Sau khi Tào Diệp lên tiếng, buổi phỏng vấn tiếp tục, tiếp theo Lương Tư Triết không kiếm chuyện nữa, lại khôi phục phong cách trả lời trước sau như một.
Lương Tư Triết luôn có cách riêng để tiếp nhận phỏng vấn, lúc liên quan đến bản thân trả lời rất ổn thỏa chuyên nghiệp, nếu trò chuyện đến những chủ đề khác lại thích pha trò một hai câu. Cho nên một đoạn phỏng vấn, tiết tấu được anh kiểm soát căng giãn vừa phải, ngoại trừ đoạn mở đầu đề cập đến đánh nhau cần biên tập hậu kỳ, phỏng vấn còn lại gần như có thể trực tiếp lấy ra làm video tuyên truyền.
Phút chốc Tào Diệp nghĩ đến sau khi “Vọng Xuyên chi Xuyên” đoạt giải vào mấy năm trước, số lượng đối tượng scandal bị truyền thông vạch trần của Lương Tư Triết tăng vọt, thời điểm đó truyền thông xã hội cũng đang phát triển rầm rộ, cho dù cậu cố gắng không quan tâm tin tức liên quan đến Lương Tư Triết, cũng không có cách nào hoàn toàn tránh được thông tin liên quan.
Một ngày nọ lúc đang xem trang web xã hội, một nhà phê bình điện ảnh nữ mà cậu theo dõi đăng một bình luận liên quan đến Lương Tư Triết, nói rằng anh “Lỗ mãng mà nghiêm túc, phóng túng mà tự kiềm chế, tràn ngập mâu thuẫn đồng thời cũng tràn ngập sức hút,” số lượng chuyển tiếp của bình luận ngắn này khá kinh ngạc. Khi đó cậu lướt qua tin tức này rất nhanh, không ngờ bây giờ lại có thể nhớ lại không sót chữ nào.
Tào Diệp đứng cách mấy bước sau ống kính, có thể nhìn rất rõ hình ảnh trên màn hình nhỏ của camera, ánh đèn chiếu vừa đủ, khi Lương Tư Triết đầu ướt rối xù cúi đầu nhìn miệng vết thương, cảm giác yếu đuối trên người chợt lóe lên, khi anh ngẩng đầu tiếp nhận phỏng vấn, lại trở về dáng vẻ thành thạo kia.
Tào Diệp không kìm được nghĩ đến lúc nãy anh hơi quay đầu, vẻ mặt như đang quan sát mình khẽ hỏi câu “Giận thật à?”
Giọng nói kia, giống như xem mình là con nít vậy.
Những năm này gặp qua vài lần, cảm giác này luôn tồn tại, lúc ở Nhân Tứ vẫn không rõ lắm, họ bắt đầu ở chung với dáng vẻ nên có của những người đồng lứa, nhưng về sau gặp lại Lương Tư Triết, ánh mắt anh ấy nhìn mình, giọng điệu nói chuyện với mình, dường như vẫn xem cậu là đứa trẻ.
Rõ ràng anh ấy chỉ lớn hơn mình hai tuổi lẻ ba tháng mà thôi.
Thấy Lương Tư Triết tiếp nhận phỏng vấn tuần tự mà tiến, không có chuyện của mình, Tào Diệp tính rời đi, cậu không làm phiền Lương Tư Triết, đi đến sau lưng Tống Thanh Ngôn, cúi đầu ghé vào tai cô thấp giọng nói câu: “Vậy tôi về trước đây.”
“À vâng,” Tống Thanh Ngôn lập tức ngẩng đầu nhìn cậu, “Vậy em tiễn anh ra ngoài.”
“Không cần, cô quan sát phỏng vấn đi.” Tào Diệp nhìn thoáng qua Lương Tư Triết đang nhận phỏng vấn.
Lúc quay người định ra ngoài, mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh, hạt mưa rơi lốp bốp vào lều che mưa trên đỉnh đầu, lúc này Tào Diệp mới nhớ ra mình không mang ô.
Lúc đến Từ An Kiều che ô đón câu, nhưng bây giờ không biết Từ An Kiều che ô đi làm gì rồi, Tào Diệp nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Từ An Kiều đâu.
Lúc này mưa đã nhỏ lại nên đi thẳng ra ngoài cũng được, nhưng từ trước đến nay cậu ghét cảm giác bị nước mưa xối lên người, cho nên không phải cực chẳng đã, cậu rất không muốn đi ra ngoài dính mưa.
Tào Diệp nhớ đến lần mình gặp mưa là vào mười năm trước, cũng là bốn năm giờ sáng, trời mới vừa tờ mờ sáng, cậu đứng ở cửa Lam Yến, toàn bộ hẻm nhỏ tối tăm mờ mịt, cả tòa nhà Lam Yến đều đang ngủ say, cậu ra ngoài, đeo camera, cúi đầu đội mưa đi qua phố Nhân Tứ, cảm thấy con hẻm kia thật dài. Không biết đi bao lâu mới gọi được một chiếc taxi, lúc ngồi vào trên người đều ướt đẫm, khi đó tài xế còn không vui lòng chở cậu, sợ cậu ướt dầm dề sẽ làm bẩn xe, cậu thêm tiền mới được lên xe.
Cả đêm không ngủ lại thêm dầm mưa, thế nên sau ngày hôm đó cậu bị cảm rất nặng, vừa sốt vừa ho khan, giày vò một thời gian dài mới khỏi hẳn.
Đến bây giờ cậu vẫn nhớ rõ cảm giác ướt dính khi quần áo dán lên người, bây giờ nhớ đến vẫn cảm thấy khó chịu toàn thân.
Đang định mượn ô của nhân viên nào đó đi ra ngoài thì sau lưng vang lên giọng nói của Lương Tư Triết: “Không mang ô à?”
Tào Diệp nhìn lại, không biết Lương Tư Triết phỏng vấn xong lúc nào, đi tới phía sau cậu.
“Ừ, có thừa ô không?” Cậu hỏi.
“Tôi tiễn cậu,” Lương Tư Triết vươn tay về phía Tống Thanh Ngôn, nhận ô cô đưa tới, lại nói với Tống Thanh Ngôn, “Em đợi ở đây, lát tới đón em.”
“Không cần không cần,” Tống Thanh Ngôn cuống quýt xua tay, cô nào dám làm phiền Lương Tư Triết trở lại đón mình, “Trong túi em còn có một cái ô nhỏ, lát nữa che đi qua là được, anh Tư Triết anh tiễn sếp Tào xong rồi vào trong xe luôn đi.”
“Được.” Lương Tư Triết đáp một tiếng, xòe chiếc ô màu đen trong tay ra, quay đầu nhìn Tào Diệp: “Đi thôi, cậu dừng xe ở đâu?”
“Bên cạnh xe của đoàn phim.” Tào Diệp theo anh đi ra ngoài.
Vừa rồi lúc Lương Tư Triết và Tống Thanh Ngôn che ô đi tới, nhìn từ xa cảm thấy mặt ô này rất rộng, nhưng bây giờ hai người đàn ông vóc người to đi chung một chiếc ô, ô này có rộng hơn cũng không thể che đủ hai người.
Có thể nhìn thấy cán ô nghiêng về phía mình bằng mắt thường, Tào Diệp cảm thấy trong lòng hơi khó chịu. Những năm này thật sự không có ai đối xử tốt với cậu như vậy, đám bạn thân Lâm Ngạn và Trì Minh Nghiêu đối xử với cậu cũng rất tốt, nhưng đó là cái tốt tiện tay mà làm, qua loa giữa bạn bè.
Nhưng Lương Tư Triết đối tốt với cậu lại khác, là kiểu tốt tinh tế và thầm lặng, dường như hơi không chú ý là sẽ bỏ lỡ, mà đối với Lương Tư Triết, có vẻ như anh cũng không quan tâm cái tốt mình bỏ ra liệu có được phát hiện không. Mười năm trước anh lấy danh nghĩa Tào Tu Viễn lừa dối lắp cho mình một cái điều hòa, mười năm sau lại không hề để ý nghiêng ô trong tay về phía mình trong đêm mưa, Tào Diệp không nói được loại tốt này rốt cuộc khác ở đâu, nhưng hành động của Lương Tư Triết chọc vào lồng ngực cậu hơi chua xót. Trong lòng lại nhảy ra câu nói kia – hầy, đâu cần đến mức này.
Thôi bỏ đi, làm lành cũng làm lành rồi, Tào Diệp nhìn bàn tay xương cốt rõ ràng cầm chiếc ô, thầm nghĩ năm đó Lương Tư Triết cũng có chỗ khó xử của bản thân, đổi lại là mình quá ngây thơ, một hai trói anh đứng về phía mình. Nói cho cùng cậu không hận nổi Lương Tư Triết, khi đó nói rất nhiều lời tàn nhẫn, ví dụ như “Còn làm bạn với Lương Tư Triết mình sẽ là cháu trai”, bây giờ Lương Tư Triết chủ động làm lành, những lời tàn nhẫn kia ném hết ra sau đi, cùng nhau rơi vào khoảng không.
Đi chung một chiếc ô, cơ thể rất gần nhau, bả vai chạm bả vai, mới đầu hai người đều không nói gì, tiếng mưa rơi trên mặt ô nghe có vẻ rất rõ ràng.
Tào Diệp nghĩ đến đề tài thảo luận vừa rồi với Từ An Kiều, không khỏi tò mò nhìn về phía anh hỏi: “Năm đó tại sao lại đánh phóng viên?”
“Đánh nhau còn có lý do gì? Không vui thì đánh,” Lương Tư Triết thản nhiên nói, liếc cậu một cái, “Giống như năm đó cậu đánh nhà sản xuất kia ấy.”
Tào Diệp lên tiếng: “Tôi đây không phải…” đánh vì anh. Nói được một nửa, nửa câu sau miễn cưỡng nuốt vào, không muốn nhắc đến chuyện kia, tuổi trẻ ngông cuồng, chuyện vặt vãnh mà không hiểu, làm hỏng chuyện đến mức nát bét.
“Phải gì?” Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn cậu, đuôi lông mày lơ đãng nhướng lên một cái.
“Không có gì, đang nói anh cơ mà, đừng kéo lên người tôi.”
Lương Tư Triết cười một tiếng, không tiếp tục vấn đề vừa rồi mà nói sang chuyện khác với cậu: “Có buồn ngủ không?”
“Vẫn ổn.”
“Cả đêm không ngủ, lái xe xa như vậy trở về có xem là mệt mỏi lái xe không?”
“Anh muốn báo cáo tôi?”
“Không báo cáo cậu, mời cậu cùng ăn bữa cơm không tính là quá đáng chứ?”
“Hơn nửa đêm rồi chỗ nào còn mở cửa…”
“Ăn đại gì đó trong xe thôi, ăn xong trời đã sáng rồi, cậu muốn đi tôi sẽ không cản.”
Tào Diệp hơi dao động với đề nghị của anh, ban đầu vẫn không cảm thấy gì, nhưng Lương Tư Triết nhắc đến, cậu cảm thấy mình hơi đói. Nơi này rất xa, nghĩ đến việc còn phải lái mấy chục cây số mới có thể về nhà cậu đã cảm thấy đau đầu, lát nữa dứt khoát tìm người lái xe thuê tới đây thôi.
“Chẳng phải muốn biết tại sao năm đó tôi đánh phóng viên à?” Lương Tư Triết “tăng giá” nói, “Không phải tôi không muốn kể chuyện này với cậu, chỉ là dài quá nhất thời không biết nên nói từ đâu, lên xe vừa ăn vừa kể đi.”
“Được thôi.” Tào Diệp đồng ý.
Vừa lên xe Tào Diệp đã nhìn ra chiếc xe này của Lương Tư Triết không phải đoàn phim thuê, chắc là của riêng anh, nếu không trang trí bên trong sẽ không đầy đủ như vậy, đưa mắt nhìn qua trông không khác gì một ngôi nhà trang trí đơn giản.
Ngẫm lại cũng đúng, Lương Tư Triết quay phim thời gian dài, RV(1) với anh mà nói là nhu yếu phẩm.
(1) RV = Recreational Vehicle: phương tiện giải trí, thường được viết tắt là RV, là phương tiện cơ giới hoặc xe kéo bao gồm các khu sinh hoạt được thiết kế để ở
“Tôi đi tắm trước, cậu ngồi đợi một lát.” Lương Tư Triết đặt ô ở cửa để hong khô, cầm lấy đôi dép lê trên kệ giày ném đến trước mặt cậu, “Thay đi.”
Tào Diệp thay dép lê đi vào trong xe, cảm giác nhà này rõ ràng hơn.
Lương Tư Triết cũng thay giày, cầm quần áo thay giặt trên giá áo định đi đến phòng tắm, ánh mắt Tào Diệp rơi trên cánh tay vừa mới băng bó vải xô của anh – băng gạc đã bị nước mưa làm ướt rồi.
Trước mắt Tào Diệp hiện lên chiếc ô hơi nghiêng kia, còn có gân xanh nổi lên trên cánh tay khi Lương Tư Triết được băng bó, trong lòng càng khó chịu hơn, cái nhìn này thật sự khiến cậu cảm xúc lẫn lộn.
Tào Diệp nói với bóng lưng anh: “Băng gạc ướt rồi, có cần gọi bác sĩ đến băng bó lại không?”
Nghe vậy Lương Tư Triết giơ cánh tay lên nhìn một cái, dùng tay kia mở băng gạc ra kéo xuống, tiện tay ném vào trong thùng rác: “Lát nữa tắm xong rồi nói sau.” Giọng điệu nghe vào cũng không mấy quan tâm.
Lương Tư Triết đi vào phòng tắm, cửa phòng tắm vừa đóng lại, Tống Thanh Ngôn cũng che ô đi tới, lên xe thu ô rồi chào Tào Diệp: “Sếp Tào anh cũng tới đây à?”
“Ừ, bác sĩ còn ở đây không?” Tào Diệp đứng ở cửa hỏi cô, định cầm ô ra ngoài gọi bác sĩ đến.
“Bác sĩ đi rồi, sao vậy ạ?”
“Đi rồi?” Tào Diệp nhíu mày, “Vết thương của Lương Tư Triết bị dính mưa, băng gạc bị anh ta mở ra rồi.”
“Hả?” Tống Thanh Ngôn ngẩn người, “Vừa băng bó vết thương xong…” Nói xong hơi lo lắng gọi với vào phòng tắm, “Anh Tư Triết, bác sĩ đặc biệt dặn đi dặn lại anh phải chú ý!”
“Tống Thanh Ngôn.” Lương Tư Triết trong phòng tắm nghe được giọng nói của cô.
“Dạ!”
“Hâm cơm lên, hâm thêm một suất.” Lương Tư Triết nói qua cánh cửa.
“Em biết rồi!” Tống Thanh Ngôn vừa đáp vừa vội vàng lấy iodophor và băng gạc trong ngăn kéo dưới tủ TV ra, “Lát nữa em băng bó đơn giản cho anh Tư Triết vậy, cũng may trước đó đã xử lý hạt cát trong miệng vết thương rồi… Sếp Tào anh ngồi đi,” Cô đặt iodophor và băng gạc lên bàn, không quên chú ý Tào Diệp, “Cơm được hâm nóng trong chốc lát thôi.”
Tào Diệp đáp một tiếng, đi đến trước ghế sofa dài nhỏ ngồi xuống, không gian trong xe không rộng lắm nhưng cái ghế sofa này đã chiếm một nửa phòng khách. Ghế sofa rất mềm, ngồi lên rất thoải mái. Tào Diệp nghĩ nếu để mình thiết kế bố cục cho chiếc RV này, có lẽ cũng dành hơn phân nửa không gian cho ghế sofa. Giây phút chìm vào sofa khiến người ta cảm thấy thả lỏng, cho nên cậu thích ghế sofa nhiều hơn giường.
Ví dụ như bây giờ, cậu vùi trong ghế sofa, đầu ngửa ra dựa vào lưng ghế, thoải mái đến mức hơi buồn ngủ.
Có lẽ cơm hộp phải cho vào lò vi sóng hâm nóng, bên cạnh bay đến mùi cơm, tiếng nước rào rào trong phòng tắm và tiếng mưa tí tách gõ vào cửa xe hòa vào nhau, mùi và âm thanh đều khiến con người ta thả lỏng, Tào Diệp ngả lưng trên ghế sofa, nghe tiếng mưa rơi bên tai, cơn buồn ngủ ngày càng mạnh.
Mơ mơ màng màng, cơ thể dựa vào lưng ghế không tự chủ được nghiêng sang bên cạnh, ngã xuống tay vịn bên cạnh ghế sofa, xúc cảm của tay vịn mềm mại, gối lên rất thoải mái.
Chỉ chợp mắt một lát, trước khi ngủ Tào Diệp tự nhủ, lát nữa sẽ tỉnh dậy.
Lương Tư Triết tắm rửa xong, đẩy cửa phòng tắm đi ra, Tống Thanh Ngôn đang đứng bên bàn cơm quay đầu nhìn về phía ghế sofa, sau khi nghe thấy tiếng động phòng tắm, cô quay đầu nhìn Lương Tư Triết, dùng giọng hơi khẽ nói: “Anh Tư Triết, hình như sếp Tào ngủ rồi…”
Lương Tư Triết nghiêng mặt nhìn thoáng qua Tào Diệp nằm trên sofa, trong thời gian ngắn này, trông Tào Diệp có vẻ đã ngủ say, hít thở đều đều, như thể không nghe thấy mọi tiếng động xung quanh.
“Mới có mấy phút mà…” Tống Thanh Ngôn gần như không thể tin được, hỏi ý kiến Lương Tư Triết, “Có cần gọi anh ấy dậy ăn cơm không?”
“Để cậu ấy ngủ đi.” Lương Tư Triết nghĩ ngợi bảo, “Tỉnh dậy lại nói.” Nói xong anh bước nhẹ sang bên cạnh vài bước, giơ tay tắt hết đèn to trên trần xe, chỉ để lại chiếc đèn áp tường mờ nhạt trong khu vực phòng bếp.
“Em mang cơm về phòng ăn,” Lương Tư Triết nói với Tống Thanh Ngôn, “Ăn xong em cũng nghỉ một lúc đi.”
“À, vâng,” Tống Thanh Ngôn gật đầu đáp, “Em băng bó vết thương giúp anh nhé?”
“Anh dùng iodophor khử trùng là được.” Lương Tư Triết nói, đoạn đi về phía bàn trà, cúi người cầm iodophor lên.
Anh luôn nói một không nói hai, chuyện đã quyết không ai có thể khuyên được, Tống Thanh Ngôn đã nắm rõ được tính tình này của anh, đành phải rón rén cầm cơm hộp trở về một căn phòng ngủ trong đó.
Trước khi đóng cửa phòng ngủ cô không kìm được nhìn thoáng qua phòng khách, Lương Tư Triết cầm iodophor đứng trước bàn trà, cúi đầu nhìn Tào Diệp, trong ánh sáng lờ mờ trông anh như một pho tượng đứng im.
Ánh sáng của đèn áp tường rất nhẹ nhàng, bao phủ lấy ảnh đế trẻ tuổi nổi tiếng từ khi còn nhỏ, được truyền thông và dư luận rèn luyện tới mức bách độc bất xâm(2), Tống Thanh Ngôn cảm thấy khoảnh khắc này Lương Tư Triết lại có phần dịu dàng.
Lúc đóng cửa lại cô lại không nhịn được suy đoán, rốt cuộc Lương Tư Triết đang nghĩ gì? Anh ấy và sếp Tào là người quen cũ à? Chắc vậy, dù sao Lương Tư Triết là ảnh đế thiếu niên được Tào Tu Viễn một tay nâng đỡ lên, mà Tào Diệp lại là con trai độc nhất của Tào Tu Viễn, có quan hệ này, hai người không có lý gì không quen biết. Vả lại họ đều gọi thẳng tên nhau, rõ ràng quan hệ không tầm thường, nhưng người quen cũ lại hơi xa lạ, khiến người khác đoán không ra quan hệ thật giữa hai người.
(2) bách độc bất xâm: ban đầu chỉ không bị nhiễm loại độc này, sau đó chỉ ý chí và năng lực khống chết rất mạnh, không dễ bị bên ngoài mê muội hoặc chinh phục