- ---
Bạch Phương Vỹ vừa chăm chú nhìn về thứ hắn nghiên cứu, vừa cất giọng lạnh lẽo nói:
" Cô cứ thích chạy lung tung, cô không sợ chết à..."
- " Ở đây có thứ nguy hiểm sao..."
- " Thứ cô đang cầm trên tay có thể giết một lúc 30 người đấy..."
Cô ta đang cầm cái gì thế... Cô ấy đang cầm súng trên tay. Cô làm gì biết đây là súng. Súng là thứ gì chứ..
- -
Nghe xong, Mộng Lâm liền buông nó xuống, vuốt vuốt nó hai cái rồi đi nhanh lại hắn.
Phương Vỹ đưa cho cô quyển sách bắt cô ngồi tiếp thu.
Cô lệch có vài trăm vài ngàn năm kiến thức thôi, hắn phải dùng mọi cánh nhét kiến thức đó cho đầy đầu của cô.
- --
Đọc được một lúc, cô liền vứt sách la to lên:
" Bạch Phương Vỹ...!!! Tôi đói bụng, tôi không học nổi nữa..."
- -
" Bạch Phương Vỹ...!!! Cho cô tự tiện gọi sao..."
Cô gái thật to gan mà, cô mệt quá quên mất kêu cả tên của hắn.
Trên đời này chưa người nào kêu cả tên của hắn mà còn sống sót ngồi trợn trừng mắt như cô.
" Người đâu... Đem cơm vào đây "
Hắn ra hiệu lệnh qua chiếc nhẫn trên ngón tay giữa.
- --
Phương Vỹ hắn làm gì thế, hắn không trách phạt, không giết cô, cũng không tỏ ra tí giận dữ nào..
Mộng Lâm thấy vậy cũng nhướng nhướng chân mày.
Nhưng cái đói, nó làm ta quên tất cả mọi thứ trên đời này.
Ăn...!! Ăn trước đi, có chết cũng thành ma no mà...
- -
Thức ăn tới cô nuốt ực ực chuẩn bị tư thế như thể muốn trúc hết một lượt vào bụng..
" Ngon không...!! " Hắn cười cười hỏi cô...
" Ngon... ngôn ngôn...."
Cô vừa ngốn đồ ăn cả họng vừa tay lấy đồ ăn khác. Nhiều món quá, món nào cũng ngon...
" Đúng rồi ăn nhiều vào, rồi cho tôi biết món nào có độc, món nào không..."
Mộng Lâm đang chuẩn bị nuốt thức ăn xuống, nghe xong cô nghẹn ngang cổ họng.
Mặt cô đỏ lên vì bị nghẹn, xui xui có thể chết nghẹn trước khi trúng độc chết đó.
Chết kiểu đó không mắc cười tí nào đâu.
- --
" Anh...!! Anh muốn giết tôi...hicc "
Mắt cô gái lúc này rưng rưng nhìn hắn. Phương Vỹ nhìn thấy thái độ đó của cô. Hắn cũng không biết làm sao. Chuyện trước mắt là gì vậy, cô ấy sắp làm gì vậy.
Nét mặt hắn lúc này hơi không giữa được bình tĩnh:
" Tới món nào có độc, món nào không mà cũng không phân biệt thì đừng nghĩ tới việc bảo vệ tôi, chính bản thân cô còn lo chưa xong.. Cơm không có độc, ăn đi......"
Hắn vừa nói vừa quay lưng lại tránh cái mặt kì lạ của cô. Phương Vỹ không thích nhìn nét mặt đó của cô. Vì nét mặt vừa rồi đã làm hắn mất bình tĩnh.
- --
" À còn nữa... dẹp ngay cái nét mặt đó cho tôi..."
Nói xong hắn bỏ đi một mạch ra khỏi phòng nghiên cứu để cô một mình lại với đống thức ăn đáng sợ..
- -
Mộng Lâm liếc theo hắn tới khuất bóng luôn, cô cúi đầu xuống nhìn thức ăn.
Nữa muốn ăn, nữa không dám. Nhưng mà Phương Vỹ đã nói thức ăn không có độc, hắn đã nói thế thì chắc chắn là thế.
Mộng Lâm chẳng hiểu làm sao, cô gái này nghĩ ngợi một tí, rồi nhanh chóng ăn ngon miệng như lúc đầu.
- --
Phía ngoài cửa, Phương Vỹ đi ra gặp Nhị Vương bàn công việc.
Nhị Vương là người trầm tính, khác hắn sự nóng tính của Nhất Vương. Hắn luôn luôn thích nở nụ cười. Nhưng nụ cười của hắn thật sự mà nói nhìn rất nham hiểm.
Nó ẩn chứa sự chết chốc không hề nhẹ bên trong đó. Hắn nói chuyện xong quay đi theo Phương Vỹ tiến về đại sảnh xử lý việc gì đó.
Cúi đầu rồi đi theo, nhưng hắn không quên quay lại quét qua Mộng Lâm một lần nữa.. Chắc hẳn hắn thấy cô gái Phương Vỹ thiếu gia giữ bên cạnh phải có gì hơn người.
Mộng Lâm cảm nhận được sự nguy hiểm, sự dò xét của ai kia. Cô đang ăn, bỗng ngất đầu nhìn ra cửa. Bắt gặp ánh nhìn và nụ cười của Nhị Vương.
Cô vừa nhai ngoặm ngoặm vừa cau mày. Mộng Lâm cũng lịch sự nở nụ cười đầy cơm canh của cô đáp lại hắn...
Lúc này thiết nghĩ chắc Nhị Vương cũng sững sờ lắm. Chắc hắn nên rút lại suy nghĩ cô ta hơn người chổ nào.