Số đặc biệt đây, số đặc biệt đây! Tin tức đặc biệt nóng hổi thành Heian!
“Yêu Hồ hoạt bát của liêu Hắc Nguyệt không lâu trưởng thành, thuận lợi phân hóa hành Thiếu dương!”
“Đại Thiên Cẩu tính cách lãnh đạm bị bắt gặp yêu đương, hư hư thực thực tình lữ!”
“Đại hội đấu kĩ hôm qua viên mãn chấm dứt, liêu Châu Âu nhà Kagura không phụ sự mong đợi của mọi người đứng đầu, bộ lạc Châu Phi của Seimei lại tiếc nuối đứng hạng ba.”
….“Các con, a ba về rồi đây!” Một hồi ở Heian nghe loáng thoáng tin Yêu Hồ trưởng thành, Seimei ba chân bốn cẳng chạy một mạch về nhà.
Nghĩ đến việc tể tể nhà mình biến thành Thiếu dương liền thương tâm, đúng là lúc cần ôm ấp của a ba cho nên dọc đường đi Seimei không ngừng bổ não suy nghĩ lời thoại an ủi.
Kết quả…. Chưa nói được câu nào đẩy cửa vào nhà, Seimei liền hóa đá toàn tập.
Yêu Hồ vốn nên thương tâm muốn chết lại nhàn nhã ngồi trong lòng đại yêu quái, dựa vào lồng ngực người ta được đút anh đào tận mồm.
Mà đại yêu quái kia không ai khác chính là tâm điểm xì xào bàn tán của thành Heian – Đại Thiên Cẩu tính tình lãnh đạm.
“Tể…. Tể….”
“A ba, ngươi đã về rồi.” Yêu Hồ cười cười tiếp đón, ngay sau đó nhớ ra cái gì liền túm tay người đằng sau hướng phía Seimei lắc lắc, “Vị này chính là tướng công của tiểu sinh.”
“Nà ní??????” Lượng tin tức quá lớn, Seimei gào xong liền ngu người 10s, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Nửa canh giờ sau….
Huỳnh Thảo cùng Đào Hoa Yêu vẻ mặt hắc tuyến từ phòng Seimei đi ra, nói cho mọi người Seimei tụt huyết áp đang nghỉ dưỡng sức, nghỉ ngơi đủ sẽ tự tỉnh.
Đương nhiên, còn có một người như trước ngây ngốc đứng đợi…..
Kì thật khi Yêu Hồ rời phòng vào ngày hôm đó, mọi người đều không ai nói gì tự hiểu sự tình, dù sao hơi thở của Đại Thiên Cẩu trên người Yêu Hồ quá mức cường đại, thực rõ ràng đã muốn đánh dấu xong rồi.
Trừ bỏ Bát Nhã còn đang thành niên không nhận ra, mọi người trong liêu đều tự mình im lặng chúc phúc.
“Ngươi, ngươi, ngươi cùng Đại Thiên Cẩu cùng một chỗ?!” Bát Nhã kéo Yêu Hồ ra đình viện, lắp bắp nói.
“Đúng vậy.” Yêu Hồ nhìn Bát Nhã ngốc muốn chết phá lệ muốn cười, nhịn không được liền ngả ngớn: “Luyến tiếc ta? Ài ài, ngươi chậm rồi, tiểu sinh sợ rằng sẽ phải cô phụ ý tốt của ngươi.”
Nghe được Yêu Hồ trêu đùa, Bát Nhã đảo mắt trắng dã, ngữ khí trào phúng: “Bớt bớt dát vàng lên mặt, ta lo lắng cho ngươi thôi. Ta sợ ngươi đánh không lại hắn, về sau hắn tính sổ chuyện ngày trước ngươi biết làm thế nào? Hơn nữa hắn là Nguyên khải, về sau có thể tam thê tứ thiếp, ngươi định tiếp nhận thế nào đây?”
Lời nói của Bát Nhã như tạt cho Yêu Hồ một xô nước lạnh, vẻ mặt đắc ý nay trùng xuống. Nụ cười trên mặt Yêu Hồ biến mất, ngậm miệng không biết nên làm thế nào trả lời.
“Ta chỉ cần một người thôi.”
Đại Thiên Cẩu lạnh lùng liếc nhìn Bát Nhã, sau đó đứng trước mặt Yêu Hồ, đồng tử màu lam phản chiếu duy nhất một bóng hình, ánh mắt ôn nhu yêu chiều như muốn nhấn chìm người trong đó.
Thanh âm Đại Thiên Cẩu mềm mỏng nhưng kiên định hữu lực, tựa như búa tạ đập vào lòng Yêu Hồ làm hắn á khẩu nói không nên lời.
Đại Thiên Cẩu chậm rãi giang tay ôm Yêu Hồ vào lòng, hai người lặng lẽ ôm nhau dưới tán hoa anh đào.Bát Nhã bị gian tình chói mù mắt, buổi tối dỗ kiểu gì cũng không cùng Yêu Hồ ăn cơm.
Yêu Hồ cũng không cưỡng cầu, buổi tối mang đồ ăn về phòng cùng Đại Thiên Cẩu dính một chỗ.
“Cẩu ngốc” Cơm ăn được một nửa, Yêu Hồ đột nhiên nhớ tới một chuyện hắn sớm đã quên đi từ lâu, nhưng lại rất trọng yếu.
“Ngày đó yêu quái áo tím kia là ai?”
Đại Thiên Cẩu sửng sốt nghĩ ngợi, hôm đó chính là ngày tiểu hồ ly nhà hắn bắt đầu kì trưởng thành.
“Là Tiểu Lộc Nam biến thân, hắn là người ở liêu nhà ta.” Đại Thiên Cẩu ngữ khí bình thản trả lời.
“Hừ, thật không? Tiểu sinh nhìn thấy hắn ôm ngươi nha.” Yêu Hồ bất mãn bĩu môi.
Đại Thiên Cẩu ôn nhu xoa đầu Yêu Hồ, cười cười: “Hắn tính tình hoạt bát, gặp ai đều muốn nhào vào. Em nếu không thích, lần sau ta liền né tránh.”
Yêu Hồ phát hiện có gì đó không đúng, ngượng ngùng đỏ mặt nhưng ngữ khí vẫn như cũ ngạo kiều.
“Không cho hắn ôm ngươi thêm lần nào nữa.”
“Được rồi.”
“Không cho hắn gọi ngươi là ca ca.”
“Vâng.”
….
“Ngươi không nhìn thẳng vào hắn nữa.”
“Ừ, ta chỉ nhìn em thôi.”
….
“Ai, ai muốn bị ngươi nhìn chằm chằm chứ….”