộ vẻ kinh hãi, nhìn về phía trước nói: "Xem ra chúng ta đánh giá thấp uy lực của Tử vong Tây phong đới rồi, ở dưới chân núi đo thì chẳng qua chỉ khoảng 20 mét/giây, tôi cứ ngỡ là Tây phong đới cũng không thể vượt quá 30 mét/giây được. Nếu đạt cấp mười tám thì…"

Trương Lập nôn nóng hỏi: "Là bao nhiêu mét/giây thế?"

Ba Tang giải thích: "Hiện nay, thang phân cấp tốc độ gió chỉ có mười hai cấp, tốc độ gió vượt quá 30 mét/giây thì được liệt vào cấp mười hai rồi, cấp mười tám, là tính theo một cách chia khác phải không?"

Đội trưởng Hồ Dương gật đầu đáp: "Đúng vậy, vì hiện nay gió lớn xuất hiện rất ít, nên trên cấp mười hai không còn phân loại gì nữa. Còn về những loại có sức phá hoại lớn như gió bão, gió thốc và vòi rồng thì đều dùng vận tốc để trực tiếp biểu thị. Cấp mười tám ấy, là một cách phân loại từng được sử dụng trong một thời kỳ trước đây, giờ đã không còn dùng nữa. Người ta phân loại các cơn gió từ cấp mười hai trở lên, cách này trước đây chuyên dùng làm đơn vị ghi chép trong quá trình giám trắc lực phá hoại của các cơn bão và vòi rồng. Cấp mười tám, có nghĩa là tốc độ gió đến 95 mét/giây trở lên. Phải biết là tốc độ gió cao nhất trên đỉnh Chomolungma cũng chỉ khoảng trên dưới 90 mét/giây, đến cả ở Nam Cực thì tốc độ gió cao nhất cũng không quá 100 mét/giây. Các cậu có biết sức phá hoại của cơn gió có vận tốc 100 mét/giây là thế nào không? Năm 1999, nước Mỹ từng gặp phải một trận vòi rồng đáng sợ, vận tốc gió ở trung tâm vòi rồng ước chừng khoảng trên 100 mét/giây, trận gió ấy đã được gọi là Lưỡi hái Tử thần đấy! Trên mặt đất, chỗ nào gồ ghề nổi lên… nhất loạt đều bị cạo chõ phẳng tắp!" Tới đây, anh gượng cười khó nhọc tiếp lời, "Không ai có thể leo núi tuyết trong điều kiện vận tốc gió vượt quá 30 mét/giây cả."

Lữ Cánh Nam nghe thế, liền ra lệnh: "Gia cố thêm một chốt sắt nữa, buộc chặt bằng hai dây thừng." Dứt lời, lại quay sang bảo đội trưởng Hồ Dương, "Chắc là không đến nỗi kinh khủng như thời của chú La Ba đâu. Thời tiết lúc này cũng tương đối dễ chịu, tốc độ gió có lẽ vẫn nằm trong phạm vi chúng ta chịu đựng được. Trương Lập, đo thử xem sao!"

Trương Lập lấy chiếc máy đo tốc độ xách tay ra, lắp bên ngoài chiếc mũ da và kính chắn gió, xoay về phía hướng gió, rồi nói: "Tốc độ gió ngoài rìa, 27 mét/giây."

Lữ Cánh Nam nhìn sang phía đội trưởng Hồ Dương: "Vẫn đi được chứ?"

Đội trưởng Hồ Dương gật đầu: "Đành liều một phen thôi, chỗ này vẫn chưa chính thức đi vào dải gió tây, mới chỉ ở ngoài ria thôi."

Nhạc Dương mỉm cười: "Chẳng sao đâu, chúng ta đeo ba lô nặng lắm mà, coi như có cái mỏ neo rồi."

° ° °

Cơn gió đưa đến mùi hương quen thuộc, cùng với cái mùi mà Cương Lạp đã biết từ mười lăm năm nay ấy, còn pha lẫn cả mùi tanh tanh của máu nữa. Hai thứ mùi này hòa lẫn vào nhau, khiến trái tim Cương Lạp như thắt lại. Nó duỗi thẳng thân mình như con báo săn, guồng chân chạy như phát cuồng, chỉ mong có thể nhanh hơn chút nữa, nhanh hơn chút nữa! Không ai biết Cương Lạp cảm nhận được điều gì, hoặc giả nó đang nghĩ gì, bộ lông màu ngân bạch ấy dần dần biến thành sắc lam của bầu trời sau cơn mưa lớn, đôi mắt đỏ lựng lên. Nó vẫn không ngừng tăng tốc, hóa thành một tia sáng xanh, lướt đi trên mặt băng, chân không chạm đất, chỉ để lại trên con đường băng ấy một cái bóng màu lam nhàn nhạt.

Bọn người của Merkin vẫn chưa ra khỏi băng cung, chợt thấy một trận gió lao ập tới, kèm theo đó là một cái bóng màu lam đột nhiên xuất hiện giữa hư không, lao vút qua đầu cả bọn. Cả đám còn chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, đã thấy bóng lam lấp lóa, rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.

"Cái… cái gì vậy!" Merkin giật mình kinh hãi.

Câu trả lời của Ivan càng làm y dở khóc dở cười: "Hình như có thứ gì đó vừa bay qua."

Merkin thoáng nghĩ ngợi, rồi ra lệnh: "Quay lại xem sao."

Cương Nhật Phổ Bạc nhoài người trên mặt băng, đã sắp đến gần bức tường băng có hình ảnh của Lạp Chân kia, phía sau anh, là một vệt máu kéo dài. Anh nghiến chặt răng, tiếp tục bò lại gần bức tường. Cương Nhật Phổ Bạc hiểu rất rõ, hai phát đạn ấy, một phát xuyên qua phổi, mỗi lần thở ra hít vào đều phun ra bọt máu, phát còn lại đã bắn vỡ gan, máu chảy ồ ạt như suối. Nhưng tim anh vẫn đang đập, ý thức vẫn còn chưa mơ hồ, bởi thế anh vẫn tiếp tục nhích người lên phía trước, cho dù chỉ có thể lại gần cái bóng của Lạp Chân, gần thêm một centimet nữa cũng được.

Cương Nhật Phổ Bạc đã mất máu quá nhiều, đến nỗi khi bên tai văng lên tiến kêu "ư… ư…", anh còn ngỡ rằng mình gặp phải ảo giác, cho đến khi đầu lưỡi ấm áp của Cương Lạp liếm lên mặt, anh mới dám khẳng định, đó là Cương Lạp, Cương Lạp đã trở lại rồi! Tiếng kêu lo lắng, buồn thương, liên hồi mà ngắt đoạn ấy. Cương Nhật Phổ Bạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy lệ nhỏ ra trong mắt Cương Lạp, Cương Lạp đang khóc, kể từ khi Trác Mộc Cường Ba ra đi lần đó, anh chưa từng nghe thấy nó khóc thương tâm như vậy bao giờ. Cương Nhật Phổ Bạc muốn giơ tay lên vuốt ve con chó yêu, nhưng anh đã không còn chút sức lực nào nữa, đành yếu ớt mắng nó: "Con bé ngốc này, không phải ta bảo con… đến gặp… Cường Ba sao… sao còn quay lại…"

Cương Lạp nhìn vệt máu kéo dài trên mặt băng, bất an đi lại bên canh Cương Nhật Phổ Bạc, có lúc nó lại gí mũi hít hít ngửi ngửi người chủ nhân, hoặc liếm lên mặt anh, kế đó lại đi xung quanh một cách bất an, quả thực không biết nên làm thế nào mới ổn.

Cương Nhật Phổ Bạc nhìn bộ lông ánh sắc lam xinh đẹp ấy, trong khoảnh khắc, bao nhiêu tháng ngày ở bên Cương Lạp đều hiện về trong tâm thức…

… "Sữa bò… mày không thích à? Sữa dê… vẫn không thích? Vậy thì chỉ còn nước khoáng thôi… ấy, sữa người không có đâu… đừng cào quần áo tao nữa, không có sữa người đâu!"

"Con nhỏ hư đốn này, sao lại tè ở đây hả?"

"Tổ tông của tao ơi, đây là cái áo da tao thích nhất đấy, mày muốn có nệm thì cũng đâu cần phải xé nát nó thành từng mảnh thế này chứ hả…"

"Tao bảo này, mày là chó cơ mà? Chó cũng sốt được hả? Bệnh viện ở xa đây lắm, ôi trời ơi, mày thật là muốn lấy mạng tao mà…"

"Đây là thảo dược mày hái về cho tao đấy hả? Học ở đâu thế? Hôm nay tao không được khỏe, Cương Lạp, đến làng Nạp Lạp, gọi giúp tao…"

Cuối cùng, Cương Nhật Phổ Bạc cũng mỉm cười nhắm mắt, Cương Lạp nằm dài bên cạnh anh, nhìn nụ cười của chủ nhân, lè lưỡi thở hổn hển. Cương Lạp biết, Cương Nhật Phổ Bạc có cái gì đó khác với thường ngày, rốt cuộc là khác gì chứ nhỉ? Nó thử tìm hiểu, có phải chủ nhân đang ngủ không? Không, không giống như đang ngủ, chủ nhân không phát ra tiếng thở quen thuộc ấy nữa, trái tim vẫn đập đều đặn kia cũng không có vẻ gì là đang đập, đôi tay ấm áp kia vẫn thường vuốt ve nó, đang dần dần trở nên lạnh toát như băng.

Cương Lạp dụi dụi đầu nó vào đầu Cương Nhật Phổ Bạc, lấy móng vuốt cào cào lên quần áo anh. Nếu là bình thường, Cương Nhật Phổ Bạc sớm đã cười phá lên mà bảo nó: "Hôm nay trời đẹp quá nhỉ, Cương Lạp, chúng ta đi chạy bộ thôi! Nhưng sao lúc này, Cương Nhật Phổ Bạc chẳng có phản ứng gì vậy?

Cương Lạp cắn cắn cổ áo Cương Nhật Phổ Bạc, kéo anh ra chỗ bức tường băng, nó muốn anh ngồi lên, muốn anh đứng lên. Tại sao chủ nhân lại không nói gì nữa vậy? Cương Lạp càng lúc càng cuống hơn, miệng không ngừng rên ư ử. Chủ nhân không nói gì nữa, chủ nhân bị sao vậy? Bị sao vậy? Cương Lạp ngẩng đầu lên nhìn tòa băng cung rộng lớn, cung điện trống rỗng thênh thang, trái tim Cương Lạp cũng trống rỗng…


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv