Pháp sư Tháp Tây nói: "Tôi ở Yaca cũng nghe nói nhiều về người tên Quách Nhật Niệm Thanh này, đó là một vị tướng quân rất giỏi dùng mưu lược, có rất nhiều tướng lĩnh của Yaca từng nếm mùi thua thiệt trong tay y, nhưng họ đều tỏ ra rất khinh thường mưu lược của người này, bảo rằng đó không phải quyết đấu quang minh chính đại, mà toàn chỉ giở trò sau lưng. Có điều, họ lại lấy làm hài lòng đối với hành vi ra sức thúc đẩy hòa đàm của Quách Nhật Niệm Thanh ba năm trước, dù sao thì trận chiến ấy cũng kéo dài quá lâu rồi."
"Vẫn là vấn đề đó, chúng ta chẳng hề có xung đột lợi ích hay uy hiếp gì đến tên Quách Nhật Niệm Thanh đó cả, tại sao hắn nhất định phải đẩy chúng ta vào chỗ chết kia chứ?"
Pháp sư Tháp Tây lắc đầu nói: "Cái đó thì chưa chắc, giống như ban đầu tôi bị Khước Ba sai người ám sát vậy, tôi cũng hoàn toàn không hề biết chút gì về chuyện của y cả. Có lẽ trong lúc vô ý, mọi người đã làm gì tổn hại đến lợi ích của Quách Nhật Niệm Thanh, vì vậy y mới nảy ra ý định giết người."
Nhạc Dương nghĩ kỹ lại một lượt, rồi vẫn lắc đầu: "Không có gì. Nếu nói có chuyện gì đặc biệt, vậy việc chúng tôi chữa bệnh cho dân làng Công Nhật Lạp cũng chỉ có thể xung đột với Đại Địch ô Thứ Kiệt thôi, đâu có liên can gì đến Quách Nhật Niệm Thanh. Ngoài ra, đâu còn chuyện gì xâm phạm tới lợi ích của Quách Nhật Niệm Thanh chứ?"
Trương Lập nói: "Liệu có phải vũ khí chúng ta mang theo khiến hắn cảm thấy sợ hãi không?"
Nhạc Dương lắc đầu: "Vũ khí của chúng ta đều bị thu lại cả rồi, hắn còn sợ gì nữa? Lẽ nào sợ chúng ta chế tạo ra được một loạt vũ khí khác?"
Trương Lập gật đầu: "Ừm, cũng có khả năng này chứ."
Nhạc Dương nói: "Không thể nào, vậy thì hắn sẽ không để chúng ta đi như thế. Hơn nữa, trong mắt hắn, những vũ khí ấy vẫn chưa bì kịp với vũ khí của người Thượng Qua Ba kia mà. Vả lại, kẻ đến Tước Mẫu trước chúng ta lại còn bắn bị thương Đại Địch ô Thứ Kiệt, chẳng phải cũng mang vũ khí hay sao..." Nói tới đây, Nhạc Dương chợt ngẩn người, quay sang hỏi pháp sư Tháp Tây: "Pháp sư, ngài nghe nói minh ước hòa bình ba năm trước là do Quách Nhật Niệm Thanh ra sức thúc đẩy hay sao?"
Pháp sư Tháp Tây gật đầu: "Ừm, hai bên đã tiến hành hòa đàm hai lần, lần đầu tiên là Quách Nhật Niệm Thanh đích thân dẫn người đến Yaca, lần thứ hai thì do một tướng lĩnh cao cấp khác của Yaca đến Langbu."
"Vậy thì, người kết minh với Quách Nhật Niệm Thanh ở Yaca là quốc vương hay là Khước Ba vậy?" Nhạc Dương lại hỏi tiếp.
Pháp sư Tháp Tây thoáng ngây người, nói: "Ý cậu là... đúng thế! Năm đó, người ký kết hòa đàm với Quách Nhật Niệm Thanh chính là Khước Ba Ca Nhiệt."
Nhạc Dương ngẩng đầu nói: "Nếu như Quách Nhật Niệm Thanh là đồng minh của Khước Ba ở Langbu, mà mục đích của Khước Ba là mưu cầu quyền lực của quốc vương Yaca, vậy thì Quách Nhật Niệm Thanh cũng muốn..." Trước giờ anh cứ trăn trở, nếu mắt công chúa Langbu bị mù, kẻ được lợi nhất sẽ là ai, bây giờ tình hình dường như đều đã sáng tỏ cả rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Trương Lập ngạc nhiên thốt lên: "Ý cậu muốn nói, người Quách Nhật Niệm Thanh thực sự muốn đối phó là quốc vương Tước Mẫu? Nhưng tôi thấy quan hệ của của họ cũng có tệ lắm đâu nhỉ?"
Nhạc Dương lạnh giọng nói: "Đây chính là chỗ đáng sợ của hắn. Nếu không phải chúng ta đứng ở góc độ người ngoài cuộc nhìn vào, nếu không phải pháp sư Tháp Tây vạch trần được cuộc nội loạn ở Yaca, sợ rằng chúng ta rất khó có thể nghĩ đến, cũng khó mà tin nổi rằng, Quách Nhật Niệm Thanh lại ngấm ngầm đối phó với quốc vương Tước Mẫu. Đây chính là chỗ cao minh của một kẻ dùng mưu. Nhìn bề ngoài, quan hệ giữa hắn và quốc vương Langbu hết sức thân thiết, về mặt đối ngoại, hắn đóng vai trò sứ giả hòa bình của hai vương quốc, trong giới quân sự, hắn người người chỉ huy tối cao, lại lập được chiến công hiển hách, đương nhiên không ai lại liên tưởng hắn với một kẻ có thể soán ngôi đoạt vị cả. Tôi cứ ngờ vực mãi, hai nước đánh nhau nhiều năm vậy rồi, thù hận có thể nói còn sâu hơn biển, mà sao Langbu đang chiếm thế thượng phong lại đưa ra đề nghị hòa đàm, làm sao hắn có thể đàm phán thành công. Nhưng nếu chuyện hắn và Đại Địch ô của Yaca ba năm trước hòa đàm, biến thành âm mưu thay triều đổi đại của hai kẻ nắm giữ thực quyền của hai vương quốc, vậy thì lợi ích của bọn hắn sẽ thống nhất với nhau. Vì vậy, sau khi hòa đàm, công chúa đã mù mắt, đồng thời Khước Ba cũng bắt đầu ra tay với quốc vương Yaca."
Pháp sư Á La nghĩ ngợi một lát, rồi cũng gật đầu nói: "Có lý, Quách Nhật Niệm Thanh là đệ tử của Đại Địch ô Thứ Kiệt, lại là tướng lĩnh nắm toàn bộ binh quyền của Langbu, nếu y muốn khống chế cả vương quốc, thay thế quân chủ cũng là chuyện rất dễ dàng. Nếu sau khi trở thành Đại Địch ô, y lại làm luôn cả quốc vương Langbu, vậy thì sẽ trở thành một vị quân chủ chí cao nắm giữ cả vương quyền và thần quyền, không còn gì có thể ước thúc được nữa."
Nhạc Dương lẩm bẩm: "Quách Nhật Niệm Thanh, con người này thật quá sức đáng sợ, hắn rất giỏi ngụy trang mình thành dạng nhân vật nhỏ không đáng để mắt, lại tỏ ra cực kỳ thân thiết với người mình muốn đối phó, giấu mình thật sâu, chẳng trách chúng ta lại chịu thiệt thòi trong tay hắn như vậy. Giờ đây, điều duy nhất mà tôi không thể nào hiểu nổi là, rốt cuộc chúng ta đã phạm phải lợi ích gì của hắn. Còn nữa, tại sao hắn chỉ làm mù mắt công chúa, hơn nữa còn để lại cho nàng một hy vọng phục hồi lại ánh sáng, rốt cuộc hắn đang tính toán điều gì?"
Lữ Cánh Nam nói: "Có lẽ, hắn hy vọng có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên ngai vàng, giữ mình trong sạch. Sau khi quốc vương qua đời, Langbu chắc cũng không thể nào để cho một nàng công chúa mù mắt thống trị chứ, phải vậy không?"
Nhạc Dương sực hiểu ra: "À! Lẽ nào..."
Vừa nghe ngữ khí ấy của Nhạc Dương, Trương Lập vội hỏi ngay: "Nghĩ ra điều gì rồi à?"
Nhạc Dương nói: "Vết thương của Đại Địch ô Thứ Kiệt! Chúng ta không hỏi đến, cũng chưa từng thắc mắc, tại sao Đại Địch ô Thứ Kiệt cứu tên người Giáp Mễ kia, ngược lại còn bị hắn gây thương tích rồi bỏ trốn? Còn nhớ Quách Nhật Niệm Thanh đã từng nói với chúng ta, hắn cũng có chút hiểu biết đối với các loại súng ống hiện đại không? Hắn không thể nào lại không nhận ra vũ khí trong tay người kia, sao lại để cho một kẻ cầm súng lại gần Đại Địch ô Thứ Kiệt được chứ? Hơn nữa, cả vương quốc Langbu chắc cũng chỉ mình hắn biết nói tiếng Anh, vì vây, cách giải thích duy nhất là, chính Quách Nhật Niệm Thanh đã xúi giục người Giáp Mễ kia ra tay với Đại Địch ô Thứ Kiệt! Hắn muốn gạt phăng mọi âm mưu có liên quan đến mình, mượn tay người Giáp Mễ ám sát Đại Địch ô Thứ Kiệt chính là phương pháp tốt nhất. Đại Địch ô Thứ Kiệt là chướng ngại đầu tiên ngăn hắn đến gần ngai vàng, Thứ Kiệt đại nhân không còn nữa, hắn là đệ tử, đương nhiên sẽ kế thừa thân phận Đại Địch ô. Trong thế giới quân quyền thần quyền này, trở thành người duy nhất có thể giao lưu với thần linh cũng có nghĩa là đã sở hữu tấm giấy thông hành để bước thẳng đến ngai vàng của quốc vương rồi! Còn tên người Giáp Mễ kia, nói không chừng đã yêu cầu hắn đối phó chúng ta để đổi lại việc hắn làm giúp Quách Nhật Niệm Thanh! Đây có lẽ là một lời giải thích khá hợp lý rồi!"
Những người trong xe hít sâu một hơi khí lạnh, thật không ngờ, Nhạc Dương lại có thể kết nối toàn bộ các sự kiện lại với nhau như thế! Pháp sư Á La và pháp sư Tháp Tây đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều chăm chú nhìn Nhạc Dương, thầm nhủ: "Chỉ dựa vào một chút tin tức nghe được mà đã đưa ra suy luận như vậy rồi sao? Nhạc Dương, cậu cũng đáng sợ thật đấy! Cánh Nam à, đệ tử đắc ý do cô đào tạo ra, về một mặt nào đó đã vượt qua cả thầy cậu ta rồi đấy."
Nhạc Dương vẫn đang lẩm bẩm như tự nói với chính mình: "Nhưng đôi mắt của công chúa, sợ rằng không đơn giản chỉ vì danh chính ngôn thuận. Một bậc thầy âm mưu như y, mỗi bước sắp xếp hẳn đều có ý nghĩa riêng, dù sao những thông tin mà chúng ta biết được vẫn còn quá ít."
Trác Mộc Cường Ba lo lắng nói: "Pháp sư Tháp Tây, liệu có thể bảo đánh xe nhanh hơn chút nữa được không? Tôi rất lo cho đội trưởng Hồ Dương và Mẫn Mẫn!"
Pháp sư Tháp Tây gật đầu, bảo Tôn Ma: "Tôn Ma, chạy hết tốc lực đi! Thời gian rất gấp!" Tôn Ma đáp một tiếng, rồi cao giọng hét quát cho lũ ngựa tăng tốc.
Trương Lập phẫn nộ nói: "Sau khi trở về Tước Mẫu, chúng ta nhất định phải vạch trần âm mưu của tên khốn kiếp Quách Nhật Niệm Thanh đó!"
Nhạc Dương cười khổ: "Vô dụng thôi, đúng như giáo quan vừa nói, Quách Nhật Niệm Thanh làm chuyện gì cũng giữ cho đôi tay mình sạch sẽ, mọi điều tôi vừa nói, toàn bộ đều chỉ là suy luận, chẳng có chút chứng cứ nào hết. Vả lại, Quách Nhật Niệm Thanh đã có căn cơ nhiều năm ở Langbu, thâm căn cố đế, muốn lật đổ hắn đâu phải nói là làm được chứ. Giờ chỉ hy vọng chúng ta kịp trở về Tước Mẫu, hy vọng hắn tuân thủ ước định, không ra tay trước với đội trưởng Hồ Dương và Mẫn Mẫn thôi."
"Yên tâm," pháp sư Tháp Tây nói, "cậu đừng quên, nói gì thì tôi cũng được coi là một vị Đại Địch ô, người ở đây, đối với người có thể giao lưu với thần linh..."
Đột nhiên lũ ngựa hý vang, xe ngựa dừng gấp, mấy người trong xe đều bị dịch chuyển một đoạn dài theo quán tính, Nhạc Dương ngồi sát cửa xe còn suýt chút nữa thì bị hất văng ra bên ngoài, may mà Ba Tang kịp giữ lại.
"Chuyện gì vậy?" pháp sư Tháp Tây lớn tiếng hỏi. Nhạc Dương cũng vén màn xe lên quan sát.
Tôn Ma trả lời: "Có cây lớn đổ chặn ngang đường!"
Nhạc Dương đã nhảy xuống, lớn tiếng hỏi: "Ai làm vậy?"
Bọn Trác Mộc Cường Ba cũng lần lượt xuống xe ngựa, chỉ thấy trên đường có mấy thân cây to ba người ôm nằm nghiêng ngả tán loạn, hoàn toàn chặn mất đường đi phía trước. Với sức họ căn bản không thể nào dịch chuyển đám cây này đi được, mà xung quanh đều là rừng rậm, xe bốn ngựa kéo cũng không thể đi trong đó. Ba Tang nhìn chỗ gãy bị cháy đen trên mấy thân cây, lạnh lùng nói: "Cơn Lốc Đen!" Anh ta đứng bật dậy, đảo mắt nhìn khắp bốn phía như chim ưng rình mồi, không có cảm giác nguy hiểm, kẻ địch dường như chỉ muốn ngăn cản họ lại đây.
Trương Lập nói: "Sao thế được nhỉ? Hay là còn kẻ địch nào khác nữa?"
Pháp sư Tháp Tây vén màn che lên nói: "Không, đường xe chạy vòng vèo, ngựa chạy nhanh mấy cũng không bằng những người chạy thẳng một mạch băng rừng. Có lẽ là người lúc nãy, y có vũ khí nóng, mới xuất hiện quanh đây khoảng một hai tuần thôi, cũng từng muốn ám sát tôi rồi, chắc có lẽ chính là người Giáp Mễ chạy từ Tước Mẫu đến đây."
Nhạc Dương phẫn nộ nói: "Khốn kiếp, biết vậy thì ngay từ đầu đã truy sát hắn bằng được rồi."
Lữ Cánh Nam nói: "Đừng quên thời gian của chúng ta rất có hạn. Dường như hắn cũng nhận ra được điều này, vậy nên mới nghĩ cách kéo dài thời gian, hơn nữa, hắn có vũ khí, chúng ta thì không!"
Trương Lập nhăn mặt hỏi: "Giờ tính sao đây?"
Nhạc Dương nói: "Pháp sư Tháp Tây, hay là chúng cháu gỡ xe ngựa ra làm thành cái cáng, khiêng ông đi cho nhanh."
Lữ Cánh Nam lắc đầu: "Không được, như vậy pháp sư Tháp Tây sẽ trở thành bia cho đối phương ngắm. Đừng quên, đó là một tên cao thủ bắn tỉa đấy."
Trác Mộc Cường Ba đưa cung tên cho Lữ Cánh Nam, nói: "Tôi sẽ cõng pháp sư, mọi người chú ý yểm hộ."
Ba Tang liếc nhìn Trác Mộc Cường Ba, nói: "Chúng ta thay nhau." Trác Mộc Cường Ba mỉm cười gật đầu, người đàn ông máu lạnh xưa nay chưa từng quan tâm người khác này, giờ đây đã bắt đầu thấy xuất hiện tình người rồi.
Pháp sư Tháp Tây dặn dò Tôn Ma mấy câu, bảo anh ta đánh xe trở về, sau đó nằm lên lưng Trác Mộc Cường Ba, cả bọn lại tiếp tục chạy về hướng biển Sinh Mệnh.
Vòng qua chỗ đường bị chắn, chạy được chừng hơn mười phút, bỗng thấy phía trước có một người đang trên đường, không nhúc nhích gì. Nhạc Dương nói: "Để tôi xem sao." Trác Mộc Cường Ba dặn với theo: "Cẩn thận đấy."
Nhạc Dương bước lên nói: "Chết rồi, hình như là binh sĩ của Yaca."
Mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba cũng lại gần, pháp sư Tháp Tây nói: "Là Lý Ca, sao y lại chết ở đây được nhỉ?"
Nhạc Dương quan sát rồi đưa ra kết luận: "Vừa mới chết, thi thể xanh lét, có lẽ bị loài trùng độc gì đó cắn thì phải."
Trương Lập đột nhiên kêu lên: "Nhạc Dương! Cậu đứng yên! Tuyệt đối không được nhấc chân lên!"
Nhạc Dương cúi đầu nhìn, thấy giữa chân mình và xác chết kia, lờ mờ có thứ gì đó trông như sợi tóc, một đầu đã bị đứt, đang nằm dưới gót chân mình, đầu kia kéo dài tới tận bên trong xác chết, bàn chân này mà nhấc lên thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Anh không khỏi có chút căng thẳng: "Cái... cái gì vậy?"
Trương Lập cẩn thận quỳ xuống bên cạnh chân Nhạc Dương, quan sát xác chết thật kỹ càng, rồi đưa mũi hít mạnh: "Không biết, nhưng mà thứ này không phải mìn hay tạc đạn, cái bẫy chết tiệt!" Anh lấy trong ba lô ra hai mũi tên, cắm vào hai đầu sợi dây mảnh, rồi lấy đầu ngón tay khẽ chạm vào, cẩn trọng nói: "Mảnh quá, hơi dùng sức một chút là đứt ngay, mọi người lùi hết lại đi!"
Chỉ thấy Trương Lập lấy trong túi đồ tùy thân ra một vài nan tre, mảnh vải, bày biện sắp xếp một lúc lâu, rồi đưa tay về phía Nhạc Dương: "Nhạc Dương, nắm chặt tay tôi." Hai bàn tay nắm chặt vào nhau xong, Trương Lập lại nói: "Đợi tôi đếm, một, hai, ba. Chúng ta sẽ cùng ngã ra phía ngoài, sau đó lập tức lăn ra. Cậu đạp mạnh được chừng nào hay chừng ấy. Mấy thứ kia của tôi chắc chỉ kéo dài thời gian được khoảng từ 0.2 đến 0.5 giây. Nếu là lựu đạn hay mìn, từ lúc dẫn nổ đến khi nổ thực tế còn khoảng một giây gì đó, và giây đầu tiên xác chết sẽ hút hết sóng xung kích do vụ nổ gây ra, như vậy tổng cộng chúng ta có từ hai đến ba giây, chuẩn bị xong chưa?"
Nhạc Dương mỉm cười, Trương Lập bắt đầu đếm: "Một... hai... ba!" Hai người cùng lúc dồn lực bật mạnh, ngả người ra phía ngoài xác chết, kế đó lại nhanh chóng lăn thêm hai vòng nữa. Nhưng cái bẫy nổ kia không trực tiếp nổ tung tóe như Trương Lập tưởng tượng, mà kẻ địch dường như đã bố trí một tầng gì đó bên dưới xác chết, kết quả là khiến xung lực định hướng, bắn tung xác chết lên không như một quả hỏa tiễn, cách mặt đất bảy tám mét mới dừng lại.
Trương Lập và Nhạc Dương vẫn đang lăn tròn, những người khác đều đứng đằng xa quan sát động tĩnh. Trương Lập và Nhạc Dương dừng lại, cũng ngước nhìn xác chết bị bắn lên không. Trương Lập hỏi: "Làm trò gì vậy?" Lời còn chưa dứt, bỗng thấy ổ bụng của cái xác như cái túi bị mở toang phéc mơ tuya, bên trong có vô số chấm đen nhỏ trào ra. Chỉ nghe pháp sư Tháp Tây thất thanh kêu lớn: "Cổ độc! Mau chạy đi!"
Trương Lập và Nhạc Dương vội bò dậy guồng chân chạy. Nhưng những chấm đen nhỏ kia không rải thẳng xuống như vãi đậu, mà bắn tóe ra khắp bốn phương tám hướng, cả bọn Trác Mộc Cường Ba, pháp sư Á La cũng đều nằm trong phạm vi ảnh hưởng. Pháp sư Tháp Tây lại lớn tiếng gọi: "Lùi lại, tất cả lùi lại!"
Trương Lập và Nhạc Dương cách xác chết gần nhất, một số chấm đen đã vượt qua bọn họ. Trương Lập phát hiện, đó hóa ra là một số loài côn trùng vẫn còn đang sống, có tằm, có châu chấu, bọ ngựa, gián, bọ cánh cứng, đa phần đều biết bay, cảnh tượng nhất thời hỗn loạn, con thì bay, con thì nhảy, đâu đâu cũng có.
Không biết chạy được bao xa, bọn Trác Mộc Cường Ba mới không thấy những chấm đen nhỏ cứ nhảy đi nhảy lại ấy. Pháp sư Tháp Tây nói: "Là Thi cổ, hy vọng Trương Lập và Nhạc Dương không sao." Giây lát sau, Trương Lập và Nhạc Dương cũng chạy tới. Pháp sư Tháp Tây nói: "Các cậu không bị lũ côn trùng đó chạm phải đấy chứ?"
Trương Lập nghĩ ngợi giây lát: "Chắc là không sao chứ ạ?"
Pháp sư Tháp Tây chụp lấy cổ tay Nhạc Dương, chỉ thấy trên mu bàn tay anh đã có thêm một đốm xanh lục, to bằng hạt đậu tương, trông như là nấm mốc vậy. Pháp sư Tháp Tây vội bảo Trác Mộc Cường Ba quỳ xuống, rồi xé một mảnh áo trên người, thấm bùn đất vào, "bẹt" một tiếng, dính vào mu bàn tay Nhạc Dương, điềm đạm nói: "Cậu trúng cổ độc rồi."
"Hả?" Nhạc Dương nói. "Vậy, vậy mà đã trúng cổ độc ư? Cháu, cháu sẽ không sao chứ?"
Pháp sư Tháp Tây thở dài: "Khó nói lắm, Thi cổ cũng có nhiều loại, còn phải xem đối phương đã hạ độc gì lên người Lý Ca nữa. Mọi người đều tự kiểm tra lại những chỗ hở trên cơ thể mình, kiểm tra chéo nhau nữa, tuyệt đối không được để sót chỗ nào, cổ độc mà phát tác thì không phải chuyện chơi đâu."
Những người còn lại đều chia thành từng đôi một kiểm tra chéo cho nhau, Nhạc Dương lại hỏi: "Pháp sư Tháp Tây, tình hình của cháu cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng chứ?"
Pháp sư Tháp Tây lắc đầu: "Không biết nữa, phải tìm được kẻ đã hạ cổ độc, hắn không thể chạy xa đâu. Loại cổ độc này cần phải chế ngay dùng ngay, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có khả năng cắn ngược lại chủ nhân, nên trên người hắn nhất định có thuốc giải."
Sau khi kiểm tra cho nhau, những người khác đều không trúng độc, chỉ là trong lòng Trác Mộc Cường Ba lại có thêm một mối lo, không sao dứt đi nổi. Đột nhiên trong rừng vang lên tiếng động, pháp sư Á La nói: "Là kẻ hạ độc!"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Đuổi theo!" Lời vừa dứt liền cõng theo pháp sư Tháp Tây guồng chân chạy. Những người khác cũng lần lượt bắn dây móc ra, đu veo véo giữa các tán cây trong rừng, nhưng âm thanh kia lại cực kỳ quái dị, lúc ở phía Đông, thoắt cái đã ở phía Tây, mà chẳng thấy bóng người nào cả.
Đuổi được một lúc, âm thanh kia đột nhiên biến mất. Nhạc Dương nói: "Đừng đuổi nữa, chúng ta càng lúc càng rời xa khỏi biển Sinh Mệnh rồi." Lúc này, phía xa xa lại vang lên tiếng động, Trác Mộc Cường Ba nói: "Cậu đừng lo!"
Pháp sư Tháp Tây nói: "Không sao, chúng ta có thể đi suốt đêm, chỉ cần trước khi trời sáng đến được bờ biển Sinh Mệnh là ổn thôi."
Lại đuổi thêm một lúc nữa, cuối cùng họ cũng bao vây được kẻ hạ độc kia trong rừng, thoạt trông hắn có vẻ hơi thảm hại nhếch nhác, nằm vật ra đất, nhưng nét mặt chẳng hề có vẻ gì là sợ hãi. "Khước Ba Ca Nhiệt, giao thuốc giải ra đây, chúng ta thả ngươi đi. Người ngươi muốn đối phó là ta, không liên quan gì đến họ," pháp sư Tháp Tây nói.
Khước Ba Ca Nhiệt, vị tiền nhiệm Đại Địch ô của vương quốc Yaca mà bọn Trác Mộc Cường Ba mới chỉ nghe tên chứ chưa từng thấy mặt bao giờ ấy, cười hằn học nói: "Hừ hừ, không sai, là cổ độc của ta đó, ngươi biết là loại gì không? Tam thi tuyệt hộ cổ, lợi hại không, thuốc giải ở đây này, chỉ có công hiệu trong mười hai canh giờ thôi." Y lấy ra một bình sứ nhỏ, đắc ý lắc lắc. Nhạc Dương thấy sắc mặt pháp sư Tháp Tây hơi biến đổi, trong lòng không khỏi thầm kinh hãi.
Lữ Cánh Nam nói: "Ngươi đã không còn đường thoát rồi, có gì mà cao hứng thế."
"Ta không còn đường thoát?" Khước Ba Ca Nhiệt cười âm hiểm: "Thuốc giải ở đây, có giỏi thì qua mà lấy!"
Trương Lập đột nhiên chú ý đến mấy đống lá cây nhỏ nằm rải rác, thoáng trầm ngâm, rồi nhặt một cục đá to bằng quả bóng chuyền ném tới, quả đúng như anh đoán, một tiếng "ầm" vang lên, cả khu rừng đều chấn động. "Bãi mìn!" Sắc mặt Trương Lập trở nên hết sức khó coi.