Hành lang chật hẹp, tối tăm hơn so với trong tưởng tượng của Trình Quý Hằng.
Vừa bước chân vào nơi này, anh như trở lại lúc lên 6 tuổi, dưới những bậc thềm chật hẹp tối tăm của cửa hàng tạp hóa, anh bị nhốt trong một cái lồng chó.
Không đèn, tất cả được phủ kín trong một không gian nhỏ tối tăm.
Bóng tối nuốt chửng mọi thứ.
Khi anh bị nhốt ở trong lồng chó, chỉ biết bất lực cuộn người lại nằm một góc sâu bên trong, bên chân đặt còn được đặt một cái bát ăn cho chó, dưới đáy bát vẻn vẹn chỉ còn lại một ít nước uống.
Phía trong lồng, một con chó ngao Tây Tạng to lớn ngồi xổm ở một bên, tiếng hít thở của nó lại dài còn dồn dập, nếu như anh dám phát ra tiếng động trong lồng, con chó ngao Tây Tạng đó sẽ ở đầu bên kia điên cuồng lao về phía chiếc lồng gào thét, thậm chí nó còn có thể liên tục va chạm với chiếc lồng, cố gắng lao vào mà tấn công anh.
Nếu nó xông tới, anh nhất định sẽ bị nó cắn chết, bị nó ăn đến không còn sót cả xương.
Nhưng anh không có nơi nào để trốn, cũng không có chỗ nào để có thể trốn.
Lần này trên cầu thang, giống như hình ảnh khi anh còn nhỏ ở cửa hàng tạp hóa đã đóng cửa, nỗi sợ hãi bóng tối lại ập đến. Anh không thể bước thêm một bước nào nữa về phía trước, hô hấp bắt đầu dồn dập, ngay sau đó cả người anh căng thẳng, vô thức nắm chặt lấy tay Đào Tử.
Đào Tử không ngờ anh lại sợ hãi như vậy, vội vàng bật đèn pin điện thoại lên, dịu dàng an ủi: "Không sao đâu, đừng sợ, có tôi ở đây".
Đèn của điện thoại chập chờn yếu ớt, nhưng cũng đủ xua tan bóng tối, giảm đi nỗi sợ hãi. Trình Quý Hằng ban đầu rất lo lắng, căng thẳng nhưng cũng dần dần bình tĩnh lại, hơi thở của anh cũng bình thường trở lại.
Đào Tử lo lắng nhìn người bên cạnh. Lông mày anh vẫn nhíu chặt, sắc mặt vô cùng tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Cô không khỏi lo lắng, giọng rất dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, tôi sẽ lấy thêm đèn pin giúp anh, tôi không để anh đợi lâu đâu, tôi sẽ đến ngay thôi”.
Hai mắt Trình Quý Hằng đen nhánh, như nhìn thấy vực sâu: "Ừ".
Đào Tử nắm tay anh, một bên dùng điện thoại di động rọi sáng, một bên đưa anh đến cầu thang.
Cầu thang hẹp, lối đi nhỏ yên tĩnh, nơi này còn chất đống đồ linh tinh, nhìn vừa ngổn ngang vừa lộn xộn. Chỗ này căn bản không đi kề sát được hai người, Đào Tử đành phải đi trước dẫn đường, Trình Quý Hằng cũng đi sau lưng cô.
Mỗi lần đến khúc cua, Đào Tử đều sẽ quay đầu nhìn về phía Trình Quý Hằng một chút.
Khi hai người đi đến lầu hai, sắp bước lên cầu thang lầu ba, Đào Tử lại quay đầu ra sau, trong lúc lơ đãng không chú ý đến chân của mình, đột nhiên trượt chân, thân thể trong nháy mắt mất đi thăng bằng, không có chút phòng bị chuẩn bị nhào về phía trước.
Trình Quý Hằng lập tức nắm lấy tay cô, dùng sức kéo cô về phía mình để tránh việc để cô ngã. Khí lực của anh rất lớn. Đào Tử trực tiếp đâm vào ngực anh, anh rất cao, khuôn ngực rộng đầy đặn, săn chắc. Lúc này cô cảm giác như mình đã đụng phải bức tường làm bằng cơ thể người.
"Đồ lùn."
Đây là sau khi Đào Tử đứng vững, nghe được câu nói này đầu tiên.
Rõ ràng là anh đang cười nhạo cô.
Cô không vui, đáp: "Tôi không có lùn".
"Cô cao bao nhiêu?" Trình Quý Hằng vốn muốn đưa tay ra, nhưng ngại tay trái đang băng bó, lại không muốn buông tay phải đang nắm lấy tay của cô, đành phải nhìn ra ngoài, "1m6 không?"
Đào Tử càng tức giận: "Tôi cao 1m66".
Trình Quý Hằng: "À, còn tôi 1m86".
Đào Đào: "..."
Tôi không nên để ý đến anh.
Cô trừng mắt liếc anh một cái, rồi xoay người rời đi.
Trình Quý Hằng khẽ mỉm cười, theo sát phía sau cô.
Vừa đến cửa chính, cô muốn lấy chìa khóa trong túi ra để mở cửa, nhưng một tay cầm điện thoại, một tay đang nắm tay Trình Quý Hằng, nên không thể lấy chìa khoá ra được, cho nên cô đành phải buông tay Trình Quý Hằng ra, cầm điện thoại đưa cho anh: "Anh cầm giúp tôi, để tôi mở cửa".
Bàn tay trống không, trong lòng hình như cũng có chút trống rỗng, cảm giác này rất kỳ lạ, Trình Quý Hằng trước nay chưa từng trải qua cảm giác này, cảm xúc của anh đều không biểu hiện ra bên ngoài, lúc nhận lấy điện thoại cũng không nói một câu.
Đào Tử lấy chìa khóa ra, mở cửa ra vào, sau khi vào nhà việc đầu tiên phải làm chính là bật đèn, sau đó vội vàng nhoài người ra khỏi cửa, vội vàng nói với Trình Quý Hằng nói: "Mau vào đi".
Giống như màn đêm là dã thú, nó đang dần đuổi theo anh, trong nhà chính ánh đèn đã xua tan hết mọi thứ, chỉ cần anh đi vào cửa, cũng không cần lo lắng bị người đuổi theo.
Trình Quý Hằng lại đứng bất động, lặng lẽ nhìn cô gái đang đứng dưới ánh sáng bên trong nhà.
Cô gái trẻ có thân hình thanh tú, mặc một chiếc quần dài và chiếc áo màu xanh nhạt, tay áo ngắn màu trắng được viền đỏ, trông rất trẻ trung và hoạt bát. Làn da trắng nõn tinh tế, gương mặt cỡ bàn tay hiện lên một màu hồng nhạt, nhìn cô rất giống một viên như nước trong suốt vào mùa hè, nước mật đào.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp vô cùng sạch sẽ trong veo, lại cực kỳ sáng ngời, như chứa đựng tinh quang.
Cô lớn lên thiếu vắng tình yêu thương, dù trải qua bao nhiêu thăng trầm, hoạn nạn, cô vẫn hết mình yêu thương cả thế giới.
Lúc này Trình Quý Hằng có chút thất thần, giật mình vài giây rồi bước vào nhà.
Đào Tử đóng cửa lại, còn cẩn thận khóa trái, sau đó đến chỗ tủ để giày mở cửa tủ ra, từ bên trong lấy ra một đôi dép lê nam mới tinh, đặt dưới chân Trình Quý Hằng.
Đôi dép tông màu đen, có in hình hoạt hình chuột Mickey ở mũi dép.
Nhìn thật ngây thơ.
Ở nhà, nếu quản gia mua loại dép này cho anh, đương nhiên anh sẽ không suy nghĩ mà ném nó đi.
Tuy rằng trong lòng rất ghét bỏ, nhưng Trình Quý Hằng vẫn ngoan ngoãn thay đổi đôi dép lê chuột Mickey này, còn rất ngoan ngoãn nói câu: "Cảm ơn".
"Đừng khách sáo" Đào Tử lại lấy dép lê của mình từ trong tủ giày ra, một đôi dép xỏ ngón màu đen và đỏ.
Trình Quý Hằng: "..." Không ngờ, Đào Tử ngốc này trong lòng vẫn còn mang trong mình trái tim thiếu nữ.
Sau mỗi ngày làm việc vất vả, về đến nhà khoảnh khắc thoải mái nhất đó là thay dép.
Đào Tử nóng lòng muốn cởi đôi giày thể thao đã mang trong một ngày, cô cấp tốc cởi đôi tất màu trắng ra, thuận tay nhét vào trong giày rồi thay dép lào.
Mắt cá chân cô dài và nhỏ, đôi chân nhanh nhẹn, móng tay óng ánh sung mãn, màu sắc của đôi dép làm nổi bật trên đôi bàn chân trắng nõn nhanh nhẹn của cô.
Thay giày xong, cô dẫn Trình Quý Hằng đi vào phòng khách.
Căn nhà này mặc dù không lớn, nhưng vẫn có 3 phòng ngủ, có phòng bếp và phòng tắm ở góc bên phải cửa ra vào, tủ giày thì nằm phía bên trái kế bên cạnh có một phòng ngủ.
Đào Tử kéo Trình Quý Hằng đi đến căn phòng kế bên chỗ tủ đựng giày, cô đi trước anh một bước, mở đèn lên sau nói với Trình Quý Hằng: "Anh ở căn phòng này đi". Sau đó giải thích với anh, "Căn phòng ban đầu là của bố mẹ tôi, sau khi hai người họ ra đi, không còn ai sống ở trong này nữa".
Phòng ngủ này là phòng ngủ chính, diện tích tương đối lớn hơn 2 phòng kia một chút, nhưng đối với anh cũng không gọi là lớn cho lắm, giường đôi cùng tủ quần áo chiếm hơn phân nửa diện tích căn phòng.
Vỏ gối nệm trên giường còn mới tinh, bởi vì Đào Tử vừa mới thay hôm qua.
Sau khi Trình Quý Hằng đi vào phòng, anh nói với cô, "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo". Nói xong, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Anh chờ tôi một chút”. Sau đó cô bước nhanh ra khỏi căn phòng, xoay người đi trở về phòng ngủ của mình, sau đó trở lại trong tay của cô có thêm một chiếc đèn ngủ đặt ở đầu giường.
Đèn ngủ này bên ngoài có màu hồng.
Cô cầm đèn đến bên giường, đặt đèn lên tủ gỗ ở đầu giường: "Phòng này đã lâu không có người ở, nên không có đèn ngủ".
Anh sợ bóng tối nên buổi tối ngủ nhất định sẽ bật đèn, nếu bật bóng đèn chính thì sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ, cho nên cô vội đem đèn ngủ ở đầu giường của mình mang tới.
"Đèn này có thể tự điều chỉnh được, nếu cảm thấy đèn quá sáng không ngủ được, có thể xoay tay cầm của nó". Nói xong, cô còn làm mẫu chỉ cho Trình Quý Hằng một chút.
Sự chú ý của Trình Quý Hằng hoàn toàn không đặt ở trên đèn ngủ, mà lại đặt trên người cô: "Ừ".
Sau khi giải quyết xong chuyện đèn ngủ, Đào Tử còn nói thêm: "Đồ dùng cá nhân tôi cũng đã chuẩn bị cho anh rồi, tất cả đều đặt ở phòng vệ sinh, trong tủ đồ còn có treo vài bộ quần áo, anh có thể thay đổi thường xuyên".
Trình Quý Hằng nhìn chằm chằm vào cô. Đợi sau khi cô nói xong, anh đã nhẹ giọng hỏi: "Sao cô lại tốt với tôi như vậy?".
Bị hỏi vấn đề này, Đào Tử không biết trả lời như thế nào: "Như vậy không được sao? Tất cả đều là những chuyện nhỏ".
Trình Quý Hằng nhướng nhẹ chân mày: "Thật sao?"
Đào Tử: "... Không phải ư?"
Theo cách nhìn của cô, đây thực sự là những chuyện nhỏ không đáng là gì, nhưng nếu cô đã quyết định giữ anh lại chăm sóc, việc này cũng không có gì là không tốt cả.
Trình Quý Hằng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt".
"..."
Đây là có ý gì vậy?
Đào Tử: "Có chuyện gì, anh cứ nói thẳng ra đi".
Trình Quý Hằng: "Tôi còn tưởng rằng cô để mắt đến tôi".
Đào Tử trả lời mà không cần nghĩ ngợi: "Sẽ không có đâu, anh yên tâm đi!".
Edit: Mino Mũm mĩm
Trình Quý Hằng lãng tránh sang chuyện khác: "Cô không bị mộng du vào ban đêm chứ?".
Đào Tử: "... À không, làm sao vậy?" Cô chợt nghĩ đến một khả năng, "Vậy anh có bị mộng du không?".
Sợ bóng tối, lại sợ chó, lại mộng du, cái này... Cũng rất khó giải quyết.
May mắn Trình Quý Hằng lắc đầu: "Đương nhiên không, nhưng tôi sợ cô lại có, nếu cô không cẩn thận xông vào phòng của tôi, chẳng phải sẽ nguy hiểm cho tôi đấy chứ?".
"..."
Ý thức phòng thủ của anh được thể hiện ra như rất lớn.
Đào Tử hít sâu một hơi, gằn từng chữ trả lời: "Yên tâm đi, tôi tuyệt đối không có thói quen mộng du, nửa đêm cũng sẽ không bao giờ xông vào phòng ngủ của anh".
Trình Quý Hằng khẽ vuốt cằm, hơi bối rối nói: "Thật xin lỗi, gia quy nhà tôi khắc nghiệt, tôi nhất định phải thủ thân như ngọc, hai chúng ta cô nam quả nữ sống chung một nhà, nên tôi cảm thấy có chút bận tâm".
"..."
Cô nam quả nữ chung sống một nhà sao?
Đào Tử bất đắc dĩ, thề thốt cam đoan: "Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không có ý nghĩ xấu đối với anh!".
Vì tỏ rõ thái độ kiên định, cô đã dùng liên tiếp hai chữ "Tuyệt đối".
Trình Quý Hằng cũng không hài lòng thái độ này của cô, nhưng lại giả vờ thở phào một cái, khuôn mặt cũng giãn ra: "Vậy tôi sẽ yên tâm".
Đào Tử cũng thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ tôi có thể rửa mặt đi ngủ chưa?".
Trình Quý Hằng: "Có thể."
Đào Tử vừa mới chuẩn bị từ phòng ngủ đi ra, Trình Quý Hằng lại hỏi cô: “Ngày mai cô sẽ đến bệnh viện sao?”.
Ngày mai là chủ nhật, ngày nghỉ duy nhất của cô.
Đào Tử: "Đúng rồi, đi chăm sóc bà của tôi".
Trình Quý Hằng: "Tôi đi cùng cô".
Đào Tử: "Không cần đâu, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi là được".
"Tôi cũng rất nhàn rỗi không có việc gì làm". Trình Quý Hằng nói tiếp, “Sau này khi cô đi làm, tôi sẽ thay cô chăm sóc bà của cô”.
Thái độ của Đào Tử kiên quyết từ chối: "Không cần, thật sự anh không cần làm như vậy".
Trình Quý Hằng: "Làm cách nào để tôi có thể báo đáp cho cô?".
Đào Tử: "Anh không cần phải báo đáp tôi".
Trình Quý Hằng ngoảnh mặt làm ngơ: “Hay là tôi lấy thân báo đáp có được không?”.