Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 30: Hiện Tại 1



Ngày thứ mười lăm Hoàng Thiên Thạch bị vạch trần hít cần, nhiệt độ thảo luận trên mạng liên quan đến chuyện này đã giảm trên diện rộng, nhưng vì gần nửa tháng này ngành giải trí gió êm sóng lặng, cho nên đề tài “Hoàng Thiên Thạch bị dẫn về Hồng Kông” vừa xuất hiện trên bảng danh sách vẫn nhanh chóng leo lên vị trí đầu hot search, mang theo cả Lương Tư Triết và phim “Lựa chọn tuyệt vọng” lên hot search một lần nữa.

Ngày hôm sau Trình Đoan cầm lấy báo cáo mới về ý kiến và thái độ của công chúng đẩy cửa đi vào văn phòng Tào Diệp, ngồi đối diện cậu: “Lượng thảo luận ngày hôm qua đã lên đến đỉnh điểm trong tuần này, tôi cảm thấy phải nhanh chóng đăng công bố, nhân lúc bây giờ mọi người còn có hứng thú với chuyện này.”

“Đăng đi, anh quyết định chuyện này,” Tào Diệp nhận lấy báo cáo nhìn lướt qua, rồi ngẩng đầu nhìn anh ta, “Nếu đã ký hợp đồng, vậy quá trình tuyên truyền phía sau sẽ theo nhịp điệu của anh, chuyện này còn cần bàn bạc với tôi?”

“Lần đầu tiên hợp tác với người tai to mặt lớn[1], tôi đây thiếu tự tin mà.” Trình Đoan cười nói đùa với cậu.

[1] gốc là đại oản 大腕: thường dùng chỉ những người có danh tiếng, có thực lực và tầm ảnh hưởng ở trong giới văn học và nghệ thuật

“Anh thôi đi, nói cứ như công ty chúng ta chưa từng thấy việc đời ấy,” Tào Diệp cũng cười, “Mà thực ra Lương Tư Triết vẫn chưa lớn tuổi bằng anh đâu.”

“Cậu nói vậy làm tôi đau lòng quá… Tôi nghĩ, nếu có thể, chúng ta chụp một tấm ảnh tạo hình cho Lương Tư Triết, tung lên luôn với tin tức công bố, chắc hiệu quả sẽ rất tốt, cậu cảm thấy sao?”

Điện thoại trên bàn rung lên, có cuộc gọi đến, Tào Diệp gõ bàn phím trả lời một tin nhắn, không vội vã nghe điện thoại: “Chỉ cần lịch trình của anh ta phù hợp, tôi không có ý kiến.”

Điện thoại vẫn đang rung, Trình Đoan không nhịn được liếc nhìn hiển thị cuộc gọi trên màn hình một cái, “Tần Chân Chân” – xem ra tin đồn Tào Diệp và Lâm Huyễn chia tay gần đây là thật.

“Được rồi,” Trình Đoan đứng lên, “Nếu cậu không có ý kiến, vậy tôi sẽ buông tay đi hẹn đây.”

“Sao tôi cảm thấy anh có gì đó là lạ?” Tào Diệp giương mắt nhìn anh ta, “Chuyện nhỏ như vậy trước kia chưa từng thấy anh bàn bạc với tôi.”

Trình Đoan đang định quay người rời đi, nghe vậy lại quay đầu cười với cậu: “Thật sao? À thì, gần đây công ty có người tung tin vịt nói rằng tôi muốn mưu quyền đoạt vị, tôi làm cậu yên tâm mà.”

“Muốn đoạt anh cứ nói với tôi,” Tào Diệp không để ý cười bảo, “Tôi chủ động thoái vị cho anh.” Cậu nói xong cầm điện thoại lên, nhấn màn hình nghe máy.

“Chuyện gì thế?”

“Ha ha không có chuyện gì à, vậy là nhớ anh rồi đúng không.”

“Em ở đâu?… Được, lát nữa anh đến đón em.”

Tào Diệp không tránh mặt mà tán tỉnh ngay trước mặt anh ta, Trình Đoan cũng không cảm thấy kinh ngạc, tính toán tháng ngày, cũng đến lúc Tào Diệp nên đổi bạn gái rồi, ở bên Lâm Huyễn tính ra cũng được hai tháng, đã có thể xem là phá kỷ lục. Ảnh hậu vẫn là ảnh hậu, Trình Đoan cảm thán trong lòng, có thể nhốt sếp Tiểu Tào hai tháng, sự quyến rũ và công lực đều không cạn…

Anh ta ra khỏi văn phòng Tào Diệp, tiện tay đóng cửa lại, lấy điện thoại ra, cúi đầu gửi một tin nhắn vào trong nhóm tuyên truyền dự án: “Đến phòng cá heo họp.”

Tào Diệp nói đúng, trước kia những chuyện tuyên truyền này đều do một mình anh ta kiểm soát, gần như chưa bao giờ bàn bạc với Tào Diệp. Nhưng không biết tại sao, chuyện liên quan đến Lương Tư Triết anh ta luôn cảm thấy hơi không tự tin, thật sự không dám tự quyết định. Cũng không phải vì chưa từng hợp tác với người tai to mặt lớn như thế, trên thực tế trước khi gia nhập Lomond, anh ta đã hợp tác với rất nhiều người có tiếng, không cần phải rụt rè trước mặt Lương Tư Triết.

Nhưng cái vảy ngược liên quan đến “Lương Tư Triết” trên người Tào Diệp, anh ta thật sự không dám sờ bừa, giống như quản lý cấp cao trong công ty họ sẽ không có ai tùy tiện đề xuất hợp tác với Tào Tu Viễn.

Chẳng lẽ Tào Diệp và Lương Tư Triết bất hòa, đúng là vì chuyện của Lâm Huyễn năm đó? Trình Đoan không nhịn được suy đoán, nhưng cũng không nhìn ra Tào Diệp để ý Lâm Huyễn bao nhiêu… Nếu như là người nhớ mãi không quên rất nhiều năm, tại sao lại chỉ ở bên hai tháng đã đổi người mới?

Anh ta đang nghĩ ngợi, điện thoại cầm trong tay rung lên một cái. Mở ra nhìn, một dự án phim thương mại quan trọng nhất trong sáu tháng cuối năm của công ty sắp khởi động rồi, kết quả tuyển diễn viên tạm thời vừa được đăng vào trong nhóm dự án, Trình Đoan xem sơ qua một lượt, quả nhiên nhìn thấy ba chữ “Tần Chân Chân”.

Trình Đoan đã xem kịch bản bộ phim kia, là một phim truyện khá ổn, nhiệt huyết quyền anh, nước mắt tình thân, kịch bản và tình cảm đều ổn, có lẽ thị trường sẽ thích loại phim này. Tần Chân Chân là nữ số hai trong phim, là cô gái bán rượu trong võ đài quyền anh dưới lòng đất, nhân vật này khá được lợi, xuất hiện trước ống kính rất nhiều nhưng lại không cần phát huy quá nhiều kỹ năng diễn xuất, phần lớn thời gian chỉ cần đứng sau quầy trưng ra điệu bộ đẹp lạnh lùng, hờ hững thả thính vài câu với nam chính là được, rất thích hợp với Tần Chân Chân. Trình Đoan không nhịn được cười, những người bạn gái Tào Diệp từng quen đếm không hết, hơn phân nửa trở lên đều đã được xếp nhân vật, thế mà cũng xếp rất phù hợp, chẳng trách là con trai của Tào Tu Viễn, xem ra gen di truyền về mặt này không lãng phí.

*

Chuyện chụp ảnh tạo hình nhanh chóng được xác định, bên Lương Tư Triết trả lời rất thẳng thắn, Tống Thanh Ngôn – người đại diện chấp hành trả lời: “Chỉ cần trong thời gian hợp đồng, hôm nào thầy Lương cũng có thời gian.”

Nhận được câu trả lời này khiến Trình Đoan hơi kinh ngạc, trong giới vẫn luôn có tin đồn rằng Lương Tư Triết không dễ hợp tác, nhưng câu trả lời này quả thực khiến Lương Tư Triết được xếp vào hàng “Top 1 bảng xếp hạng nghệ sĩ dễ nói chuyện nhất” trong lòng Trình Đoan. Cũng không biết câu trả lời này của Tống Thanh Ngôn có phải được Hứa Vân Sơ gợi ý không, nhưng lại nghĩ Hứa Vân Sơ sẽ không dễ giao tiếp đến vậy.

Cuối cùng quyết định ngày kia chụp ảnh tạo hình, địa điểm chụp định ở studio trong cao ốc Lomond.

Thiết kế bên trong Lomond ban đầu do Tào Diệp lên ý tưởng, trong giai đoạn đầu và giai đoạn cuối, đều là cậu tự trao đổi với nhà thiết kế. Lúc đầu, khi cậu đề nghị muốn dành toàn bộ không gian một tầng để làm studio, đã bị một đối tác là Đinh Hân cố sức phản đối. Lúc đó Đinh Hân nói ở Bắc Kinh đâu đâu cũng có studio, tiền thuê vô cùng rẻ, việc xây một studio diện tích rộng lớn như vậy ở trong công ty là rất lãng phí. Nhưng Tào Diệp không nghe, cậu cảm thấy không có studio sẽ không xứng làm công ty điện ảnh, khăng khăng giữ nguyên bản thiết kế này.

Hai giờ chiều ngày thứ ba, có người trong khu làm việc hô một tiếng “Lương Tư Triết đến rồi”, ngay lập tức tất cả nhân viên trong công ty đều đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tranh nhau chen lấn bám vào cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới.

Lẽ ra nhân viên của công ty điện ảnh ngày thường gặp nhiều ngôi sao, những ngôi sao nhỏ bình thường cũng không thèm nhìn họ thêm hai cái, nhưng lệ cũ này không thích hợp với Lương Tư Triết. Lương Tư Triết sẽ gây ra sự chú ý ở bất cứ nơi nào anh xuất hiện xuất, không ai có thể phủ nhận anh là siêu sao của thời đại này.

Nhưng hôm nay Lương Tư Triết tới đây lại không phải phong thái của siêu sao, anh chỉ dẫn theo tài xế và Tống Thanh Ngôn, thậm chí tự mình đẩy cửa xe ra, gầm của chiếc xe việt dã rất cao, anh nắm lấy mép cửa xe rồi nhảy xuống. Áo thun đen và quần đen, không đeo kính râm, trông đẹp đẽ hơn bộ trang phục ở sân bay nhiều.

Trình Đoan nhận được tin tức, lúc đẩy cửa văn phòng đi ra, nghe thấy hai cô gái trẻ tuổi đang phấn khích thảo luận: “Mặt mộc, nhìn rất trẻ! A a a đẹp trai quá đi thôi!” Lúc đi ngang qua khu vực làm việc của phòng tuyên truyền và phát hành, nam nam nữ nữ đều không có tâm trạng làm việc, đang nhón chân thò đầu nhìn xuống dưới từ cửa sổ.

Không khí náo nhiệt này lây sang Trình Đoan một chút, anh ta cảm thấy tâm trạng của mình cũng hơi hơi phấn khích, rõ ràng trước đó cũng từng gặp Lương Tư Triết mấy lần ở nơi khác, nhưng hợp tác khoảng cách gần thế này lại là lần đầu tiên. Mình đến tuổi này lại còn có tâm trạng theo đuổi idol, Trình Đoan cảm thấy có phần khó tin.

Trước khi xuống tầng anh ta gõ cửa phòng họp lớn của công ty, hôm nay sinh viên của phim “Mạn đà la” tới đây bàn luận chuyện chế tác hậu kỳ. Mặc dù phim này đầu tư không lớn, tỷ suất sinh lời ước tính trước đó cũng không cao, thậm chí có thể sẽ đứng trước kết cục thua lỗ khi công chiếu. Nhưng Tào Diệp vẫn quan tâm đến dự án này, mỗi lần đạo diễn dẫn đoàn phim tới đây, cậu đều sẽ đặc biệt bớt thời gian trò chuyện với họ một lát.

“Này sếp Tào,” Trình Đoan cong ngón tay gõ cửa kính mở rộng, “Lương Tư Triết đến rồi, có muốn đi gặp mặt không?”

Tào Diệp vẫn chưa lên tiếng, mấy sinh viên đã giơ tay bịt miệng trước, như thể một giây sau sẽ rít gào lên.

“Đoán trúng rồi, tiếng động bên ngoài sắp lật tung nóc phòng rồi,” Thân trên của Tào Diệp dựa vào lưng ghế, nghiêng mặt sang vung tay với anh ta, “Anh qua đó trước đi, tôi xong việc sẽ qua sau.”

“Chúng em có thể đi không?” Đạo diễn tên là Đinh Mão, là nam sinh đại học năm tư, cắt quả đầu trọc, lúc này mông rời khỏi ghế, chỉ thiếu nước xông ra ngoài.

“Muốn gặp Lương Tư Triết hay muốn nói chuyện với anh?” Tào Diệp cười như không cười liếc cậu ta một cái, “Đi đi, theo đuổi idol quan trọng.”

“Không không không,” Đinh Mão biết nghe lời phải mà ngồi xuống, “Anh quan trọng, vẫn là anh Diệp quan trọng nhất.”

Tào Diệp nhìn cậu ta cười một tiếng, cuộn kịch bản trong tay lại ném tới trước mặt cậu ta: “Đi đi, idol quan trọng nhất được chưa? Xem nhà đầu tư như bố cậu có chút tiền đồ hay không hả?”

Còn chưa dứt lời, mấy người ngồi quanh bàn lập tức tan tác như chim muông, tất cả đều chạy ra ngoài ngắm idol.

Trình Đoan đứng ở cửa phòng suýt bị đụng ngã, cười lùi ra ngoài nhường đường cho họ, đợi đến khi một người cuối cùng đi ra ngoài, anh ta mới đứng bên cạnh cửa lần nữa: “Cậu cùng lắm chỉ lớn hơn họ hai tuổi đúng không, bày ra điệu bộ anh cả giống phết đấy… thật sự không đi à?”

“Đi chứ,” Tào Diệp cầm con chuột mở một đoạn cắt thô trên máy tính lên, tay còn lại chống cằm, cũng không quay đầu lại, “Xem hết đoạn này lại đi.”

Trình Đoan không gọi được cậu, chỉ có thể nói một cách bất lực: “Được thôi, vậy tôi qua đó trước.”

“Làm tốt đạo đãi khách đấy.” Tào Diệp lười biếng nói.

Bên trong studio, Tăng Nhiên dẫn theo nhân viên chính của đoàn phim đến rồi, từng người giới thiệu với Lương Tư Triết. Lương Tư Triết không có vẻ kiêu ngạo gì, lúc giới thiệu đến mỗi người đều bắt tay nói “Xin chào”, cho dù là biểu cảm hay là phong thái đều lộ ra cảm giác khoảng cách vừa đủ.

Trình Đoan đi tới, thầm nghĩ cảnh tượng này quả thực là buổi gặp mặt fans của Lương Tư Triết. Mấy người đàn ông cẩu thả của đoàn phim ngày thường bẩn thỉu cẩu thả thế mà đều gội đầu mới tới đây, đưa mắt nhìn qua đúng là chó đội lốt người.

Nhưng điều này cũng không khó hiểu, Lương Tư Triết là một tồn tại cực đoan trong mỗi giới. Toàn bộ giới điện ảnh đều yêu anh, hơn phân nửa giới truyền thông đều hận anh, một bộ phận khán giả mê anh tới mức muốn chết muốn sống, một bộ phận khán giả còn lại thì không hiểu những người xem mê anh muốn sống muốn chết ở điểm nào.

Khi Tăng Nhiên giới thiệu xong người cuối cùng của đoàn phim, Trình Đoan đang định tiến lên giới thiệu mình, không ngờ Lương Tư Triết chủ động vươn tay về phía anh ta: “Sếp Trình.”

Trình Đoan ngẩn ra, nhanh chóng vươn tay nắm lấy, vội vàng nặn một câu chào hỏi trong đầu, cười nói: “Tư Triết chào cậu, tôi cho rằng cậu sẽ không nhớ tôi, vừa rồi đang nghĩ giới thiệu như thế nào sẽ không xấu hổ.”

“Năm ngoái đã gặp ở buổi tiệc tối từ thiện, phó tổng giám đốc của Lomond, nếu tôi không nhớ lầm.” Lương Tư Triết nhìn anh ta nói. Lúc này trò chuyện trong khoảng cách gần, Trình Đoan cảm thấy Lương Tư Triết vẫn rất khác biệt với hình tượng truyền thông nhất quán tạo nên, những lúc riêng tư thật ra cũng không có khí thế hùng hổ dọa người kia, nhiều nhất là trông hơi có cảm giác xa cách. Nhưng địa vị bày ra đó, nếu như thật sự hòa nhập với tất cả mọi người, thì có vẻ như không hợp lý cho lắm.

“Không nhớ lầm không nhớ lầm,” Trình Đoan cười đáp, “Nhưng phó tổng giám đốc cùng lắm là cái tên, thân phận thật là tổng thanh tra tuyên truyền phát hành (tuyên phát) mà thôi.”

Dường như Lương Tư Triết cảm thấy cách nói này có phần mới mẻ, anh nhướng mày bảo: “Thì ra là thế, vậy tổng giám đốc cũng chỉ là cái tên?”

“Ha ha, là như thế,” Trình Đoan nói đùa, hạ thấp giọng xích lại gần anh hơn, “Thân phận thật của tổng giám đốc thật ra là linh vật của công ty.”

Lương Tư Triết nghe xong cười một tiếng, nói: “Cũng rất chính xác.”

“Thân phận thật của tổng giám đốc là linh vật của công ty,” lời nói đùa này không phải Trình Đoan lâm thời nghĩ ra được. Tào Diệp tuổi còn trẻ, lại luôn có dáng vẻ bất cần đời, cho nên công ty lần đầu tiên hợp tác với Lomond không tránh được sinh ra nghi vấn – tổng giám đốc này thật sự không phải bày ra để làm mặt tiền sao?

Trên thực tế ba ông lớn của Lomond mỗi người có chức vụ của riêng mình, Tào Diệp phụ trách đầu tư, Đinh Hân phụ trách sản xuất, Trình Đoan phụ trách tuyên phát. Mặc dù Tào Diệp có địa vị cao hơn trong công ty, nhưng cậu cũng không tham gia nhiều vào chuyện tuyên phát, gần như mặc kệ để Trình Đoan toàn quyền phụ trách. Nhưng bị hỏi nhiều lần, Trình Đoan cũng thuận theo tự nhiên nói đùa Tào Diệp. Về sau trò đùa này bị Tào Diệp biết được, còn bị cậu dùng để tự giễu trước mặt người ngoài.

Có vẻ như Tào Diệp cũng không thèm để ý mình có phải đồ vô dụng trong mắt người khác hay không, mặc dù Trình Đoan thật sự cảm thấy cậu rất giỏi, nếu không anh ta cũng sẽ không quyết một lòng ở lại Lomond bán mạng cho Tào Diệp.

Lương Tư Triết chủ động nhắc đến Tào Diệp, Trình Đoan đành phải giải thích giúp cậu một câu: “Sếp Tào còn có vài chuyện phía đầu tư cần xử lý gấp, lát nữa sẽ tới đây, chúng ta chụp trước.”

“Được.” Lương Tư Triết không nói gì thêm, trả lời rất dứt khoát.

Nói ra rồi Trình Đoan lại cảm thấy lý do này không ổn, bình thường phía nhà đầu tư đều là phía nắm quyền chủ động, đâu có chuyện gì thật sự vội vàng cần xử lý trong thời gian ngắn này? Lý do này càng nghĩ càng cảm thấy vụng về, người hiểu nghề vừa nghe đã biết đây chỉ là cái cớ từ chối gặp mặt thôi.

Bản thân Lương Tư Triết cũng đầu tư phim, có nghe ra được đây là cái cớ không… Trình Đoan hơi chột dạ nhìn về phía Lương Tư Triết đang ngồi trên ghế đợi trang điểm, không nhìn ra trên mặt anh có thay đổi cảm xúc gì, chỉ có thể an ủi bản thân rằng Lương Tư Triết cũng không nghĩ nhiều.

Thợ trang điểm xách theo hộp dụng cụ tới trang điểm cho Lương Tư Triết, Lương Tư Triết cúi đầu liếc xem sách kế hoạch cho ảnh tạo hình lần này, bên trong là mấy người nghiệp dư trang điểm thành dáng vẻ trong phim, bày ra các loại tư thế mẫu. Anh xem xong một lượt rất nhanh, sau đó đặt sách kế hoạch lên mặt bàn bên cạnh tay.

Mặt của Lương Tư Triết luôn không cần trang điểm quá nhiều, nhưng bởi vì vai diễn của anh trong phim lần này là một tên bắt cóc có nhân cách phản xã hội, một nhân vật phản diện cuồng loạn, cho nên bóng mờ trên mặt rất quan trọng. Trừ cái đó ra, đặc điểm quan trọng nhất của nhân vật đó là một vết sẹo vắt ngang má trái, từ khóe mắt kéo dài đến cằm, trông giống như là một vệt nước mắt đẫm máu.

Thợ trang điểm cúi người cẩn thận phác họa trên má trái của Lương Tư Triết, trong studio phát nhạc đệm của phim, nhạc jazz buông thả và có chút “ngông”, Lương Tư Triết hơi nâng cằm lên, nhắm mắt để cho thợ trang điểm làm việc trên mặt anh, tay trái gác lên tay vịn ghế khẽ đánh nhịp theo bài hát.

“Xong rồi,” Thợ trang điểm thu tay lại, đặt dụng cụ lên bàn, “Thầy Lương anh mở mắt ra xem đi.”

Động tác trên tay Lương Tư Triết dừng lại, mở mắt ra nhìn về phía tấm gương trước mặt, hơi nghiêng má trái sang, “Vết sẹo này rất thích hợp với tôi.” Anh cười một tiếng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv