Đại Thiên Cẩu vừa dứt lời, Yêu Hồ cũng muốn hóa đá tại chỗ rồi.
Cảm giác khô nóng khó chịu cũng bị ném sau đầu, Yêu Hồ hai tay đẩy Đại Thiên Cẩu ra, không đẩy được ngược lại cái ôm lại càng thêm chặt.
“Để ta ôm một chút cũng được, không muốn cũng để cho ta ôm một cái đi”
Thanh âm khàn khàn ám muội theo gáy truyền vào tai khiến Yêu Hồ run rẩy, dục hỏa khô nóng lại cuồn cuộn dâng lên nhưng trong lòng lại cảm thấy thật ấm áp.
Cánh tay cứng ngắc buông xuống, Yêu Hồ lần này không đẩy nữa mà thuận theo ôm lấy Đại Thiên Cẩu. Yêu Hồ không muốn thừa nhận chuyện mình là Thiếu dương, nhưng âm thanh trong lòng xúi hắn ôm chặt lấy Đại Thiên Cẩu.
“Hắn nói hắn yêu ta.” Yêu Hồ lý trí lặp lại lời này, lo lắng trong lòng tan biến, cả đời này cứ như vậy có lẽ cũng không tệ…
Trong phòng hương mật đào được thể làm càn lưu động, lớn mật câu dẫn đuổi theo quấn lấy hương tùng mộc, mùi hương độc đáo tràn ngập giống như bọn họ hòa vào làm một.
Hai người không biết ôm bao lâu, thẳng tới khi Yêu Hồ có chút mất khống chế vặn vẹo thân thể Đại Thiên Cẩu mới ngẩng đầu lên lấy tay chống lấy đè lên người Yêu Hồ.
Máu ở khóe miệng Yêu Hồ đã khô nhưng khẽ động vẫn có chút đau đớn, nhìn Đại Thiên Cẩu vì mình nhẫn nại mỉm cười, chậm rãi vươn tay vòng qua cổ Đại Thiên Cẩu.
“Tiểu sinh muốn hôn nhẹ.”
Đại Thiên Cẩu trợn to mắt, cảm giác như chính mình hình như đã nghe nhầm rồi.
Yêu Hồ rầm rì một tiếng, thuận theo dục vọng: “ Đại nhân, chẳng nhẽ đúng như lời đồn ngươi thực sự không làm ăn gì được?”
Không phải do hắn tưởng tượng, Yêu Hồ đáp ứng hắn rồi, Đại Thiên Cẩu hung phấn khôi phục lý trí, cúi đầu hôn lên đôi môi phấn nộn kia.
Đầu lưỡi liếm lên vết thương ở khóe miệng có chút xót, Yêu Hồ khẽ rên một tiếng.
Đại Thiên Cẩu thả lỏng, đem máu ở khóe miệng Yêu Hồ liếm sạch.
………
Lời tác giả: Các người tự hiểu quá trình phía sau mà, tự túc đê. (Lờ: Ơ ơ ơ…)