Cả đêm Tào Diệp vẫn chưa thoát ra khỏi chuyện kịch bản.
Trên điện thoại đã đẩy tin tức Lương Tư Triết và Tào Tu Viễn gặp nhau, sau năm năm Tào Tu Viễn trở về nước chuẩn bị cho bộ phim mới, mọi hành động đều được truyền thông quan tâm. Lương Tư Triết lại luôn là tiêu điểm được chú ý, hai người bàn lại việc hợp tác sau nhiều năm, truyền thông không có lý nào sẽ bỏ qua chủ đề hot này.
Lần này Lương Tư Triết lựa chọn đứng ở bên nào? Tào Tu Viễn lại dự định tìm con đường riêng từ đề tài nào? Tào Diệp không kìm được suy đoán nội dung trò chuyện lúc họ gặp nhau.
Mình cố hết sức để giải thích, tìm lý do từ mỗi góc độ thuyết phục Lương Tư Triết đến đóng phim của Lomond, nhưng có lẽ Tào Tu Viễn vừa mở miệng đã thắng trận đọ sức này.
Đứng ở góc nhìn của Lương Tư Triết, Tào Tu Viễn là ân sư nâng anh lên ảnh đế hai lần, huống chi ngay cả bản thân Lương Tư Triết trước đó cũng thừa nhận rằng mức độ ăn ý giữa anh và Tào Tu Viễn trong phim có thể so với “tình yêu cuồng nhiệt”.
Quả thực không nghĩ ra Lương Tư Triết có lý do gì để từ chối Tào Tu Viễn.
Tào Diệp nghĩ có lẽ mình không nên ra vẻ lý trí và rộng lượng, bảo Lương Tư Triết so sánh hai kịch bản sau đó mới quyết định, cậu nên dùng bộ phim này như một thẻ đánh bạc làm hòa, nói với Lương Tư Triết nếu năm năm sau anh từ chối tôi lần thứ hai, vậy chúng ta cần gì làm bạn với nhau nữa?
Nhưng hình như cậu vẫn rất thích làm bạn với Lương Tư Triết, cho dù là thuở thiếu thời hay là mười năm sau của hiện tại, ở cùng Lương Tư Triết khiến cậu cảm thấy thoải mái và tự tại.
Tào Diệp không yên lòng lật sách dự án bày ra trước mặt, bên ngoài có người gõ cửa, cậu nói: “Vào đi.”
“Cậu thế mà ở đây?” Trình Đoan đi tới, “Buổi chiều đến đưa phim cho Lương Tư Triết, cậu ta không giữ cậu lại ăn cơm?”
“Anh không đọc tin tức đẩy đêm nay?” Tào Diệp ngước mắt nhìn anh ta.
“Đọc rồi,” Trình Đoan cười nói, “Cho nên bây giờ chúng ta sẽ cướp người với bố cậu đúng không? Chậc, người yêu cũ làm lành và ân nhân đưa mình một bước lên trời, suy nghĩ từ quan điểm của Lương Tư Triết, đúng là khiến người ta khó lựa chọn.”
“Nếu là anh, anh sẽ chọn như thế nào?”
“Tôi à,” Trình Đoan suy nghĩ một lát, “Theo tôi thấy, áo mới đẹp hơn bạn cũ tốt hơn, trước mắt vẫn là người yêu cũ quan trọng hơn, vả lại đợt Garness cậu ta đã báo ơn bố cậu rồi mà? Kể ra gần đây tôi đang nghĩ, lúc đó Lương Tư Triết nhận Lựa chọn tuyệt vọng, lý do nói với truyền thông cũng là báo ơn, khi đó tôi nghĩ cậu ta báo ơn cha cậu, bây giờ xem ra hình như cũng không hoàn toàn đúng?”
“Anh hỏi tôi à,” Tào Diệp cười một tiếng, “Tôi đâu biết anh ta nghĩ gì.”
Sau khi Trình Đoan rời đi, Tào Diệp gấp sách dự án lại, giơ tay bóp ấn đường.
Lời nói của Trình Đoan nhắc nhở cậu, lúc ấy Lương Tư Triết nhận “Lựa chọn tuyệt vọng”, tất cả mọi người trong giới không xem trọng quyết định này của anh, thay thế Hoàng Thiên Thạch quay lại cảnh của vai phụ, nghĩ như thế nào cũng không phải hành động sáng suốt. Nếu không phải Lương Tư Triết ôm suy nghĩ làm lành với mình, e rằng anh sẽ không thèm nhìn hợp đồng phim này.
Lương Tư Triết cứu được phim “Lựa chọn tuyệt vọng”, cũng làm cho Lomond tránh khỏi số phận bị Garness thu mua, tính ra bây giờ phải là cậu nợ Lương Tư Triết một ân huệ mới đúng, không có lý do gì dùng “làm hòa” để ép Lương Tư Triết đóng phim của Lomond lần nữa.
Thôi, vẫn là câu nói đó, mỗi bộ phim đều có vận mệnh của mình, kệ nó đi.
Ra khỏi Lomond, Tào Diệp lái xe đến Nhân Tứ, mấy ngày nay Nhân Tứ đã hoàn tất việc chỉnh đốn, Hoàng Oanh lại tìm người móc nối ở giữa, cảnh sát cử người đến kiểm tra, nghe nói kết quả kiểm tra đạt tiêu chuẩn, đã được mở lại trước thời hạn, Tào Diệp định bụng đến xem thử.
Xe rẽ vào Nhân Tứ, Tào Diệp nhìn thấy chữ “Cháy” ở cuối con phố chật hẹp sáng lên lần nữa.
Cậu dừng xe ở ven đường, đi vào quán bar, đi xuống dọc theo cầu thang xoắn ốc dài ngoằng, đi càng sâu, tiếng nhạc càng rõ ràng.
Đi đến cuối cầu thang xoắn ốc, Tào Diệp rẽ vào quán bar, Hoàng Oanh đang đứng trong quầy bar, nằm trên mặt bàn viết danh sách rượu.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tào Diệp tới đây bèn đứng thẳng người giơ tay chào cậu.
Có lẽ vì quán bar bị ép buộc chỉnh đốn, trước kia trong bar đều phát một vài nhạc nhảy đánh trống reo hò, mời cả ca sĩ đến hát mấy bài Rock n’ Roll khàn giọng kiệt lực, nhưng đêm nay lại hát một bài tiếng Quảng Đông, chỉ là lời ca vốn nên thâm tình chậm rãi lại bị ca sĩ kia hát đến mức không cảm xúc.
Tào Diệp đi tới, nhìn thoáng qua người đang hát, hỏi Hoàng Oanh: “Tìm được ca sĩ ở đâu?”
“Cũng được nhỉ?” Hoàng Oanh cười hì hì tranh công nói, “Tự đến ứng cử, trước kia cũng là diễn viên đấy.”
“Trông khá quen.”
“Sao cậu thấy ai cũng quen vậy?” Hoàng Oanh chỉ về một hướng khác, “Thế cậu nhìn người kia quen không?”
Tào Diệp nhìn theo hướng cô chỉ, tùy tiện đáp: “Không quen.”
“Cậu có nhìn không đấy?” Hoàng Oanh nghiêng mặt nhìn, “Cậu nhìn kỹ xem, chẳng lẽ không giống Lương Tư Triết? Là người lần trước tôi nói ấy, Lương Tư Triết giả bọn Đinh Mão tìm đến trấn thủ!”
Lúc này Tào Diệp mới quay sang nhìn một chút, cái nhìn vừa rồi là muốn đánh lừa Hoàng Oanh, vốn không biết cô đang chỉ ai.
Vừa nhìn thấy cậu liền ngẩn ra, trông người kia quả thực có vài phần giống Lương Tư Triết, nhất là còn để mái tóc dài mang tính biểu tượng mà Lương Tư Triết đứng ở lễ trao giải năm đó, từ một góc độ nào đó mà nói, gần như có thể đạt đến trình độ dùng giả loạn thật.
Nhưng Tào Diệp vẫn nói: “Không nhìn ra giống chỗ nào.”
“Mắt cậu bị gì đấy?’ Hoàng Oanh không có ý định tiếp tục tranh luận vấn đề này với cậu, lùi bước nói, “Có muốn uống rượu không? Pha số độ thấp cho cậu?”
“Được.” Tào Diệp đáp lời, đoạn đến bên quầy bar tìm chỗ ngồi xuống.
Cậu nghiêng mặt sang nhìn “Lương Tư Triết giả” kia, tuổi của người nọ không lớn, cũng buộc mái tóc rối hơi dài, nhìn từ góc độ nào đó, thật sự cực kỳ giống Lương Tư Triết ở phố Nhân Tứ năm ấy.
Hoàng Oanh đưa cocktail đã pha xong tới, thấy cậu nghiêng mặt nhìn cậu trai kia thì nói to bên tai cậu: “Tôi đã nói giống mà!” Nói xong không đợi Tào Diệp lên tiếng đã xoay người rời đi.
Tào Diệp bưng ly lên uống một ngụm rượu, không cố ý tránh cái nhìn của mình, nhìn cậu trai cách đó vài mét.
Có lẽ nhận ra tầm mắt của Tào Diệp, cậu trai kia cũng quay đầu nhìn về phía cậu, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt cậu, ngồi trên ghế chân cao.
Tào Diệp không nói gì, cồn vẫn có tác dụng với cậu, uống hết nửa cốc rượu, cậu đã hơi say ngà ngà.
Cậu trai kia mở miệng: “Bạn của tôi nói là bên này có anh đẹp trai cứ nhìn tôi.”
Khoảng cách càng gần càng cảm thấy không giống, đến khi mở miệng thì vài nét tương tự kia đã biến mất không còn tăm hơi.
“Cậu đoán xem tại sao tôi nhìn cậu?” Tào Diệp đặt cốc trong tay lên quầy bar, ngước mắt nhìn cậu ta hỏi.
“Bởi vì tôi đẹp?” Cậu trai kia nghiêng đầu nhìn cậu.
Tào Diệp cười lắc đầu: “Đoán lại.”
“Bởi vì tôi giống Lương Tư Triết?” Cậu trai kia cười nói, thoạt nhìn có phần đắc ý vì điều này.
“Cậu đang bắt chước anh ta?”
“Gì chứ,” Cậu trai không hài lòng nói, “Tôi vốn dĩ trông giống anh ta, còn cần bắt chước?” Đại loại là cậu trai này từ nhỏ đến lớn được khen nhiều vì vẻ ngoài, có thể nhìn ra được ý tứ được cưng mà kiêu trong giọng điệu và thần thái.
Tào Diệp cười một tiếng, lại bưng ly rượu lên uống một ngụm, không nói gì. Hàng nhái cũng có thể được tung hô như vậy, khó trách Lương Tư Triết được tôn sùng là ánh trăng sáng trong lòng vô số người.
Tào Diệp nhìn về phía sân khấu theo ánh mắt của mọi người, ca sĩ kia đã rời đi, nhạc nền bỗng trở nên sôi động, nhịp trống gõ vô cùng có tiết tấu.
Ánh sáng chợt tối lại, cậu trai kia cầm lấy ly rượu chỉ còn một ít trước mặt Tào Diệp, xoay lại, quay mặt miệng ly dính nước bọt về phía mình, sau đó ngậm lấy miệng ly uống vào.
Cảnh này thường xuyên xuất hiện trong phim ảnh, lúc này được cậu trai trước mắt làm một cách thành thạo, tuy trông hơi giả tạo và rẻ tiền, nhưng có lẽ tia sáng chiếu vừa phải khiến giây phút cậu ta cụp mắt xuống cực kỳ giống Lương Tư Triết. Tào Diệp không hiểu sao nghĩ đến hình ảnh Lương Tư Triết cắn điếu thuốc lại gần mình mượn lửa vào ngày sau khi đóng máy.
Một chùm đèn sáng lên trên sân khấu, tiếng nhạc bỗng trở nên ồn ào, người bên dưới như thể được châm lửa trong nháy mắt.
Tào Diệp quay đầu nhìn thoáng qua, ca sĩ kia thế mà bắt đầu múa cột. Rất khó tưởng tượng người hát lạnh lùng vừa rồi trên sân khấu kia biết múa cột. Rõ ràng ngay cả một bài hát tiếng Quảng thâm tình như thế cũng có thể hát đến mức không cảm xúc.
Tào Diệp không nhìn thêm mà quay đầu đi, ánh mắt của cậu trai cũng bị hấp dẫn bởi ca sĩ trên sân khấu.
“Cậu không bắt chước được tinh hoa,” Tào Diệp nhìn cậu ta nói, “Không giống.”
Âm lượng của cậu như thường, nhưng tiếng gầm trong đây quá ồn, hoàn toàn lấn át tiếng cậu.
“Hả?” Cậu trai kia nhận ra cậu đang nói chuyện, quay đầu hỏi cậu nói gì, thấy Tào Diệp lắc đầu, cậu ta sáp lại, cố ý kéo gần khoảng cách, gần đến mức hơi mập mờ.
“Đi tìm bạn của cậu đi.” Tào Diệp nói.
“Đêm nay có muốn tôi ở cùng anh không?” Cậu trai lại ghé vào tai cậu hỏi.
Lông mày Tào Diệp hơi nhíu lại, xua tay từ chối.
Cậu trai kia thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của cậu thì hơi thất vọng rời đi, đi mấy bước còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tào Diệp.
Sau khi cậu trai kia rời đi, chẳng được bao lâu lại có một cô gái khoảng hai ba, hai tư tuổi đi tới ngồi bên cạnh cậu, hỏi cậu có biết mình không.
Tào Diệp đã gặp cô gái này, bạn của Đinh Mão, lúc cậu đến đoàn phim tham ban, cô gái này đưa đẩy ý tứ với cậu, nhưng khi đó cậu đang ở cùng Lâm Huyễn, chỉ nói đùa vài câu lấy lệ cho qua, không đáp lại thêm.
Nhưng có thể là đêm nay uống say, Tào Diệp nghĩ mối quan hệ với Tần Chân Chân đã kết thúc, có lẽ mình nên bắt đầu mối quan hệ mới.
Có lẽ cuộc sống gần đây quá ít tiêu khiển, cậu cứ rảnh rang là lại nhớ đến Lương Tư Triết, mấy ngày nay còn lái xe chạy đến nhà Lương Tư Triết nhiều lần, sáng hôm nay lại còn nghĩ lầm Lương Tư Triết muốn lại gần hôn mình, thật sự điên rồi.
Rõ ràng sau khi kết thúc mối quan hệ với Tần Chân Chân thời kỳ độc thân cũng không quá lâu, tại sao lại sinh ra ý nghĩ này?
Cậu nghĩ chắc mấy năm nay mình quá thiếu tình yêu, mới có thể yêu đương hết lần này đến lần khác, nhờ vào đó lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống và tình cảm. Nhưng rất kỳ lạ đó là một khi có cô gái thật sự yêu cậu, cậu lại nhanh chóng sinh ra ý nghĩ kết thúc. Cho nên rốt cuộc thứ cậu muốn là gì, ngay cả bản thân Tào Diệp cũng không rõ.
Cậu rất ít khi phân tích bản thân, một năm rưỡi sau khi Lê Du qua đời, cậu đã từng đến gặp bác sĩ tư vấn tâm lý vì chất lượng giấc ngủ không tốt, nhưng tư vấn được một nửa thì cậu cưỡng ép bỏ cuộc. Nguyên nhân là những câu hỏi bác sĩ tư vấn hỏi cậu, tất cả đều là những chuyện trong quá khứ mà cậu không muốn đối mặt.
Không biết bắt đầu từ khi nào, gặp phải vấn đề không muốn đối mặt cậu sẽ lựa chọn trốn tránh, chắc là nếm được một chút ngon ngọt, cảm thấy như thế sẽ sống thoải mái hơn rất nhiều, những năm này cậu càng rụt vào trong lớp vỏ do một tay mình tạo thành.
An toàn ẩn trong vỏ, không gió không mưa, cậu không muốn chui ra ngoài, phân tích bản thân rõ mồn một, sống rõ ràng thì dễ nhưng sống thoải mái quá khó.
Lười tán tỉnh, uống chung vài chén rượu, trò chuyện chốc lát, cô gái kia tỏ ý muốn tìm người lái thay chở cậu về nhà, Tào Diệp đồng ý.
Cậu không quá say, nhưng lúc lên cầu thang Tào Diệp vẫn cảm thấy hơi choáng đầu. Cậu giơ tay bám vào tường hòa hoãn một lát, cô gái kia lại gần đỡ cậu, nhấc cánh tay cậu lên, khoác lên bả vai mình.
Tào Diệp có thể tự đi, không đặt trọng lượng cơ thể lên người cô gái kia, chỉ dùng cánh tay ôm cô.
Người lái thay chờ ở cửa, họ lên xe, lúc ngồi vào Tào Diệp nhìn thấy một chiếc Maybach rẽ vào từ đầu đường, bỗng nhiên nghĩ đến hình như Lương Tư Triết cũng lái một chiếc Maybach.
Tại sao lại nghĩ đến Lương Tư Triết rồi? Tào Diệp ngồi vào trong xe, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, xóa sạch suy nghĩ trong đầu, lại lựa chọn trốn tránh. Xe bắt đầu nổ máy, khi sắp rời khỏi Nhân Tứ cậu kìm lòng không đậu quay đầu nhìn thoáng qua, chiếc Maybach kia dừng ở ven đường, không có ai bước xuống.
Cậu nghĩ hình như mình không thể hoàn toàn dừng suy nghĩ, những ý nghĩ kia giống như nước sôi, bong bóng liên tục nổi lên từ bốn phía, sau đó nổ tung rất nhiều câu hỏi.
–– Người ngồi trong chiếc Maybach kia rốt cuộc có phải Lương Tư Triết không?
–– Người đến “Cháy’ đều là một vài người làm phim underground không được như ý, còn có ai sẽ lái một chiếc Maybach đến?
–– Nếu như là Lương Tư Triết, anh ấy đến Nhân Tứ làm gì? Đêm nay anh ấy ăn cơm với Tào Tu Viễn và Trịnh Dần kia mà?
–– Chẳng lẽ anh ấy cũng nghe nói “Cháy” đã chỉnh đốn xong, đã bắt đầu kinh doanh, muốn tới đây xem thử?
–– Vậy tại sao anh ấy dừng xe ở ven đường lại không xuống xe?
–– Có nhìn thấy mình không?
–– Chiếc Aston Martin màu xanh đậm huênh hoang, nhất định là nhìn thấy rồi nhỉ?
Tào Diệp lấy điện thoại ra, không có tin nhắn đến. Bạn cũ gặp thoáng qua, nhìn thấy nhau dù sao cũng nên lên tiếng chào hỏi chứ?
Nói gì được đây? Tào Diệp mở giao diện trò chuyện với Lương Tư Triết ra, gõ một dòng chữ: “Vừa rồi anh có đến Nhân Tứ không?”
Cô gái lại gần nhìn cậu: “Anh đang gửi tin nhắn cho ai thế?”
“Không có gì,” Tào Diệp nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình điện thoại, một lát sau nhấn tắt màn hình rồi cất điện thoại.
Xe chạy được mấy cây số, Tào Diệp lấy điện thoại ra, lại xóa từng chữ vừa mới gõ trên màn hình.
“Về Nhân Tứ đi.” Cậu nhắm mắt lại, mở miệng nói với tài xế, giọng nói hơi trầm.
“Quay về?” Cô gái bên cạnh kinh ngạc nhìn cậu.
“Ừ, về.” Tào Diệp nói, cậu hơi lười mở miệng nói chuyện, không biết tại sao, tâm trạng bỗng trở nên nôn nóng.
“Tại sao quay về?”
“Muốn về thì về.” Tào Diệp qua loa đáp.
Sau hơn mười phút xe lái vào Nhân Tứ, Tào Diệp mở mắt ra, từ xa cậu nhìn thấy chiếc Maybach kia đã lái đi.
Không có chiếc xe nào ở cửa Nhân Tứ, nơi đó trống không.