Tiểu cô nương hôm qua?
Phó Minh Viễn khựng lại, ánh mắt nhìn Kỷ lão mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Kỷ lão nói là Nguyễn Ngưng? Sao ông lại hỏi cô?
“Hôm nay cô ấy có việc, không thể tới.” Phó Minh Viễn châm chước nói.
Kỷ lão nhìn người trẻ tuổi đối diện, đáy mắt toát ra vài phần suy tư, ông trầm ngâm một lát, hỏi: “Hai người… là quan hệ gì?”
Phó Minh Viễn thấy kỳ lạ, mày hơi nhăn, không rõ vì sao Kỷ lão đột nhiên lại hỏi cái này?
“Ngài thấy là quan hệ gì?” Anh ném vấn đề về.
Kỷ lão trừng mắt nhìn anh, “Tiểu tử thúi, ta không phải phóng viên truyền thông, không cần đánh Thái Cực trước mặt ta.”
Phó Minh Viễn sờ mũi, trước mặt vị lão nhân như ân sư này, rốt cuộc không thể có lệ như với người khác.
“Tiểu Bạch nói cô bé là trợ lý của cậu, hai người là quan hệ chủ và nhân viên, quả thực như thế?”
Nhìn ánh mắt như biết rõ của ông, Phó Minh Viễn chần chờ, cuối cùng bình thản nói: “Cô ấy… là vợ của cháu.”
Lúc nói ra những lời này, một loại sung sướng chưa bao giờ có dâng lên từ đáy lòng anh.
Anh cong môi, loại cảm giác biểu thị chủ quyền công khai này không tồi.
Tay vuốt râu của Kỷ lão dừng lại, trong mắt biểu lộ vài phần kinh ngạc.
Ông chỉ nhìn tương tác giữa hai người trẻ tuổi, còn có một vài động tác nhỏ, suy đoán bọn họ hẳn là quan hệ người yêu, lại không ngờ hai người đã kết hôn?
Tên nhóc này vô thanh vô tức, cứ ngỡ coi trọng sự nghiệp, không ngờ đã cưới vợ rồi? Lại còn là tiểu cô nương nũng nịu như vậy?
Cũng không trách Kỷ lão kinh ngạc, tuy nói là tam thập nhi lập, nhưng ở giới giải trí, sao nam ba mươi tuổi chính là đáng “đúng thì”, huống chi sự nghiệp của Phó Minh Viễn vẫn còn đang lên cao, một khi lộ ra ánh sáng thì vẫn có ảnh hưởng nhất định.
Đó chính là…
“Không định công khai sao?” Kỷ lão nói, sau đó còn gật đầu.
“Vâng, làm người thường cũng tốt, không cần đối mặt với vũ khí của truyền thông, cả những bạo lực internet, nhìn không thấy sờ không được.”
Lấy tầm nổi tiếng của Phó Minh Viễn, bạn lữ của anh có khả năng bị phê bình là có thể tưởng tượng, nhưng tiểu cô nương nũng nịu, dịu dàng yếu ớt kia, khó có thể thừa nhận được việc này.
Phó Minh Viễn chần chừ, nói: “Thật ra… hôm nay Ngưng Ngưng đi thu một chương trình, 《 Thanh Âm Đại Già Tú 》, không biết ngài đã từng nghe qua chưa?”
“Ồ?” Kỷ lão hứng thú, “Cô bé là diễn viên lồng tiếng?”
Phó Minh Viễn gật gật đầu, “Ninh Như An, đây là nghệ danh của cô ấy.”
Dù sao chương trình phát sóng thì mọi người cũng biết, anh không giấu.
Lộ mặt nhiều trước đạo diễn quốc bảo như Kỷ lão, rất tốt với tương lai của tiểu nha đầu.
“Ồ, Ninh Như An à, ta biết.” Kỷ lão nghĩ ngợi, bỗng nhiên nói, “Một diễn viên lồng tiếng ta rất xem trọng, con bé rất có tiềm lực, cũng rất kiên định.”
Lúc này đến lượt Phó Minh Viễn kinh ngạc, có thể nhận được câu đánh giá này của Kỷ lão, tuyệt đối là khẳng định lớn với tiểu nha đầu.
“Không ngờ cô bé lại trẻ như vậy, đúng là hậu sinh khả uý.”
Kỷ lão cảm khái, lại cười nói, “Xem ra là lão già ta nhọc lòng rồi, tiểu cô nương này chú định không phải là người thường.”
Phó Minh Viễn không phản bác, mắt đào hoa hơi cong, cười mỉm.
Nghe Kỷ lão ca ngợi tiểu nha đầu, anh còn vui mừng hơn lúc ông khen anh.
Ừ không sai, Ngưng Ngưng của anh chính là xinh đẹp tốt bụng, thông minh đáng yêu như vậy, tính cách vừa tốt lại ngoan, rất làm người yêu thương, ai sẽ không thích chứ?
Tuy Phó ảnh đế hận không thể thổi phồng tiểu tiên nữ của anh, nhưng bây giờ chưa đến thời cơ thích hợp.
Dẫu sao tiểu nha đầu chuẩn bị lên 《 Thanh Âm Đại Già Tú 》, sắp bỏ đi áo choàng, dũng cảm đối diện với người xem, nếu lúc này công khai, mọi người sẽ không nhớ kỹ con người thật của cô, chỉ nhớ cô là vợ của Phó Minh Viễn.
《 Thanh Âm Đại Già Tú 》 cũng sẽ mời minh tinh có thực lực, có lưu lượng tham gia.
Thực lực của bọn họ không thể khinh thường, nhưng fans của bọn họ càng đáng sợ hơn.
Nếu hai người công khai quan hệ trước, chắc chắn tiểu nha đầu sẽ bị nghi ngờ, có phải cô có thể tham gia chương trình này, là nhờ Phó ảnh đế, mà không phải thực lực của chính bản thân cô hay không?
Nếu tiểu nha đầu vô ý nhận được chuyện tốt thì vẫn sẽ bị cho rằng đã làm chuyện mờ ám sau lưng.
Tuy rất muốn trực tiếp công khai biểu thị chủ quyền, nhưng lý trí nói cho Phó Minh Viễn, như vậy đối với Nguyễn Ngưng mà nói là không công bằng.
Anh không muốn cô chịu dù chỉ là một chút ít thương tổn, đặc biệt là vào khoảng thời gian có ý nghĩa quan trọng với cô như vậy.
Mắt Kỷ lão rất sắc, ông có thể nhìn ra Phó Minh Viễn đang vui sướng.
Anh lộ cảm xúc ra ngoài như vậy thật sự hiếm thấy, ông càng thêm xem trọng bọn họ.
“Tiểu cô nương này thực không tồi, còn nữa, cứ như vậy hai người các cậu cũng có thể nâng đỡ nhau, cùng con đường nghệ thuật sẽ càng rộng mở, có lẽ có thể đi được xa hơn, cũng giúp đỡ hôn nhân của hai người.”
Phó Minh Viễn được khen ngợi gật đầu, lời này anh thích nghe.
“Cảm ơn ngài đã công nhận vợ cháu, cháu sẽ thuật lại cho cô ấy, cô ấy nghe được nhất định sẽ thực vui vẻ.”
Vừa nói đến Nguyễn Ngưng, vẻ mặt anh trở nên dịu dàng, đáy mắt mơ hồ mang theo vài phần cưng chiều.
Kỷ lão nhìn anh, vuốt râu, đột nhiên hỏi: “Nếu vậy, hai người có muốn thử không, một cách có thể gia tăng tình cảm giữa hai người các cậu?”
Phó Minh Viễn khựng lại, “Mong ngài chỉ giáo.”
“Cậu cũng biết, tôi muốn tuyển nữ chính một lần nữa.” Kỷ lão nói.
Ông không định dùng Miêu Thính nữa, tuy rằng có chút đáng tiếc.
Cô nương này kỹ thuật diễn không tồi, nhưng đầu cơ trục lợi, không từ thủ đoạn leo lên, thậm chí không tiếc hành vi trái với đạo đức như vậy, ông ghét nhất.
Thân là nhân vật của công chúng thì hẳn là càng nên giữ mình trong sạch, yêu quý thanh danh, làm một người tích cực cho xã hội mới có thể trở thành tấm gương cho fans, cũng mới có thể cùng đi được xa hơn.
“Ngài hy vọng Ngưng Ngưng đóng sao?” Phó Minh Viễn nhíu mày.
“Ha ha.” Kỷ lão nâng chén trà lên uống một ngụm, “Cậu cũng đọc qua kịch bản rồi, suất diễn của nữ chính không nhiều lắm, đối với một người mới như cô bé mà nói, vừa không có quá nhiều gánh nặng, lại có thể rèn luyện, đây là cơ hội hiếm có.”
Phó Minh Viễn không nói chuyện, nghe ông nói tiếp.
“Hơn nữa các cậu nếu đã là quan hệ này, có thể cùng đóng phim gia tăng tình cảm, cuối cùng còn có phim lưu làm kỷ niệm, chẳng phải rất tốt sao?”
Phó Minh Viễn nghe ông nói, nâng chén trà lên, nhẹ nhàng vuốt ve viền chén.
“Vì sao ngài lại chọn cô ấy?”
Hơn nữa có cảm giác phải có được.
Tuy anh cảm thấy mọi thứ của tiểu nha đầu đều tốt, nhưng cũng là bởi vì như vậy, anh mới có chút cảnh giác.
“Tiểu cô nương này rất có linh khí.” Kỷ lão thản nhiên, “Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô bé, ta đã cảm thấy, cô bé chính là Tuyên Thu trong lòng ta.”
Tuyên Thu là nữ chính bộ phim, một thiên kim tiểu thư thiện lương đáng yêu, cha cô là thủ trưởng của nam chính, bởi vậy hai người mới có giao thoa.
Sau đó cha chết thảm, cô cũng lâm vào nguy hiểm, nam chính vẫn luôn bảo vệ cô.
Tuy suất diễn ít, nhưng diễn tốt thì sẽ rất nổi bật.
“Chuyện này cháu không có cách nào quyết định thay cô ấy, cháu sẽ trở về nói chuyện với cô ấy, xem cô ấy có suy nghĩ gì.”
Kỷ lão hài lòng gật đầu, đứng dậy vỗ vai anh.
“Hẹn hò, tốt biết bao? Người trẻ tuổi phải nắm chắc cơ hội.”
Sau đó ông ra khỏi phòng, chuẩn bị cho việc quay hôm nay.
Phó Minh Viễn ngồi tại chỗ, chậm rãi nâng chén trà lên, một ngụm uống cạn trà xanh trong chén.
Không thể không nói, đề nghị của Kỷ lão làm anh dao động.
Anh xem qua hành trình của tiểu nha đầu, hôm nay cô thu chương trình xong cũng cũng chỉ có thể ở thành phố Y một ngày nữa, ngày kia phải về.
Bọn họ thật vất vả mới cho nhau thấy tâm ý, lại sắp phải chia lìa, sao anh có thể bỏ được chứ?
Nghĩ vậy, Phó Minh Viễn nhìn thời gian.
Giờ này hẳn là Ngưng Ngưng dậy rồi? Hôm qua hai người lăn lộn hơi muộn, không liệu biết có ảnh hưởng gì đến việc phát huy hôm nay của cô không…
Do dự một chút, cuối cùng Phó Minh Viễn gọi điện thoại qua.
Nhạc chờ trong điện thoại kéo dài, lúc anh chuẩn bị ngắt, điện thoại bị ấn nghe.
“Alo —— anh Minh Viễn…”
Giọng nói ngọt mềm của cô gái vang lên, nghe mơ mơ màng màng, như là mới vừa tỉnh ngủ.
Phó Minh Viễn rung động, dịu dàng hỏi: “Anh đánh thức em sao?”
Trong phòng khách sạn, Nguyễn Ngưng lắc đầu.
“Không ạ, em dậy rồi, đang ngủ nướng thôi.” Cô ngồi dậy, váy ngủ lỏng lẻo trượt xuống.
Cúi đầu muốn kéo lên, mơ hồ thấy được dấu tay trước ngực mình, mặt cô đỏ bừng lên trong nháy mắt, vội vàng kéo váy lên, bọc kín mít.
“Anh… anh Minh Viễn, anh không phải đóng phim sao?” Cô nói lắp, cứng đờ nói sang chuyện khác.
“Ừm, sắp rồi.”
Phó Minh Viễn gật đầu, nhìn thoáng qua trời xanh ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghĩ đến một ý kiến hay. “Chương trình chiều nay, không cần có áp lực quá lớn, làm chính em là được.”
Anh mềm giọng nói, “Lúc căng thẳng thì nhìn điện thoại, nghĩ đến anh.”
Nguyễn Ngưng đỏ mặt, tuy không rõ vì sao lúc nghĩ đến anh thì phải nhìn điện thoại, nhưng nghe anh nói, tâm trạng cô lại bình tĩnh không ít.
“Vâng, em sẽ nghĩ đến anh.”
Cô mềm mại nói, cười xinh đẹp.
“Anh cũng phải cố lên nhé, hôm nay đừng quay muộn như vậy nữa, em… em chờ anh về.”
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói mang theo thẹn thùng vô hạn.
Phó Minh Viễn nghe mà tim nhũn ra.
Tiểu nha đầu này, sao có thể ngọt như vậy chứ?
Đến lúc ngắt điện thoại, bên miệng Phó ảnh đế vẫn treo nụ cười phơi phới, làm Bạch Nham vào gọi anh nhất thời cứng lại tại chỗ.
A, đây không phải anh Viễn của cậu! Anh Viễn của cậu không có khả năng cười ngu như vậy!
Cũng may nhận thấy người tới, Phó Minh Viễn thu lại biểu tình.
Anh nhét điện thoại vào túi, dường như không có việc gì mà đi qua bên cạnh Bạch Nham, ra khỏi phòng.
Thấy anh biến sắc mặt trong một giây, vẻ mặt Bạch Nham vặn vẹo, nhưng nếu cậu biết được suy nghĩ giờ phút này trong đầu Phó Minh Viễn, có lẽ không chỉ đơn giản là vặn vẹo.
Phó Minh Viễn tới phim trường, đi thẳng đến chỗ Kỷ lão.
Nếu lão tiên sinh hy vọng Ngưng Ngưng đóng vai nữ chính như vậy, một chút thành ý nho nhỏ cũng nên có phải không?
Lần đầu tiên tiểu nha đầu đứng trước máy quay, lần đầu tiên lấy thân phận Ninh Như An đối mặt với người xem, cô căng thẳng bất an là có thể tưởng tượng.
Tại thời khắc quan trọng như vậy, thân là chồng, sao anh có thể không ở đó chứ?