Dùng nước ấm vắt khăn lông quay lại, Lương Tư Triết đưa khăn lông ướt cho Tào Diệp, Tào Diệp nhận lấy rồi đắp thẳng lên mặt, cậu thật sự say đến mức không tỉnh táo, cũng lười cử động.
Lương Tư Triết ngồi trên tay vịn đợi một lát, thấy cậu không có động tĩnh anh duỗi tay lấy đi khăn mặt trên mặt cậu, tay vịn cao hơn ghế sofa một đoạn, Lương Tư Triết cúi đầu nhìn gương mặt ướt sũng của Tào Diệp. Khuôn mặt bị thấm ướt dưới ánh đèn điện lấp lánh ánh nước, anh cầm khăn mặt, lau sạch từng chút sữa bò trên mặt giúp cậu.
Thật ra chỉ có cằm và bên mặt bị bắn một ít, nhưng Lương Tư Triết đã giúp cậu lau cả khuôn mặt, lông mày, mắt, mũi, cằm và lau xuống cổ, Tào Diệp hơi sợ nhột, lẩm bẩm câu gì đó, giơ tay đè lại cổ tay Lương Tư Triết không cho anh cử động nữa. Trong lòng bàn tay rất nóng, Lương Tư Triết mặc cho cậu nắm, một lúc lâu cũng không nhúc nhích, mấy phút sau Tào Diệp tự thả tay ra, trượt xuống bên cạnh người.
Khăn mặt lạnh dần, Lương Tư Triết cũng rút tay về, tay còn lại gác lên lưng ghế sofa, hơi cúi đầu nhìn Tào Diệp. Tư thế này rất thuận tiện, có thể cho người ta tưởng nhầm đang ôm, thậm chí gieo xuống ảo giác một giây sau có thể hôn.
Chỉ cần anh cúi thấp thêm một chút nữa.
Tay của Lương Tư Triết nâng lên, chạm vào mặt Tào Diệp từ khoảng cách rất gần, nhưng không hạ xuống, rất gần, nhưng vẫn cách một lớp không khí mỏng manh, giống như gảy dây đàn qua không khí.
Lông mày rậm hơn, nhưng hình dáng không thay đổi, gọn gàng như thuở thiếu thời.
Mắt đang nhắm, song Lương Tư Triết biết dáng vẻ khi nó mở ra, là bộ phận có thay đổi nhỏ nhất trên mặt Tào Diệp, con ngươi dưới ánh mặt trời sẽ hiện lên một màu giống như hổ phách, bình thường luôn mang theo ý cười, cười lên là cong, lông mi ở đuôi mắt sẽ quấn vào nhau. Nhưng trông không vui vẻ như trước, cười cũng không nhiều như trước.
Sống mũi thẳng hơn, đến mức nét ngây thơ trên cả khuôn mặt cũng giảm đi vài phần.
Bởi vì tác dụng của cồn mà đôi môi có vẻ đỏ hơn bình thường, trông rất mềm, trước kia cũng rất mềm phải không? Không nhớ rõ nữa, trước kia chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này. Ngón tay của anh hạ xuống, ngón cái vuốt nhẹ trên môi dưới của Tào Diệp.
Nóng. Nóng đến mức hơi bỏng. Nhưng chỉ chạm vào một chớp mắt, cũng có thể là ảo giác của mình.
Cuối cùng vẫn không dám dừng lại thêm một giây.
Sợ Tào Diệp không hề ngủ, sợ cậu bỗng mở mắt ra.
Ghê sợ đồng tính chắc là thật, tối thiểu là rất phản cảm, nếu không sẽ chẳng dùng biểu cảm căm ghét kia nói “Giống như hai con chó vậy”, dùng âm thanh hận tới mức đổi giọng nói rằng cảm thấy “Rất ghê tởm”, càng sẽ không đột nhiên đi tìm rất nhiều bạn gái sau khi chuyện xảy ra, giống như đang cố gắng chứng minh điều gì đó.
Nhưng rốt cuộc có thể tiếp thu đến mức độ nào đây? Không dám thăm dò, sợ rằng ngay cả một chút nhung nhớ cuối cùng cũng không thể giữ lại.
Thật ra như bây giờ cũng rất tốt phải không? Nhàm chán trêu chọc Tào Diệp, thú vị hơn mấy năm cắm đầu đóng phim điện ảnh nhiều.
Lương Tư Triết ngửa đầu dựa vào tường, nhắm mắt lại thở dài một cái. Một lát sau anh đứng dậy khỏi tay vịn, đến phòng vệ sinh nhúng khăn mặt qua nước vắt khô rồi phơi lên.
Ra khỏi phòng vệ sinh, anh đỡ Tào Diệp đến phòng ngủ, có lẽ ban ngày đã có người quét dọn, mấy căn phòng ngủ thoạt nhìn đều sạch sẽ gọn gàng, nhưng dấu vết đã ở trong phòng này rõ ràng hơn.
Tào Diệp mềm như đống bùn, thần chí không rõ mặc anh giày vò, thỉnh thoảng khó chịu sẽ không kiên nhẫn càu nhàu hai tiếng, nhưng không quậy, cũng không mượn rượu làm càn, ngoại trừ tính tình xấu hơn ngày thường một tí.
Cao lên rồi, cơ thể cũng khỏe hơn, qua lớp quần áo có thể cảm nhận được đường cong rõ ràng của vân da.
Lương Tư Triết đặt Tào Diệp lên giường, bị cậu kéo theo ngã xuống giường, anh chống giường cúi đầu nhìn Tào Diệp.
Dường như mỗi một tư thế đều rất thích hợp để hôn.
Yết hầu Lương Tư Triết trượt lên xuống, ánh mắt rơi trên mặt Tào Diệp.
Rõ ràng không uống rượu, nhưng hình như cũng hơi ngà ngà say, phải cố gắng để mình duy trì tỉnh táo, cai thuốc, cai rượu, cai em.
Quá khó.
–– Nếu trước mắt là một bộ phim điện ảnh, bây giờ sẽ diễn đến đến đoạn giữa mọi thứ không rõ hay là đoạn cuối không còn lối thoát?
–– Nếu như buông thả bản thân hôn xuống, sau khi chuyển cảnh sẽ là bước ngoặt có hy vọng hay là kết cục chân tướng phơi bày?
Thôi, không muốn thua thì kéo dài vậy.
Lúc này Tào Diệp duỗi tay kéo cổ áo, ánh mắt Lương Tư Triết dời xuống, chỗ trước ngực Tào Diệp bị sữa bắn tung tóe ẩm ướt vẫn chưa khô, có lẽ cảm thấy khó chịu, trông cậu rất muốn kéo quần áo ra.
Giúp em thay bộ quần áo cũng không quá đáng chứ?
Lương Tư Triết thò tay xuống dưới, nắm lấy vạt áo Tào Diệp, vén áo thun lên một đoạn, lộ ra cái eo nhỏ gầy và cơ bụng săn chắc, sau đó đẩy lên, lồng ngực trần truồng, còn có hai núm vú hồng nhạt, hơi đứng thẳng lên.
Trông có vẻ chạm vào sẽ thích lắm. Tất cả vị trí trên người Tào Diệp hình như chạm vào đều rất thích.
Lương Tư Triết lấy tay đỡ dưới người Tào Diệp, muốn nâng người cậu lên, giúp cậu cởi áo thun ra khỏi đầu, nhưng bàn tay vừa duỗi xuống sau lưng cậu thì Tào Diệp bỗng nhiên thò tay vào quần áo Lương Tư Triết, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bên hông anh.
Bàn tay kia như thể mang theo đốm lửa, đốt lên dục vọng của Lương Tư Triết, những nơi chạm vào phát bỏng, đốt cháy xuống dọc theo bụng dưới.
Thật sự đòi mạng, từ bên hông sờ đến sau lưng, là sự vuốt ve mang theo tình dục.
Động tác của Lương Tư Triết dừng lại, anh nhìn về phía Tào Diệp, Tào Diệp vẫn nhắm mắt.
Là say hay là tỉnh táo? Biết mình là Lương Tư Triết, hay xem mình là người khác?
Hoặc là dứt khoát đừng nghĩ nhiều như thế, cứ theo bản năng của cơ thể mà hưởng thụ và phóng túng đi.
Dục vọng mãnh liệt tới mức không thể ức chế, khiến con người dù tỉnh táo cũng muốn sa vào.
Lương Tư Triết giơ tay lên, đặt bên eo Tào Diệp bóp nhẹ hai cái, Tào Diệp rất nhạy cảm run lên, hơi thở nhanh chóng trở nên rối loạn, cậu ôm cánh tay Lương Tư Triết rồi dùng lực, muốn đè người ta xuống dưới.
Cách thức thường dùng này, xem ra thật sự xem mình là phụ nữ rồi, Lương Tư Triết nghĩ, xem là Tần Chân Chân hay là Lâm Huyễn?
Thoáng cái không lật được, Tào Diệp cau mày, dùng sức mạnh hơn tí nữa, thử lại một lần, đè Lương Tư Triết dưới người gần như giống đánh nhau.
Lương Tư Triết không dùng lực, mặc cho cậu đè mình dưới người, cảm giác bị Tào Diệp trêu chọc cũng không tệ lắm. Cách ve vãn của Tào Diệp không tính là cao siêu, có phần qua loa và nôn nóng, dường như chỉ muốn đơn giản phát tiết một trận sau khi say rượu.
Tay Lương Tư Triết tìm được cạp quần của Tào Diệp, muốn dùng tay cởi ra giúp cậu, lúc đang định mở khóa quần, Tào Diệp như là cảm nhận được có gì không đúng, mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Lương Tư Triết có thể nhìn thấy tia máu đỏ hiện lên trong mắt cậu vì say rượu, cùng với sự mờ mịt và dục vọng ban đầu trong ánh mắt, lại đến tỉnh táo dần dần hiện lên.
Anh nghĩ Tào Diệp nên đẩy anh ra.
Một giây sau vẻ mặt của cậu ấy sẽ như thế nào nhỉ? Có thể sẽ tức giận, sẽ tỏ vẻ không kiên nhẫn, sẽ còn cảm thấy ghê tởm.
Mình rõ ràng tỉnh táo, biết đối phương có lẽ ghét chuyện như vậy xảy ra, nhưng vẫn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đúng là nên bị đẩy ra.
Nhưng Tào Diệp không đẩy anh ra, cậu chỉ dừng động tác trên tay, bình tĩnh nhìn Lương Tư Triết, ánh mắt kia giống như nhiều năm về trước cậu nhìn đám mây trên trời, sau đó cậu lên tiếng, giọng nói hơi khàn: “Là anh à Lương Tư Triết.”
Lương Tư Triết “Ừ” một tiếng, dục vọng lan tràn như phát điên khi đối mặt với Tào Diệp bỗng nhiên ngừng lại, dưới thân vẫn rất trướng, nhưng anh không thể tiếp tục ra tay với Tào Diệp. Tay anh chậm rãi buông xuống giường cạnh người, không chạm vào Tào Diệp nữa.
Ánh mắt Tào Diệp rơi trên mặt anh, đi xuống theo mũi anh, dừng lại trên môi Lương Tư Triết, hình như muốn hôn anh. Nhưng một giây sau Tào Diệp đã nhắm hai mắt lại, cau mày như thể có phần đau khổ, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống, vùi mặt trong cổ Lương Tư Triết.
Cằm Lương Tư Triết bị tóc cậu cọ vào, làn da ở cổ dán vào bên mặt Tào Diệp, anh có thể cảm nhận được trên mặt Tào Diệp rất nóng. Trong trí nhớ dường như chưa từng tiếp xúc trong khoảng cách gần đến vậy, khoảng cách gần nhất cùng lắm chỉ là nằm trên một giường, ở giữa có khe hở rất lớn.
“Lương Tư Triết, sao anh phiền thế hả.” Tào Diệp nói. Giọng của cậu hơi ồm, luồng hơi lúc nói chuyện phả lên bên gáy Lương Tư Triết, cũng nóng bỏng.
Lương Tư Triết cụp mắt nhìn cậu, trong lòng dời sông lấp biển, nhưng giọng điệu vẫn cố gắng ổn định: “Cậu nói đi, tôi đang nghe.”
Giọng nói của Tào Diệp nghe ra men say dày đặc, đọc chữ hơi mơ hồ: “Anh giành Lâm Huyễn với tôi thì thôi, anh thích tôi tặng cho anh… Nhưng sao anh không đi theo tôi hả?”
Lương Tư Triết nuốt khan, yết hầu lăn một cái, anh nâng tay lên, nhẹ nhàng rơi xuống sau đầu Tào Diệp: “… Xin lỗi em.”
“Không phải anh đã hứa với tôi nếu flop thì cùng flop sao? Còn nói làm diễn viên chính của tôi, không làm diễn viên chính của bố tôi… Anh trêu tôi đúng không?”
“Không,” Lương Tư Triết nói, “Không phải trêu em đâu.”
“Với anh mà nói tôi chỉ là con trai của ân nhân đúng không?”
Yết hầu của Lương Tư Triết lại lăn một cái: “Với tôi mà nói, em…”
Anh nói còn chưa dứt lời, Tào Diệp đã ngắt lời anh: “Thú thật tôi rất chán anh, chán anh rất nhiều năm.”
Trong giọng nói dường như trộn lẫn mấy phần tùy hứng và mấy phần ấm ức, Lương Tư Triết dừng một lát mới nói: “Vậy bây giờ thì sao?”
“Bây giờ cũng chán, “Tào Diệp nói, “Anh đừng trêu tôi nữa được không?”
Ánh đèn trần nhà rất sáng, hơi chói mắt, Lương Tư Triết không nói gì, anh nhắm mắt lại, bàn tay rơi sau đầu Tào Diệp dời xuống, chuyển sang bả vai cậu.
Áo thun trên người Tào Diệp vẫn chưa cởi ra, mắc ở chỗ xương bả vai nhô lên của cậu, Lương Tư Triết nắm bả vai cậu, ôm cậu rất chặt.
Nhiệt độ cơ thể của người say rượu có vẻ cao lạ thường, trọng lượng và nhiệt độ đè trên người đều khiến anh cảm thấy yên lòng.
Dường như những cái ôm đã bao năm vắng bóng đều dồn vào giờ phút này.
Tình dục rút đi, lại biến thành thiếu niên sưởi ấm cho nhau.
“Ngủ ngon, Lương Tư Triết.” Tào Diệp nói nhỏ, “Ngủ một giấc rồi ổn cả thôi.”
Lời này giống như nói với cậu, lại như nói với Lương Tư Triết.
Họ im lặng ôm nhau một lúc, Tào Diệp buông Lương Tư Triết ra trước, nằm ngửa bên cạnh anh.
Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn cậu, anh đã đóng nhiều phim như thế, phỏng đoán cảm xúc vô cùng đúng, anh tin rằng một chớp mắt nào đó vừa rồi Tào Diệp muốn hôn anh.
Tuy rằng chỉ là một phút bốc đồng trong chớp mắt, nhưng khoảng cách gần như thế, anh vẫn bắt được.
Nhưng một giây sau Tào Diệp lại nhíu mày nhắm mắt lại, người say rượu không tỉnh táo, Tào Diệp say thành như thế càng hoàn toàn không có lý trí, cho nên giây phút đó có lẽ không phải lý trí đang thuyết phục cậu, mà là cậu kháng cự thân mật với người cùng giới theo bản năng.
Tâm trạng phức tạp, một nửa nướng trên lửa một nửa ngâm trong băng, hy vọng và vô vọng đều đến một cách triệt để như thế.
Tào Diệp giống như núp trong cái vỏ của mình, thỉnh thoảng thử thò đầu ra, một khi vượt qua một giới hạn nào đó thì sẽ rụt về theo bản năng.
Nhưng lại không có ai hiểu rõ Tào Diệp hơn mình, Lương Tư Triết nghĩ, anh không thể nhẫn tâm kiên quyết lôi Tào Diệp ra khỏi vỏ.
Lương Tư Triết dùng cùi chỏ chống giường, nâng người lên cởi áo thun ra giúp Tào Diệp, sau đó kéo chăn đắp lên người cậu.
Trong căn phòng chợt vang lên tiếng rung của điện thoại.
Không phải điện thoại của mình đang rung, Lương Tư Triết nhìn về phía Tào Diệp, có lẽ Tào Diệp hơi khó chịu khi bị rung, mò mẫm lấy điện thoại trong túi ra, nhưng giày vò một lúc cũng không lấy ra được.
Lương Tư Triết thò tay vào trong túi cậu, lấy điện thoại ra nhìn – Hoàng Oanh.
Trí nhớ của anh rất tốt, cái tên này lại hơi đặc biệt.
Con gái của bà chủ Lam Yến năm đó tên là Hoàng Oanh, nhưng hình như cô ấy ở ký túc xá trong trường, chỉ gặp vài lần, có khi nào có trùng tên không?
Lương Tư Triết chống giường ngồi dậy, điện thoại cúp, nhưng gọi lại rất nhanh. Hình như có việc gấp.
Anh cầm điện thoại của Tào Diệp ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, sau đó ngón cái chạm vào nút nghe ở màn hình.
Anh không vội vã nói chuyện mà đợi đối phương lên tiếng trước, giọng nói đầu kia điện thoại nghe hơi lo lắng: “Tào Diệp, quán bar xảy ra chuyện rồi! Tôi thật sự không giải quyết được, bây giờ cậu có thể đến xem không?”
“Quán bar gì?” Lương Tư Triết hỏi.
Có lẽ bên kia cũng lo lắng đến nỗi hồ đồ, nhất thời không nghe ra giọng nói không đúng: “Cháy ở Nhân Tứ!”
“Đúng rồi, cậu đừng trêu tôi nữa được không, cậu còn có quán bar nào nữa?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Có người mang theo ma túy đi giao dịch, bị cảnh sát tìm được… khoan đã,” Bên kia cuối cùng phản ứng lại có gì không đúng, “Anh không phải Tào Diệp đúng không?”
“Ừ, tôi là Lương Tư Triết,” Lương Tư Triết đáp, “Cậu ấy uống say rồi, bây giờ tôi đến.”