Nhận được tin tức lọt danh sách do Trịnh Dần gửi đến, Lương Tư Triết cũng cảm thấy bất ngờ.
Sau khi “Hồng nam hồng nữ” đóng máy, Tào Tu Viễn thực sự từng đề cập đến chuyện đăng ký giải Kim Tượng. Nhưng về sau bộ phim chậm chạp không thể công chiếu, có dạo Lương Tư Triết tưởng rằng chuyện này cuối cùng không giải quyết được gì, không ngờ Tào Tu Viễn lại vẫn khăng khăng đăng ký.
Nửa năm đó anh đang bế quan quay phim ở nước ngoài, rất ít quan tâm đến tin tức trong nước. Có lẽ diễn viên cùng đoàn phim quan tâm đến quan hệ của anh và Tào Tu Viễn nên lúc thảo luận chuyện này cũng cố gắng tránh anh.
Cho nên mãi đến giữa tháng tư phim này đóng máy, Lương Tư Triết bay đến Hồng Kông tham gia lễ trao giải Kim Tượng mới phát hiện ngành giải trí trong nước đã trở trời rồi.
Lúc này đã tròn một tháng từ khi Chương Minh Hàm lên án Tào Tu Viễn dâm ô, dưới sự chú ý của toàn xã hội, cảnh sát đã tiến hành lập án điều tra chuyện này. Nhưng có thể vì đã bốn năm trôi qua, rất nhiều chứng cứ mấu chốt đều cung cấp không đủ, kết quả điều tra chậm chạp không công bố.
Sau khi biết được tin này, Lương Tư Triết lập tức xem tin tức một tháng gần đây, nhưng ngoại trừ mấy lần tuyên bố của Chương Minh Hàm nói rằng sẽ kiên trì truy cứu chuyện này đến cùng thì không có nhiều tin tức hữu hiệu, và Tào Tu Viễn từ đầu đến cuối không ra mặt giải thích.
Mãi đến ngày trao giải Tào Tu Viễn và Trịnh Dần mới đến Hồng Kông, họ về khách sạn nghỉ ngơi trước, không có ý định đi thảm đỏ năm nay.
Lúc ấy Lương Tư Triết đang ngồi trên sofa khách sạn, cầm ipad lật xem tin tức liên quan, Hứa Vân Sơ gõ cửa nhắc nhở anh: “Đạo diễn Tào và nhà sản xuất Trịnh đến rồi, đang nghỉ ở phòng 1305, cậu có muốn đến chào hỏi không?”
“Được, tôi đến ngay.” Lương Tư Triết đáp rồi đặt ipad trong tay sang bên cạnh, đứng dậy ra khỏi phòng.
Trên đường đi đến phòng kia, Lương Tư Triết vẫn đang suy nghĩ chuyện của Chương Minh Hàm.
Anh tuyệt đối không tin Tào Tu Viễn sẽ làm ra hành động dâm ô này, anh đã hợp tác với Tào Tu Viễn hai bộ phim, thời gian quay phim đều rất dài, thời gian ở chung trong phim và ngoài đời cộng lại gần như dài đến bốn năm. Trong vòng bốn năm Tào Tu Viễn chưa bao giờ có hành vi vượt khuôn nào với mình, tất cả tiếp xúc tay chân đều xuất phát từ dạy dỗ bình thường của đạo diễn với diễn viên.
Lương Tư Triết nhìn ra được, những lời Chương Minh Hàm nói khi nhận phỏng vấn đang cố tình dẫn dắt truyền thông quan tâm giữa mình và Tào Tu Viễn cũng tồn lại quan hệ không đứng đắn.
Đúng là nực cười, Lương Tư Triết thầm nghĩ, chỉ dựa vào điểm này, anh đã có thể kết luận những lời của Chương Minh Hàm đơn thuần là vu khống.
Chỉ là… Tào Diệp có nhìn thấy những tin tức kia không? Cậu có tin lời tố cáo của Chương Minh Hàm không? Người cha luôn luôn sùng bái lại xa lạ bỗng nhiên bị rất nhiều người nhận định là tội nhân dâm ô vị thành niên, cho dù là ai trong lòng cũng không thoải mái phải không? Chỉ mong cậu đừng tin Chương Minh Hàm nói bậy nói bạ.
Lương Tư Triết đến cửa phòng, giơ tay gõ cửa một cái.
Trịnh Dần đi tới mở cửa, anh ta và Tào Tu Viễn ở cùng một gian phòng suite, lúc này hình như đang nói chuyện ở phòng khách. Có lẽ trò chuyện không thoải mái, thoạt trông sắc mặt Trịnh Dần không tốt, anh ta luôn rất giỏi kiểm soát cảm xúc, đột nhiên nghiêm túc như là biến thành người khác.
“Tư Triết đến à,” Trịnh Dần hòa hoãn giọng điệu, “Vào phòng khách ngồi đi.”
Trái lại trên mặt Tào Tu Viễn không thấy vẻ khác thường, bảo Lương Tư Triết ngồi ở đối diện, hỏi thăm đơn giản anh đang quay phim gì, lại nói bộ phim “Nổi gió” là lựa chọn tốt. Lúc này thời cơ đi đến trước mặt công chúng vừa vặn, về sau có thể nhận thêm vài bộ phim thể loại chất lượng hơn, chỉ đóng phim văn nghệ dễ giết chết con đường của mình, vẫn phải có tầm nhìn rộng, nhận nhiều bộ phim thể loại khác nhau.
Lương Tư Triết đáp lại từng câu, ngoài đời anh và Tào Tu Viễn gặp nhau không nhiều, nhưng mỗi lần gặp mặt, Tào Tu Viễn đều sẽ chỉ điểm anh vài câu.
Trò chuyện qua lại vài câu, Tào Tu Viễn nói xong những gì nên nói, hình như không có hứng thú tiếp tục nói chuyện.
Trước kia đều là Trịnh Dần ở bên cạnh gợi chuyện, nhưng hôm nay Trịnh Dần lại không nói nhiều, một mực cúi đầu gõ chữ trên điện thoại, giống như đang gửi tin nhắn.
Thầy trò hai người đều không phải người tìm chuyện để nói, Lương Tư Triết định bụng đứng dậy rời đi.
Đang định lên tiếng thì Trịnh Dần bên cạnh luôn không nói lời nào ngẩng đầu nói: “Bàn xong rồi, mười triệu.”
Đầu tiên Tào Tu Viễn không nói gì, mấy giây sau lấy một điếu thuốc cắn trong miệng, châm lửa rồi rít một hơi, cười khẩy một tiếng: “Tôi sẽ không cho nó một xu nào.”
“Đừng nói chắc chắn như vậy,” Trịnh Dần bình tĩnh nói, “Dù sao anh cũng phải trả giá vì chuyện này.”
Tào Tu Viễn nghiêng mặt hút thuốc, phất tay tản khói trắng, “Tư Triết cậu ra ngoài trước đi.”
Lương Tư Triết đáp một tiếng, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.
Lúc mở cửa anh nghe thấy Trịnh Dần nói sau lưng: “Tôi đến ngân hàng một chuyến.”
“Tôi bảo cậu đừng quản nữa.” Tào Tu Viễn tức giận nói, “Nếu cậu dám cho nó số tiền này, sau này cậu đừng đi theo tôi nữa.”
“Cạch” một tiếng, Lương Tư Triết đóng cửa lại, hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, vừa đóng cửa lại đã không nghe được âm thanh ở trong phòng.
Mười triệu? Là cho Chương Minh Hàm chăng? Trịnh Dần nói “trả giá” là sao? Chẳng lẽ thầy Tào thật sự từng có hành động dâm ô Chương Minh Hàm? Lương Tư Triết lắc đầu, sẽ không, thầy Tào không phải người như vậy, hơn nữa nghe giọng điệu của y, dường như y cũng không cho rằng mình đã làm sai điều gì.
Lễ trao giải đêm đó cạnh tranh vô cùng kịch liệt, “Hồng nam hồng nữ” tình thế tốt đẹp lại gặp phải Waterloo, chỉ lấy được giải “Quay phim xuất sắc nhất”.
Lúc về khách sạn Lương Tư Triết ngồi cùng xe bảo mẫu với Tào Tu Viễn, Trịnh Dần, trước khi đóng cửa xe còn có phóng viên cố gắng nhét micro vào hỏi: “Lương Tư Triết, xin hỏi với tư cách là ứng cử viên ảnh đế trước đó, tâm trạng bây giờ của anh như thế nào?”
Lương Tư Triết không nói gì, Tào Tu Viễn ngồi bên cạnh lạnh lùng mở miệng nói: “Cậu ấy có thể có tâm trạng gì? Sau này ít đóng phim, sống lâu hơn, không sợ không có ảnh đế để lấy.” Nói xong đóng “rầm” cửa lại, nhốt tất cả phóng viên ở bên ngoài.
(Chú Viễn đang nói một diễn viên già nhiều lần hụt giải, lần này lớn tuổi nên đoạt giải, chú mới bảo anh Triết sống lâu hơn sẽ lấy được ảnh đế)
Mấy lần Trịnh Dần quay đầu lại muốn nói lại thôi, Tào Tu Viễn thúc giục với giọng điệu không tốt: “Muốn nói gì thì nói nhanh lên.”
“Không phải em nói anh,” Trịnh Dần kiềm chế giọng điệu của mình, “Anh nói chuyện với phóng viên phải có chừng mực, ông cụ Chúc Thanh Vân hơn chín mươi tuổi rồi, anh là thế hệ sau, nói lời này không thích hợp, về sau không biết truyền thông lại thêm mắm dặm muối như thế nào.”
“Diễn viên hơn chín mươi tuổi diễn người già hơn chín mươi tuổi, có tính thách thức chút nào không? Cuối cùng còn lấy được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, đây mới là trò cười.”
“Anh đã hơn bốn mươi tuổi rồi, làm việc đừng cứ tùy hứng như thế.” Trịnh Dần nói, “Lúc ấy đăng ký giải Kim Tượng em đã phân tích cho anh, năm nay ông cụ Chúc cũng dự thi, tuổi nghề của Tư Triết ít, cho dù diễn tốt ban giám khảo cũng không thể trao giải cho cậu ấy. Phim hay nhất cũng thế, anh không lấy được dấu đầu rồng đã dự thi, ban giám khảo ăn gan hùm mật gấu mới dám trao giải này cho anh, cho anh vào danh sách là nể mặt anh lắm rồi, nhưng anh không nghe, một hai đăng ký, lần này hay rồi, năm năm sau không thể phát triển trong nước nữa…”
Tào Tu Viễn mất kiên nhẫn ngắt lời anh ta: “Lễ trao giải kết thúc rồi cậu nhắc những cái này có làm được gì?”
“Trao giải xong rồi, nhưng chuyện của Chương Minh Hàm vẫn chưa xong, nó không dễ gì được diễn nam hai trong phim của anh, nhịn hơn một năm, đang kìm nén sức lực tính toán dựa vào phim này để trở mình đấy, anh đăng ký dự thi, phim không thể công chiếu trong nước trong vòng năm năm… Vì cho Tư Triết xứng danh lại để cậu ấy lấy một giải ảnh đế nữa, ngược lại khiến công sức hơn một năm nay của Chương Minh Hàm uổng phí, trong lòng cậu ta có thể cân bằng không?”
“Phim kia công chiếu nó cũng chưa chắc có thể trở mình.”
“Có thể trở mình hay không là chuyện của cậu ta, có thể công chiếu hay không lại là trách nhiệm của anh. Em nói anh cứ tốn mười triệu chấm dứt chuyện này, bây giờ Chương Minh Hàm dám làm như thế vì chắc chắn năm năm sau anh không thể phát triển trong nước, không làm gì được cậu ta, từ lúc cậu ta sửa tuổi em đã nhìn ra cậu ta tâm thuật bất chính, em đã khuyên anh từ lâu, bảo anh đề phòng…”
“Được rồi,” Tào Tu Viễn nhắm mắt lại, “Tôi bảo cậu đừng quản chuyện này nữa, muốn nói thì cậu xuống xe nói.”
“Được, vậy em xuống xe.” Xe dừng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Trịnh Dần dứt khoát đẩy cửa xuống xe, trong chớp mắt đó đúng lúc chuyển sang đèn xanh, một loạt âm thanh bíp bíp vang lên, Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn Trịnh Dần ngoài cửa sổ, Trịnh Dần nhanh chân băng qua khoảng cách giữa các xe, vội vàng đi đến bên kia đường.
Sau khi trở về phòng được một lúc, Lương Tư Triết đang chuẩn bị đi ngủ thì bên ngoài bỗng có người gõ cửa, giọng Trịnh Dần vang lên sau cửa: “Tư Triết, là tôi.”
Lương Tư Triết đi tới mở cửa: “Chú Dần.”
Thoạt nhìn Trịnh Dần đã khôi phục dáng vẻ ôn hòa thường ngày: “Tư Triết, những lời hôm nay nghe được cậu đừng để trong lòng, đừng đoán mò, cũng đừng truyền lung tung.”
“Tôi sẽ không truyền ra ngoài,” Lương Tư Triết nói, nhưng anh hơi nhíu mày, một lát sau vẫn nói ra băn khoăn của mình, “Nhưng thầy Tào…”
“Sao anh ấy có thể dâm ô?” Trịnh Dần nghe ra lo lắng của anh, hơi khinh thường cười một tiếng.
“Tôi nghĩ thầy Tào cũng sẽ không.” Lương Tư Triết nói. Mặc dù ngay từ đầu đã tin tưởng Tào Tu Viễn sẽ không làm ra việc dâm ô, nhưng Trịnh Dần nói vậy anh vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau họ đi máy bay về nước, Trịnh Dần đã sắp xếp bảo vệ đến sân bay đón người. Ra khỏi sảnh VIP, phóng viên chen chúc đến, cố gắng vượt qua bảo vệ đưa micro đến trước mặt Tào Tu Viễn:
“Dự thi trái quy tắc vì thực hiện lời hứa để Lương Tư Triết lấy ảnh đế trước đó phải không?”
“Người nhà của cụ Chúc Thanh Vân yêu cầu ông xin lỗi trước công chúng, ông có đồng ý không?”
“Sự kiện dâm ô mãi không lên tiếng là vì không dám đối mặt à?”
“Bị cấm quay phim năm năm, sau này ông có dự định gì?”
Tào Tu Viễn không hề trả lời phóng viên, không nói một lời đi về phía thang máy, sau khi vào thang máy lại có phóng viên cao giọng hỏi một câu: “Sáng nay Chương Minh Hàm tiết lộ tin nhắn bốn năm trước, xin hỏi nội dung tin nhắn có thật không?”
Tào Tu Viễn nhìn phóng viên kia: “Tin nhắn gì?”
Phóng viên cố gắng chen vào thang máy, nhưng bị bảo vệ ngăn ở bên ngoài. Cửa thang máy đóng lại, Tào Tu Viễn nói với Trịnh Dần: “Cậu điều tra xem tin nhắn họ nói là gì.”
Trịnh Dần cúi đầu gõ chữ trên điện thoại, đưa kết quả tìm kiếm cho Tào Tu Viễn.
Tào Tu Viễn nhận lấy xem một lát, trên mặt không có phản ứng gì, lại trả điện thoại cho Trịnh Dần.
Lương Tư Triết lên xe bảo mẫu do công ty cử đến đón, trợ lý lập tức hóng chuyện tìm kiếm tin nhắn phóng viên kia vừa nhắc đến, đưa cho Lương Tư Triết xem: “Đây rốt cuộc là thật hay giả?” Kiêng dè Lương Tư Triết kính trọng Tào Tu Viễn, trợ lý lại cẩn thận bổ sung một câu, “Giả tạo tin nhắn cũng rất dễ dàng…”
Lương Tư Triết nhận điện thoại, nhìn ảnh chụp màn hình tin nhắn Chương Minh Hàm cung cấp – “11 giờ tối đến phòng 2208 khách sạn Garness.” Người gửi tin nhắn hiển thị là “đạo diễn Tào”, thời gian gửi đi là tháng mười năm năm trước, là khi Chương Minh Hàm lần đầu tiên đóng phim của Tào Tu Viễn.
Bình luận bên dưới có người vạch trần, “Khách sạn Garness” là sản nghiệp của Tào Tu Nghiêm anh em ruột của Tào Tu Viễn, Tào Tu Viễn chọn làm việc ở khách sạn nhà mình, hèn chi Chương Minh Hàm không thể cung cấp chứng cứ rõ ràng.
Lại nhìn xuống dưới, có hai tiêu đề tin tức khác liên quan đến tin tức mới này:
“Hồng nam hồng nữ thất bại tan tác quay về, Lương Tư Triết tiếc nuối vì thua trận giành ảnh đế.”
“Diễn viên Chúc Thanh Vân 91 tuổi giành được giải ảnh đế Kim Tượng, Tào Tu Viễn phát ngôn bừa bãi chỉ vì sống lâu.“
Lương Tư Triết trả điện thoại cho trợ lý, nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ chuyện này.
Rốt cuộc tin nhắn có thật không? Giọng điệu gọn gàng dứt khoát kia đúng là phong cách của Tào Tu Viễn, nhưng hình như Tào Tu Viễn không có thói quen gọi diễn viên vào phòng để nói về bộ phim. Nếu như tin nhắn này là thật, vậy tại sao Tào Tu Viễn lại bảo Chương Minh Hàm đến khách sạn riêng gặp y muộn như vậy?
Lương Tư Triết lại nghĩ đến mẩu đối thoại của Trịnh Dần và Tào Tu Viễn trong phòng hôm diễn ra lễ trao giải, có vẻ như đã bàn bạc xong với Chương Minh Hàm, dùng mười triệu tệ thu xếp ổn thỏa, nhưng đề nghị này bị Tào Tu Viễn bác bỏ.
Một suy nghĩ khác chợt nảy ra – Trịnh Dần nói rằng Tào Tu Viễn sẽ không làm ra hành vi dâm ô, điều này là thật, nhưng có khi nào… giữa Tào Tu Viễn và Chương Minh Hàm thật sự đã xảy ra chuyện gì?
*
Cuối tháng năm, Tào Diệp về nước cùng Lê Du.
Lê Du bị ung thư hạch bạch huyết giai đoạn cuối, một năm qua luôn nằm trong bệnh viện tiếp nhận điều trị. Một tháng trước, cô bỗng nhiên nói muốn về nước một chuyến, chuyến bay từ Mỹ về Trung Quốc mất hơn mười tiếng đồng hồ, bác sĩ đề nghị tĩnh dưỡng ở bệnh viện, nhưng Lê Du quả quyết ý kiến, nhanh chóng nhờ bạn bè giúp đỡ làm thủ tục xuất viện.
Đơn miễn trách nhiệm của bệnh viện và sân bay đều do Tào Diệp ký tên, Tào Diệp nhận văn kiện, chỉ nhìn mấy dòng đã không đành lòng nhìn tiếp, tất cả đơn miễn trách nhiệm đều tuyên bố một điều, nếu trên đường Lê Du gặp bất trắc, mọi trách nhiệm không liên quan đến bệnh viện và công ty hàng không.
Lúc ký tên Tào Diệp viết từng nét tên của mình, cậu nhận ra rằng Lê Du có thể rời đi bất cứ lúc nào, điều này thực sự khiến cậu bất lực mà tuyệt vọng. Nhưng cậu chỉ có thể cố gắng kiềm chế cảm xúc, không thể để mình có dấu hiệu sụp đổ trước Lê Du.
Sau khi Lê Du về nước, ông ngoại Lê Hiển Đạt của Tào Diệp lập tức cử người làm thủ tục nằm viện cho cô, lại mời người chăm sóc cho cô, mấy ngày nay tạm thời chuyển tuyến ở bệnh viện trong nước.
Lê Hiển Đạt còn có con trai, làm sĩ quan ở bộ đội, Lê Hiển Đạt ly hôn với vợ cả sau đó lại cưới một người vợ nhỏ hơn ông gần hai mươi tuổi, già mới có con, lúc sinh Lê Du ông đã gần bốn mươi tuổi, hiện giờ đã tám mươi tuổi rồi. Người già tuổi tác đã cao, mỗi ngày không ở được lâu trong bệnh viện, phần lớn thời gian đều là Tào Diệp và bạn trai của Lê Du thay phiên nhau ngồi bên giường bệnh.
Sau lễ trao giải Kim Tượng, Chương Minh Hàm bắt đầu lần lượt tung ra chứng cứ năm đó, nhiều ý kiến khác nhau từ bên ngoài bay lả tả, Tào Diệp cố gắng không quan tâm chuyện này.
Cậu chỉ hy vọng Lê Du có thể yên bình vượt qua đoạn đường cuối cùng của sinh mệnh, không có bất kỳ liên quan gì đến Tào Tu Viễn nữa. Mà về phần Tào Tu Viễn, cho dù y lên giường với Trịnh Dần, hay là dâm ô Chương Minh Hàm, đều không liên quan gì đến hai mẹ con họ.
Ngày thứ hai sau khi về nước, Tào Diệp lái xe đến nhà ông ngoại lấy cơm, đưa đến phòng bệnh của Lê Du, nhưng đẩy cửa đi vào phòng bệnh lại phát hiện Lê Du không ở trong phòng, người chăm sóc đi vào dọn giường nói rằng Lê Du ra ngoài rồi, không biết đi đâu.
Tào Diệp đặt hộp giữ nhiệt lên đầu giường, dựa vào bàn lật xem ảnh cũ mang về từ nhà ông ngoại, trong đó toàn là ảnh Lê Du lúc còn trẻ, lúc ấy Lê Du xinh đẹp động lòng người, là thời kỳ hoa nở đẹp nhất.
Tào Diệp lật album từ đầu đến cuối một lần, Lê Du vẫn chưa về, cậu gọi điện cho cô, Lê Du nghe máy rất nhanh, trong điện thoại hình như có âm thanh biểu diễn nhạc cụ phương Tây, Lê Du nói là cô ra ngoài gặp mấy người bạn, lát nữa sẽ về.
Cúp điện thoại, Tào Diệp kéo ngăn kéo ra, vừa định bỏ album vào lại liếc thấy tờ báo trong ngăn kéo, còn có ba chữ “Tào Tu Viễn” trên tiêu đề trang đầu.
“Mẹ cháu đang đọc tờ báo này?” Tào Diệp cầm lấy tờ báo hỏi người chăm sóc đang dọn đồ đạc.
“Phải,” Người chăm sóc cười với cậu, “Mắt cô Lê Du khó chịu không xem được màn hình điện tử nên tôi xuống tiệm bán báo dưới tầng mua tờ báo cho cô ấy giải buồn.”
Tào Diệp không nói gì, cúi đầu lướt nội dung trên báo, Chương Minh Hàm lại tung ra chứng cứ mới, hình ảnh giống như là ảnh chụp ở đoàn phim bốn năm trước. Cơ thể hắn trần trụi gầy yếu, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, nửa người dưới bị truyền thông làm mờ, một tay Tào Tu Viễn đặt ở eo hắn, đang cúi đầu trò chuyện với Chương Minh Hàm.
Một nhân viên công tác ở tổ đạo cụ năm đó cũng đứng ra nói giúp Chương Minh Hàm, nói rằng lúc ấy Chương Minh Hàm quay phim bị ép quay rất nhiều cảnh trần trụi, nhưng cuối cùng thành phim lại bị xóa hết, chỉ để lại vài cảnh, không biết có phải đạo diễn Tào cố ý làm không.
Thật ghê tởm. Ngực trào lên cảm giác buồn nôn khiến Tào Diệp cảm thấy hơi khó chịu. Cậu lại nhớ đến ngoài cửa ngày hôm đó, tiếng “Anh Viễn” Trịnh Dần gọi, còn có cảnh cơ thể họ đè lên nhau, tiếp theo người dưới thân biến thành Chương Minh Hàm. Tào Diệp nhắm mắt một lúc lâu, ép buộc bản thân không nghĩ những hình ảnh kia nữa
Cậu mở mắt ra, nhìn chằm chằm bài báo kia nghĩ, Lê Du nhìn thấy bài báo này sẽ có suy nghĩ gì? Sẽ chỉ buồn nôn hơn đúng không?
Cậu phải khuyên Lê Du nhanh chóng về Mỹ, rời xa những chuyện khiến người ta buồn nôn này, nhưng Lê Du trở về lại phải ngồi máy bay mười mấy tiếng, sức khỏe có chịu được không?
“Sau này đừng mua báo cho mẹ cháu đọc,” Tào Diệp ngẩng đầu nói với người chăm sóc, “Bà ấy muốn đọc thì cô nói với cháu, cháu đi mua.”
“À, được.” Người chăm sóc thấy sắc mặt cậu không đúng, cẩn thận đáp lời.
Cậu lấy điện thoại ra, đang định gọi điện cho bạn trai của Lê Du hỏi chú tình hình của Lê Du, điện thoại bỗng rung lên.
Thấy là dãy số lạ, Tào Diệp không nhận mà trực tiếp cúp máy.
Nhưng dãy số kia lại gọi đến rất nhanh.
Lần này Tào Diệp nghe máy, đầu bên kia điện thoại nói: “Tào Diệp, anh là Chương Minh Hàm, em về nước rồi đúng không?”
“Làm sao?” Tào Diệp lạnh lùng hỏi. Cho dù Chương Minh Hàm là người bị hại trong chuyện này, cậu cũng không thể thông cảm với hắn, cậu chỉ cảm thấy mọi thứ liên quan đến Tào Tu Viễn đều khiến người ta buồn nôn.
“Anh muốn gặp em,” Chương Minh Hàm nói, “Tào Diệp, anh cảm thấy em không nên bị lừa, anh sẽ nói cho em biết rất nhiều chân tướng em không biết.”
“Chân tướng gì?”
“Ví dụ như, em có từng nghĩ đến quan hệ của bố em và Trịnh Dần là gì không?”
“Tôi không muốn biết.” Tào Diệp nói xong cúp điện thoại.
Cuộc điện thoại Chương Minh Hàm gọi đến khiến Tào Diệp cảm thấy vô cùng bực bội, Tào Diệp định tắt điện thoại, thân máy rung lên, màn hình hiển thị nhận được một tin nhắn, là bản ghi âm Chương Minh Hàm gửi đến.
Tào Diệp nhìn chằm chằm ghi âm kia, một lúc lâu cậu giơ ngón cái lên muốn xóa ghi âm này, nhưng ngón tay hơi run rẩy, ma xui quỷ khiến, cậu nhấn phát.
Giọng nói của Tào Tu Viễn vang lên: “Lại đây.” Tiếp theo như là cười một tiếng, “Sợ gì chứ, chưa từng làm?”
Sau đó giọng Chương Minh Hàm cũng vang lên, âm thanh kia nghe vào trầm thấp, có vẻ như hơi sợ: “Đau… thầy Tào thầy khoan đã, thầy đừng…”