Hai người ngồi xổm ở chỗ thoáng mát bên đường, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn hai con chó động dục.
“Sao vẫn chưa xong?” Tào Diệp kiếm một cục đá trên mặt đất ném ra, càu nhàu nói.
“Ai biết được.” Lương Tư Triết đứng lên, đến cửa hàng nhỏ đối diện mua hai que kem, đi về đưa cho Tào Diệp một que.
Tào Diệp nhận lấy xé vỏ ra: “Vẫn chưa xong, còn bao lâu nữa…” Nói đoạn quay đầu liếc nhìn, hai con chó kia vẫn chồng lên nhau lắc túi bụi, ban ngày ban mặt thật là khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lương Tư Triết cười một tiếng: “Chó nhà cậu mà lại hỏi tôi à?”
“Ê anh nói xem.” Tào Diệp quay sang nhỏ giọng hỏi Lương Tư Triết, “Tiểu Bạch có thể sinh cún con không?”
“Vậy cũng không biết chừng.”
“Thế thì là con lai đó…” Tào Diệp quay đầu, lẩm bẩm với không khí.
Giống chó lai tạp nghe có vẻ tây, Lương Tư Triết lại cười một tiếng.
Ăn hết kem rồi Caesar bên kia mới kết thúc, không cần Tào Diệp đi qua dắt, Caesar đã tự chạy đến, vẫy đuôi ra chiều lấy lòng, còn dùng miệng ngậm xích chó đưa tới trước mặt Tào Diệp.
Lương Tư Triết thầm nghĩ đúng là chó theo chủ, chiêu giả ngoan này lại giống nhau đến ngạc nhiên.
Tào Diệp rặt vẻ ghét bỏ cầm lấy dây xích trong miệng Caesar, răn dạy nó: “Mày bị gì thế hả, Tiểu Bạch nhỏ hơn mày nhiều lắm đấy!”
Caesar lại gần muốn nhào lên người cậu, Tào Diệp ngồi xổm lùi lại một bước: “Này này này, mày đừng dụi tao!”
Thấy chủ nhân không thân thiết với mình, Caesar quay đầu lại “gâu” một tiếng lưu luyến không rời với Tiểu Bạch.
Đây là vừa thấy đã yêu… Lương Tư Triết cười nói: “Tôi thấy hai con chó rất tình đầu ý hợp… Thế nào, cậu tính nuôi nó ở đây?”
“Em cũng muốn, nhưng ông nội em không cho, ông nói là mấy ngày nay muốn đi lai giống cho Caesar…” Tào Diệp đang nói, bỗng nhiên quay đầu, “Anh nói chuyện hôm nay sẽ không có ảnh hưởng đúng không!”
“Không đến mức đó…”
“Nếu như nó yêu Tiểu Bạch, vậy còn có thể thành công lai giống với con chó khác không?”
“Vậy thì tặng không Tiểu Bạch cho ông nội cậu.”
“Mày đấy…” Tào Diệp cúi đầu một lời khó nói hết nhìn Caesar vẫy đuôi với cậu, “Sao trước kia tao không nhìn ra mày là loại chó này nhỉ…”
Lương Tư Triết lại cười một hồi, chỉ cần Tào Diệp đối mặt với Caesar là anh lại muốn cười, cái kiểu không nhịn được cười ấy, cậu nhóc này sao đáng yêu thế chứ lị…
Sau khi ăn cơm tối xong, bác tài buổi chiều đưa Tào Diệp đến lái xe tới đón Caesar đi.
Hai người vào phòng, Tào Diệp nhào lên giường nằm sấp nói: “Có điều hòa hạnh phúc quá độ, người phát minh ra điều hòa thật là vĩ đại.”
“Nhiệt độ này được chưa?” Lương Tư Triết cầm lấy điều khiển điều hòa, hạ nhiệt độ xuống.
“Perfect!” Tào Diệp nói rồi sờ điện thoại, “Em muốn gọi video với mẹ em.”
KTV dưới tầng vẫn chưa đến giờ ồn ào nhất, nhưng tiếng ồn vẫn có thể xuyên qua cửa sổ truyền vào, Tào Diệp đeo tai nghe lên, dựa vào ván giường bắt đầu video với mẹ cậu.
Lương Tư Triết giảm âm lượng TV xuống, xem bộ phim lồng tiếng cũ được chiếu trên CCTV6. Phim không tính là hấp dẫn, lời Tào Diệp nói bên cạnh không ngừng chui vào tai anh, khiến anh không muốn chú ý cũng khó.
Hình thức ở chung của Tào Diệp và mẹ hoàn toàn khác với Tào Tu Viễn. Trước đó Lương Tư Triết từng thấy dáng vẻ cậu đối đầu với Tào Tu Viễn, giống như con sư tử nhỏ đang trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, nhưng lúc video với mẹ cậu lại hoàn toàn bật chế độ con non.
Khoảng thời gian ở chung này, cách vài ngày Tào Diệp sẽ gọi điện cho mẹ, nhưng chưa bao giờ gọi điện cho Tào Tu Viễn. Lương Tư Triết mơ hồ có cảm giác, tình cảm của Tào Diệp đối với Tào Tu Viễn dường như rất mâu thuẫn, vừa khát khao sự gần gũi và quan tâm của Tào Tu Viễn, nhưng cũng sẽ không chủ động đến lấy lòng và tỏ ra ngoan ngoãn với Tào Tu Viễn… Nhưng như thế cũng tốt, nếu Tào Diệp thật sự gọi điện cho Tào Tu Viễn, lời nói dối của mình sợ rằng sẽ nhanh chóng bị vạch trần…
“Mẹ, cho mẹ xem điều hòa bố tìm người lắp cho con,” Tào Diệp đứng trên giường, giơ điện thoại trên tay về phía điều hòa trên tường, “Mấy ngày trước con sắp nóng chết mất!”
“Bố con á, đối xử với con tạm được, mua điểm tâm cho con một lần, còn tìm người đến đây lắp điều hòa, nghe chú Dần nói bây giờ họ đang ở nước ngoài tìm cảnh, chắc cũng rất bận…”
“… Con luyện đàn, thật mà, con còn đeo đàn tới đây,” Tào Diệp nhảy xuống giường, chân trần đi đến bên cạnh bàn, mở hộp đàn lấy đàn violin ra, sau đó một tay cầm điện thoại, một tay xách cổ đàn đi về phía Lương Tư Triết, đưa điện thoại cho anh, “Cầm giúp em.”
Cậu ngồi bên giường Lương Tư Triết, ra dáng bày tư thế kéo đàn violin: “Ngày nào con cũng sẽ luyện đàn, đúng rồi mẹ ơi, giới thiệu cho mẹ một người bạn của con.”
Nói xong cậu để đàn violin sang một bên, ngồi dịch về phía Lương Tư Triết, Lương Tư Triết dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho cậu. Tào Diệp tháo một bên tai nghe xuống, duỗi tay nhét vào tai Lương Tư Triết, sau đó cầm điện thoại quay camera về phía hai người họ.
Thấy sắp chào mẹ Tào Diệp, Lương Tư Triết đang dựa vào ván giường thẳng lưng lên, nhìn màn hình rất có lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Chào cô ạ…” Nói còn chưa dứt lời, anh nhìn rõ người trong màn hình, lập tức giật mình, “Cô, cô Lê Du?”
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Tào Tu Viễn cũng không giật mình như thế – dù sao khi đó anh cũng chưa kịp phản ứng người kia là Tào Tu Viễn. Nhưng Lê Du thì khác, địa vị của Lê Du trong giới đàn violin không thua gì vị trí của Tào Tu Viễn trong làng điện ảnh Hoa ngữ, anh chẳng thể ngờ sẽ dùng cách này gặp được nghệ sĩ biểu diễn violin bậc thầy mình đã từng kính ngưỡng.
“Chào em Tư Triết,” Lê Du trong video cười ôn hòa với anh, “Lần trước gọi điện thoại với Tiểu Diệp còn nghe nó nhắc đến em, mấy ngày nay thêm phiền toái cho em rồi.”
“Không đâu,” Lương Tư Triết vô thức lại thẳng người lên, “Cậu ấy… rất hiểu chuyện.”
“Em vẫn là một đứa trẻ, lại nói một đứa trẻ khác hiểu chuyện à…” Lê Du cười nói.
Tào Diệp nghiêng đầu sang, cũng nhét mình vào hình ảnh video, tố cáo với Lê Du: “Anh ấy ỷ vào lớn hơn con hai tuổi, lúc nào cũng bảo con gọi anh ấy là anh Tư Triết.” Lê Du cười nói: “Con nên gọi anh, bạn nhỏ cũng chia lớn nhỏ mà…”
“Hứ, con cứ không gọi đấy, Lương Tư Triết,” Tào Diệp dùng cánh tay ôm lấy cổ Lương Tư Triết, nghiêng mặt nhìn anh, “Em gọi anh một tiếng Lương Tư Triết anh có dám trả lời không?”
Ngay trước mặt Lê Du, Lương Tư Triết ngại thô bạo đẩy cậu ra, chỉ có thể nói với gương mặt rất gần của Tào Diệp: “Cậu là Ngân Giác đại vương à?”
Lê Du cười ngặt nghẽo, tưởng chừng như hai người với khí chất nữ thần trước kia nhìn thấy trên TV, vừa cười vừa nói: “Trời, em vất vả rồi Tư Triết…”
Một lát sau Tào Diệp cầm đi động đi, tự nằm trên giường tiếp tục video với Lê Du, Lương Tư Triết mất một lúc lâu mới bình tĩnh nổi. Anh không có hứng thú với mấy tin tức của ngành giải trí, từng xem video biểu diễn violin của cô nhưng chưa bao giờ tìm hiểu cuộc sống cá nhân của cô, cho nên đây là lần đầu tiên anh biết chuyện Lê Du và Tào Tu Viễn là vợ chồng.
Lê Du cho người ta cảm giác rất điềm đạm, nhưng cũng mang đến cho người ta sức mạnh yên tâm, Lương Tư Triết phần nào hiểu tại sao Tào Diệp lớn lên có tính cách ngây thơ lại không buồn không lo như bây giờ. Lê Du hoàn toàn đối xử với cậu như một người bạn nhỏ, cho dù con trai mười lăm mười sáu tuổi đã không được tính là bạn nhỏ đúng nghĩa, nhưng bản tính trẻ con trên người Tào Diệp vẫn được giữ lại một cách hoàn hảo… Bản tính và hoàn cảnh lớn lên hòa hợp vừa đủ, chả trách sẽ lớn thành thiếu niên hiếm gặp như thế.
Trai tài gái sắc của giới violin và giới điện ảnh, bảo sao tất cả mọi người ở đoàn phim đều hướng Tào Diệp diễn Tiểu Mãn, nếu mình là một người nào đó trong đoàn phim, cũng không cách nào cam đoan hoàn toàn lý trí và khách quan, dù sao nhân vật chính sinh ra vì Tào Diệp mà…
Mấy phút sau Tào Diệp tắt video, cậu ném điện thoại sang bên cạnh, giơ tay vỗ cái “bốp” lên cánh tay, sau đó cho Lương Tư Triết xem xác con muỗi trong lòng bàn tay, “Lại có muỗi!”
“Ừ, buổi chiều mở cửa sổ một lúc.” Lương Tư Triết nhìn thoáng qua rồi cầm lấy điều khiển từ xa tăng âm lượng TV lên.
Tào Diệp chạy đến phòng vệ sinh rửa tay, nói vọng ra qua bức tường ngăn: “A… sớm biết em đã không đứng dưới tầng gọi anh! Còn nước hoa không?”
“Hết rồi.” Một lần cậu dùng non nửa chai, xài hết từ lâu rồi.
Tào Diệp đi ra khỏi phòng vệ sinh, đứng ở cuối giường hỏi Lương Tư Triết: “Nhang muỗi thì sao?”
“Dùng hết rồi.” Cửa hàng nhỏ dưới tầng sau buổi sáng đã đóng cửa, lúc này chẳng có chỗ nào để mua nhang muỗi.
“Em thật sự bị cắn nhiều nốt lắm, anh không bị cắn à?”
“Không có…” Lương Tư Triết cúi đầu nhìn cánh tay trần trụi của mình.
Tào Diệp gãi nốt muỗi trên cánh tay: “Tại sao muỗi không đốt anh?”
“Không biết… chắc chúng nó đều chạy tới cắn cậu.”
Tào Diệp phát điên “A” một tiếng, giơ tay lại vỗ một cái lên cánh tay, cúi đầu nhìn cánh tay của mình, đếm: “Em bị cắn ba nốt nồi!”
Lại gãi sau lưng mình, quay đầu nhìn rồi lập tức điên hơn: “Tại sao trên người mặc quần áo cũng bị đốt!”
Bởi vì vừa rồi cậu nằm sấp lộ ra một đoạn eo. Lương Tư Triết thầm nói.
Tào Diệp đấu trí đấu dũng với con muỗi tròn nửa tiếng, chạy khắp phòng đập muỗi, nhưng mấy con muỗi hình như hút máu no rồi, vô cùng nhạy bén linh hoạt, cậu hơi lại gần, vẫn chưa kịp giơ tay đã bay mất.
“Thôi,” Nửa tiếng sau cậu ngồi bên giường cam chịu nói, “No vỡ bụng chúng nó đi.”
Lương Tư Triết cười một tiếng: “Cậu hoạt động nhiều chúng nó sẽ không cắn cậu?”
“Vậy lúc em ngủ phải làm sao?”
“Hạ nhiệt độ điều hòa xuống tí nữa, cậu đắp kín chăn ngủ đi.”
“Ò.” Tào Diệp đáp, “Em thảm quá đi, có phải em tương đương với máy đuổi muỗi hình người của anh không?”
“Có lẽ là thật.” Lương Tư Triết cười nói. Cách nói này của Tào Diệp rất thích hợp, trước kia mặc dù mình không thu hút muỗi, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ bị cắn một hai nốt, ở chung với Tào Diệp, thế mà không bị cắn nốt nào. Anh nghĩ ngợi rồi hỏi: “Trên sân thượng còn lại một ít nhang muỗi, muốn lên không?”
“Đi!” Tào Diệp nói mà không hề nghĩ ngợi gì.
Lúc xuống giường nhìn thoáng qua đàn violin Tào Diệp vừa đặt trên giường, Lương Tư Triết có ý tưởng, vừa định mở miệng thì Tào Diệp cầm đàn violin trước: “Chúng ta đeo cái đàn này lên luôn.”
“Được.” Lương Tư Triết nói.
Tào Diệp bỏ đàn vào trong hộp đàn: “Có thể dùng cần câu câu lên nhỉ.”
“Đừng… cứ đeo trên lưng đi.” Đàn này trông có giá trị không nhỏ.
“À,” Tào Diệp nói, “Được thôi.”
Kéo cửa sổ ra trèo lên bệ cửa sổ, Lương Tư Triết trong phòng đưa đàn cho cậu, sau đó mình đi đằng sau, leo ra ngoài rồi đóng chặt cửa sổ.
Trên sân thượng vẫn yên tĩnh như trước kia, đêm nay Lương Tư Triết không ngồi ở rìa sân thượng nữa, anh cầm lấy tờ báo cũ lót dưới người, ngồi xuống ngẩng đầu nhìn Tào Diệp: “Nếu đã có đàn violin, vậy kéo một bài cho tôi nghe đi?”
“Muốn nghe thật à?” Tào Diệp giơ tay gãi tóc.
“Cậu mang đàn violin tới, hẳn phải biết mình chạy không thoát trình tự này chứ?” Lương Tư Triết cười nhìn cậu, “Đàn đi.”
Tay trái Tào Diệp xách cổ đàn, tay phải cầm cây vĩ: “Anh nhìn em như vậy, bỗng nhiên em hơi căng thẳng.”
“Căng thẳng gì hả,” Lương Tư Triết bị câu nói này của cậu chọc cười, “Mẹ cậu là Lê Du, cậu cũng dám đàn trước mặt cô ấy rồi, còn không dám trước mặt tôi à?”
“Ề, khác nhau đó, được thôi…” Tào Diệp đỡ đàn violin trên vai trái, tay phải cầm cây vĩ đặt nhẹ lên, nhìn Lương Tư Triết, “Kéo bài nào?”
Cậu vừa bày ra tư thế này, hoàn toàn khác với công tử bột cười hi hi ha ha ngày thường, Lương Tư Triết nhìn cậu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Bài lần trước cậu nghe đi, Devil’s Trill.”
“Bài đấy khó lắm!” Tào Diệp lập tức la lên, “Có thể chọn bài đơn giản hơn không…”
“Thử xem sao, đàn đi.” Lương Tư Triết cười bảo.
“Được rồi….” Tào Diệp thỏa hiệp nói.
Tiếng nhạc violin uyển chuyển vang lên trong màn đêm, thiếu niên hơi quay đầu, tóc tung bay theo động tác kéo dây đàn, Tào Diệp nghiêm túc hẳn, trên gương mặt hiện lên vẻ trầm lặng hiếm gặp.
“Devil’s Trill”, trước khi xảy ra chuyện Lương Tư Triết thích kéo bài này nhất, nó được gọi là ca khúc khoe kỹ thuật, trong quá trình biểu diễn liên quan đến rất nhiều kỹ thuật như spiccato (nảy cung), trượt dây, martele (gõ cung), trill (âm rung), cọ dây, âm bội đôi, anh thích cảm giác hoàn toàn đắm chìm trong đó, tất cả sự chú ý đều tập trung vào cảm giác trên violin.
Lương Tư Triết nhìn Tào Diệp chăm chú, anh nghĩ khúc nhạc này vào tay Tào Diệp, được cậu chơi theo một phong cách hoàn toàn khác mình, một vài nơi có kỹ thuật rất khó bị cậu đơn giản hóa kéo qua, nhưng một số nơi khác cậu lại tự tăng thêm tremolo, nếu bảo anh đánh giá, có lẽ là… luyện tập chưa đủ, nhưng có thừa trí thông minh, giống như cảm giác bản thân Tào Diệp mang đến cho anh vậy.
Bài hát rất dài, Tào Diệp kéo một đoạn thì dừng lại, bàn tay cầm cây vĩ buông xuống, nhìn Lương Tư Triết, biểu cảm trên mặt hơi hồi hộp lại hơi chờ mong: “Kéo đến đây thôi, có ổn không?”
Lần đầu tiên Lương Tư Triết nhìn thấy biểu cảm căng thẳng trên mặt cậu, anh nhìn Tào Diệp cười nói: “Tôi cảm thấy rất hay, cậu thêm tremolo vào đúng không?”
(vê – Tremolo: một trong các kỹ thuật kéo violin)
“Ừm…” Tào Diệp hơi xấu hổ nói, “Có lúc không tự giác cứ thêm vào, có thêm nhiều lắm không?”
“Không đâu, tôi cảm thấy rất tốt, thêm vừa đủ.”
“Anh thế này giống giáo viên phê bình em…” Tào Diệp lấy đàn xuống khỏi vai, thở phào một cái, “Tại sao nhìn anh khiến em kéo violin bị căng thẳng?”
Lương Tư Triết cười nói, “Sao tôi biết được…”
Tào Diệp nghĩ ngợi rồi tự phân tích, “Có thể là anh không lớn hơn em nhiều, sau đó lại giỏi hơn em rất nhiều.”
“Tôi lớn hơn cậu hai tuổi được chưa? Vả lại, tôi cũng chưa chắc giỏi hơn cậu bao nhiêu, trình độ ngang nhau.”
“Sao có thể, anh là trưởng dàn nhạc!”
Lương Tư Triết liếc cậu một cái hỏi: “Bọn Mục Kha nói với cậu?”
“Ừm…”
“Họ còn nói gì với cậu?”
“Cái khác thì không có, chỉ nói anh rất giỏi, hô mưa gọi gió ở trường trung học âm nhạc trực thuộc.”
“Hô mưa gọi gió?” Lương Tư Triết nghe được miêu tả này cảm thấy hơi buồn cười, “Cô ấy nói vậy?”
“Em tự tổng kết…”
“À, hoàng tử nhỏ thành ngữ.” Lương Tư Triết cười nói.
“Vậy… anh có muốn thử không?” Tào Diệp ngồi xổm trước mặt Lương Tư Triết, đưa đàn violin và cây vĩ đến trước mặt anh, “Kéo một bài đơn giản thử xem?”
Lần nữa chơi đàn violin ngay trước mặt người khác, Lương Tư Triết chưa bao giờ nghĩ đến cảnh này, nhưng có lẽ không khí tối nay thật sự rất tốt, anh ma xui quỷ khiến nhận lấy cây đàn violin kia, ngay cả bản thân cũng chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ cảm thấy thoải mái khi cầm violin một lần nữa.
Mùi gỗ tùng thoang thoảng của đàn violin bay vào mùi, cây vĩ chạm vào dây đàn, cảm giác quen thuộc đã lâu len lỏi giữa ngón tay cứng ngắc, ngón tay Lương Tư Triết cử động, đó là phản ứng vô thức được hình thành trong mười mấy năm qua không ngừng luyện tập của anh, một phản xạ thần kinh theo bản năng.
Nhưng lúc này anh rất tỉnh táo biết rằng mình không thể chơi một bài nhạc một cách trôi chảy được nữa.
Tiếp theo anh kinh ngạc phát hiện, mình ấy thế mà đã có thể bình tĩnh chấp nhận sự thật này, giống như lúc này đây anh rất bình tĩnh cầm lấy đàn violin của Tào Diệp vậy.
Giây phút này anh nhận ra, cây đàn violin thật sự trở thành một vết sẹo trên người anh, trong những ngày đêm anh và Tào Diệp ở chung, lớp vảy rất dày, vén lên sẽ chảy máu ồ ạt kia trong bất tri bất giác đã rút đi, dần dần khép lại thành một vết sẹo trơn nhẵn, mềm mại, tùy ý chạm vào sẽ không khiến anh cảm thấy đau đớn nữa.
Quá trình khó khăn này lại quá độ một cách nhẹ nhàng không dễ dàng phát hiện ra, thật sự là thần kỳ.
“Kéo bài gì được?” Lương Tư Triết nhìn Tào Diệp, hỏi cùng câu hỏi vừa rồi của cậu, anh ngẫm nghĩ cười bảo, “Kéo bài Ngôi sao nhỏ cậu dạy tôi.”
Ngón tay trái không linh hoạt cho lắm, nhưng không sao, Lương Tư Triết biết rằng chơi bài hát này tệ đến đâu cũng không thành vấn đề.
Lần lượt từng nốt nhạc được anh dùng ngón tay trái trúc trắc nhấn ra, lần này Tào Diệp không hát theo, cậu ngồi xổm trước mặt Lương Tư Triết nhìn anh, trong đôi mắt hơi cong phản chiếu ánh trăng sáng đêm nay.
Trong đầu Lương Tư Triết hiện lên âm sắc khi cậu hát bài này, trong trẻo mà sạch sẽ, lời bài hát đó hát như thế nào nhỉ? À ––
“Up above the world so high, like a diamond in the sky.”
Ở tít trên cao của thế giới này, cậu như viên kim cương giữa bầu trời.