Tào Tự Ninh không kìm lòng được liếc mắt nhìn phòng nghỉ ngơi của Lương Tư Triết, cậu đang chờ trợ lý của Lương Tư Triết đi ra nhận cơm về, nhưng mà trợ lý kia chạy ra ngoài nhìn mấy lần, không lấy cơm đã chạy về rồi.
Chẳng lẽ không hợp khẩu vị? Đây là Tô Tạp đó! Cậu phải lấy tên anh cậu ra mới đặt được đấy… Tào Tự Ninh đang chờ đến mức nôn nóng, không ngờ Lương Tư Triết đẩy cửa phòng nghỉ ngơi đi ra ngoài.
Tào Tự Ninh hơi căng thẳng quay mặt đi, giả vờ nhìn về hướng khác, cậu đang nghĩ có nên đi qua chào hỏi Lương Tư Triết hay không, đã mua cơm ba ngày rồi, giờ là thời điểm bước ra bước đầu tiên…
Cậu lấy hết can đảm, quay sang nhìn về phía Lương Tư Triết, trái tim đột nhiên đập loạn xạ, Lương Tư Triết lại đi về phía cậu!
Tào Tự Ninh cảm thấy đầu mình không nhảy số được nữa, cơ thể cũng trở nên cứng ngắc, cậu hồi hộp nuốt khan một cái, không biết bây giờ nên làm thế nào cho phải, tại sao Lương Tư Triết bỗng nhiên đi về phía mình? Có phải chuyện mua cơm chọc anh ấy mất hứng không? Phải nói gì mới được?
Không đợi cậu chuẩn bị tâm lý xong, Lương Tư Triết đã đi đến trước mặt Tào Tự Ninh, giơ tay lên ôm lấy bả vai cậu, động tác không thể tự nhiên hơn được nữa, dẫn cậu đi về phía cổng trường quay, giọng điệu tùy ý không giống như đang nói chuyện với một người xa lạ: “Em họ của Tào Diệp đúng không? Tên là gì ấy nhỉ?”
“Tào, Tào Tự Ninh.” Tào Tự Ninh căng thẳng tới mức nói lắp, Lương Tư Triết rất gần cậu, cậu có thể ngửi được mùi Eau de Cologne thoang thoảng trên người anh, còn có cảm giác áp bức như có như không kia nữa, khiến cậu không tự chủ được cứng người.
“À, Tào Tự Ninh.” Lương Tư Triết lặp lại tên cậu, “Hôm nay tự đến đây à?”
“Vâng.” Tào Tự Ninh mơ hồ bị anh dẫn ra ngoài.
Trên đường ra khỏi trường quay có người chào Lương Tư Triết: “Tư Triết, cảm ơn anh đặt cơm nhé, hương vị quá tuyệt.”
Lương Tư Triết giơ tay vỗ vỗ bả vai Tào Tự Ninh, cười nói: “Cậu ấy đặt, cảm ơn cậu ấy.”
“Không, không có gì.” Tào Tự Ninh phản xạ có điều kiện nói với người kia, chẳng hề nhận ra mình không đánh đã khai.
“Đặt cơm làm gì?” Lương Tư Triết tiếp tục đi về phía trước và hỏi, Tào Tự Ninh ấp úng không nói được lý do, Lương Tư Triết bỗng nghiêng đầu về phía cậu, thấp giọng hỏi, “Muốn tán anh à?”
Anh nói lời khiến người ta kinh ngạc, Tào Tự Ninh suýt nữa nhảy dựng lên: “Không không, không phải!”
“À, vậy là không có ý nghĩ này.” Giọng điệu của Lương Tư Triết không hề dao động.
Em muốn tán anh… Nhưng em không dám nói! Tào Tự Ninh tiếp tục nói lắp: “Cũng, cũng không phải…”
Lương Tư Triết cười hai tiếng, buông vai cậu ra, đi đến bên cạnh xe việt dã, mở cửa xe lên xe. Tào Tự Ninh đứng bên cạnh xe không biết làm thế nào.
“Lên xe đi,” Lương Tư Triết ngồi trong xe, quay sang nhìn cậu, “Đứng đực ra đó làm gì?”
“À à, vâng…” Tào Tự Ninh như được đại xá, thò đầu vào bám lên lưng ghế trước, hơi mất tự nhiên ngồi xuống, cách ghế của Lương Tư Triết một lối đi hẹp. Tống Thanh Ngôn ngồi vào ghế sau, hơi tò mò nhìn Tào Tự Ninh, không đoán ra Lương Tư Triết muốn làm gì.
“Đi thôi anh Trần, đến Thanh Vi.” Lương Tư Triết nói với tài xế ở ghế trước, sau đó dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tào Tự Ninh đứng ngồi không yên, cậu rất muốn nói mấy câu với Lương Tư Triết, nhưng Lương Tư Triết cứ nhắm mắt mãi, đầu hơi nghiêng về phía cậu. Tào Tự Ninh trộm liếc vài lần, muốn xác định anh có ngủ không.
Cậu liếc một cái, liếc thêm cái nữa, rồi lại thêm một lần nữa, Lương Tư Triết bỗng mở mắt ra nhìn thẳng về phía cậu, Tào Tự Ninh suýt hết hồn.
Cái nhìn kia không có buồn ngủ, rất tỉnh táo, thậm chí ánh nhìn hơi sắc bén, đến mức Tào Tự Ninh sinh ra một ảo giác, hình như vừa rồi mình liếc trộm, Lương Tư Triết đều biết hết.
“Căng thẳng à?” Lương Tư Triết đột nhiên cười một tiếng, quay đầu đi nhìn về phía trước, “Sợ anh bán cậu?”
“Không phải…” Tào Tự Ninh cố gắng để mình bình tĩnh lại, cậu nuốt khan một cái, “Anh Tư Triết, chúng ta đi đâu vậy?”
Lương Tư Triết nhìn cậu: “Cậu thay anh mời đoàn phim ăn cơm, anh cũng nên mời cậu ăn một bữa, đúng không?”
Xe lái đến cửa Thanh Vi, có hai chiếc đèn lồng Nhật màu đỏ treo cao ở cửa, phong cách trang trí tao nhã và sang trọng của một cửa hàng đồ Nhật điển hình.
Sau khi đưa họ đến cửa, tài xế tự lái xe đến bãi đỗ xe, Lương Tư Triết xuống xe quay đầu nhìn Tống Thanh Ngôn một cái.
Tống Thanh Ngôn rất lanh trí, chỉ một cái liếc mắt đã biết anh có lời muốn nói, bèn đến gần cười hì hì hỏi: “Anh Tư Triết có gì dặn dò ạ?”
“Lát nữa em và anh Trần ăn xong rồi đi trước, không cần chờ anh. Tiền tính cho anh, hai người đi là được.”
“Hả? Vậy anh về khách sạn bằng gì?”
“Yên tâm đi, có cách về.” Lương Tư Triết cười, quay đầu nhìn một người khác đứng bên cạnh, “Tào… Tự Ninh, đúng không? Đi, chúng ta vào trong.”
Tống Thanh Ngôn lo lắng nhìn bóng lưng của Lương Tư Triết, sao anh ấy lại muốn ăn cơm riêng với Tào Tự Ninh? Đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì không nên xảy ra đúng không? Có nên báo cáo với chị Vân Sơ không… Hay là thôi, việc lớn việc nhỏ đều báo cáo với chị Vân Sơ, làm cho mình giống như đồ thích mách lẻo khiến người ta ghét ấy… Nhưng mà nếu không báo cáo, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện phải làm sao…
Tống Thanh Ngôn cầm điện thoại do dự, cô chợt phát hiện mình hoàn toàn không biết gì về Lương Tư Triết. Cô tiếp quản công việc trợ lý của Lương Tư Triết sau khi “Lương sinh Chúc mộng” được công chiếu, về sau lại kiêm làm người đại diện chấp hành của anh, theo lý thuyết cô phải là người hiểu Lương Tư Triết nhất, nhưng ngay cả vấn đề cơ bản nhất là “Lương Tư Triết có phải bi hay không” cô cũng không rõ ràng… Cũng không thể trách mình được, Tống Thanh Ngôn yên lặng giải thích cho mình ở trong lòng. Trong thời gian quay phim hai năm nay, Lương Tư Triết chưa bao giờ làm bừa, mà lúc không quay phim anh lại thích ở một mình, cho nên cô không thể nào hiểu được đời sống tình cảm của Lương Tư Triết.
Nhưng, Tào Tự Ninh là em trai của sếp Tào Lomond, cháu trai của Tào Tu Viễn, tìm người quen có quan hệ này để ra tay liệu có mạo hiểm quá không? Cho nên chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Tống Thanh Ngôn hơi lo lắng nghĩ, ở lâu với Lương Tư Triết – vòng xoáy trung tâm này, mình cũng trở nên thần kinh nhạy cảm, chỉ cần Lương Tư Triết không ra bài theo lẽ thường, là cô đã cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.
*
Tào Tự Ninh khó có thể tin, mừng rỡ như điên, cậu không ngờ niềm vui bất ngờ đến nhanh thế, Lương Tư Triết lại muốn ăn cơm với cậu – Chủ động! Một mình! Phòng riêng!
Cho nên Lương Tư Triết là bi đúng không? Nhất định rồi, Tào Tự Ninh lại nghĩ đến bức ảnh kia, cậu lặng lẽ so sánh trong lòng mình với hình dáng của người trong ảnh, cảm thấy nói không chừng mình thật sự sẽ là kiểu mà Lương Tư Triết thích.
Cậu kìm lòng không đặng bắt đầu liếc trộm Lương Tư Triết ở đối diện, Lương Tư Triết đang cầm ipad trong quán chọn món ăn, cúi đầu dùng ngón tay vuốt lên màn hình để xem. Có lẽ là nguyên nhân rút ngắn khoảng cách quá đột ngột, Tào Tự Ninh cảm thấy Lương Tư Triết trong hiện thực có lực chấn động hơn Lương Tư Triết trên màn ảnh, chỉ ngồi ở đó, giống như một nhân vật trong phim dẫn dụ người tìm tòi nghiên cứu, bí ẩn và sắc bén khiến người ta không thể phỏng đoán.
Lương Tư Triết gọi xong một lượt rất nhanh, đặt ipad lên bàn đẩy cho Tào Tự Ninh ở đối diện: “Nhìn xem muốn ăn gì.”
“À, vâng…” Tào Tự Ninh nhận lấy, tâm trạng không yên lướt xem menu. Cậu cảm thấy Lương Tư Triết ở đối diện đang quan sát mình, ánh mắt rơi trên mặt có cảm giác tồn tại khó mà bỏ qua, anh ấy đang nghĩ gì? Tào Tự Ninh thấp thỏm nghĩ, hình tượng của mình chắc không có vấn đề gì nhỉ? Kiểu tóc có rối không? Trên mặt có dính cái gì không?
Sau khi xác nhận thực đơn trong ipad, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lương Tư Triết nâng một tay, khuỷu tay chống lên bàn, một tay giơ điện thoại về phía cậu: “Chụp cho cậu một bức ảnh, không ngại chứ?”
“Không, không ngại…” Não Tào Tự Ninh chết máy, chẳng phản bác được gì cả.
Lương Tư Triết chụp xong một bức rất nhanh, đặt điện thoại xuống đồng thời hỏi: “Lần trước không phải nói thêm anh à, sao không thêm?”
Tào Tự Ninh không ngờ anh sẽ chủ động nhắc đến chuyện này, cậu sững sờ nói: “À… anh em nói anh ấy không có Wechat của anh.” Vốn cho rằng Lương Tư Triết không muốn thêm mình, nhưng anh hỏi như thế, Tào Tự Ninh lại có phần không chắc chắn, chẳng lẽ Tào Diệp lừa mình?
“À, ra thế.”
“Đúng rồi, em bảo anh ấy hỏi nhà sản xuất Từ và đạo diễn Tăng, nhưng anh ấy nói anh chỉ bảo em hỏi anh ấy, lại không bảo anh ấy hỏi người khác…” Tào Tự Ninh ước gì nói thêm vài câu với Lương Tư Triết, một mạch bán đứng Tào Diệp, “Em nghĩ, có lẽ anh ấy cảm thấy mình là tổng giám đốc Lomond lại không có Wechat của anh có vẻ rất mất mặt…”
“Ha ha.” Lương Tư Triết cười vài tiếng, lại hỏi Tào Tự Ninh, “Số Wechat của cậu ấy là bao nhiêu?”
“Dạ?”
“Không thể cứ khiến cậu ấy mất mặt được.”
“À, đây ạ.” Tào Tự Ninh cầm điện thoại lên, tìm giao diện Wechat của Tào Diệp, đưa cho Lương Tư Triết, thấy Lương Tư Triết nhìn giao diện kia gõ mấy lần trên màn hình của mình, cậu hơi tò mò rướn cổ lên nhìn sang: “Anh đang thêm anh ấy ạ.”
“Đúng rồi.”
“Vậy… có thể thêm em không?” Tào Tự Ninh lấy hết can đảm hỏi.
“Có thể chứ, đưa đây.”
Sau khi thêm Lương Tư Triết, Tào Tự Ninh vui hết mức ôm điện thoại của mình, cố gắng bình phục tâm trạng phấn khích của bản thân.
“Đây có phải cảnh cuối cùng trong Mười ba ngày không anh?” Cậu liếc mắt nhận ra ảnh đại diện của Lương Tư Triết, là sau khi Tiểu Mãn giết người, từ hành lang đèn đuốc sáng trưng đi vào trong hẻm nhỏ, con hẻm không bật đèn đường, Tiểu Mãn đi càng xa, cách ánh đèn ngày càng xa, lúc đi đến cuối con hẻm, bóng lưng của nó gần như hòa làm một thể với bóng đêm. Ảnh đại diện của Lương Tư Triết chính là khung hình trước khi bóng lưng của Tiểu Mãn hòa vào đêm đen, hình ảnh này vốn nặng nề tối tăm, lại làm cho người ta nghĩ đến hoàn cảnh của Tiểu Mãn trong phim, nhìn mà khiến người cảm thấy hơi ngột ngạt.
“Phải rồi, cậu mấy tuổi?” Lương Tư Triết hỏi cậu.
“Mười chín…” Tào Tự Ninh đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu trả lời Lương Tư Triết.
“Mười chín, là cái tuổi đẹp đấy.” Lương Tư Triết nhìn hộp thuốc lá và bật lửa cậu đặt trên bàn, “Còn hút thuốc lá?”
Tào Tự Ninh giơ tay cọ mũi một cái: “Thỉnh thoảng mới hút.”
Lương Tư Triết nhìn cậu: “Tửu lượng thế nào?”
“Tàm tạm…”
“Uống với anh hai chén?”
“Được, được ạ…”