Mật Ba Dao

Chương 93: Ngoại truyện 2014 -2



Cuối cùng Diệp Đường đủ can đảm hỏi Cố Viên: “Cha con bệnh gì mà mất?”

Diệp Đường vẫn không nhớ chuyện trước đó, bà chỉ đoán. Cố Trinh muốn ly hôn với bà vì chuyện bà với trưởng đoàn, đã thế thì sao ông lại chịu dựa vào bà mà đến Mỹ. Về phần con trai, có lẽ là sau khi Cố Trinh qua đời mới đến đây.

Cố Viên nói cho bà biết cha anh cũng như bà nội, đi rất nhanh, không phải chịu khổ nhiều. Về chuyện bà tự sát là do anh khiến bà tức giận, nguyên nhân bởi vì những chuyện vặt vãnh không đáng, sau này anh sẽ không làm bà tức giận nữa.

“Sau khi ly hôn, ông ấy có kết hôn nữa không?”

“Không.”

“Cha con không tái hôn vì ông ấy sợ mẹ kế làm con giận. Không nhiều người đàn ông có thể làm được vậy, ông ấy hy sinh nhiều cho con, con nên nhớ lòng tốt của ông.”

“Đúng vậy.”

“Mấy năm nay con ở New York có tốt không?”

“Rất tốt.”

Cuối cùng Diệp Đường hỏi đến Brown: “Brown mất khi nào?”

“Hơn ba năm trước.”

Khóe miệng Diệp Đường cười cười như đang tự giễu bản tâhn: “Thế mà ta lại sống với ông ấy nhiều năm vậy. Ông ta đối xử với con thế nào?” Bà không thể không tự thán phục ý chí của mình, vừa tới Mỹ thì việc mỗi ngày bà suy nghĩ là việc ly hôn, không ngờ cuộc hôn nhân này kéo dài mười mấy năm, còn lâu hơn cả hôn nhân của bà với Cố Trinh.

“Cũng tốt.”

“Người ngoài không thể so với cha ruột mình.” Diệp Đường lại nhắc chuyện quá khứ, “Con có nhớ hồi học mẫu giáo con có một trái táo, nhất định đem về cho cha con, mẹ ăn con còn không vui.”

“Tôi chưa từng quên.”

Khi Cố Viên học mẫu giáo, lớp diễn vở “Bạch Tuyết và 7 chú lùn”. Lúc đó anh là cậu bé đẹp trai, cao ráo nhất lớp, đương nhiên là nhận vai hoàng tử. Anh không hài lòng, thích đóng vai Bạch Tuyết, lý do nói với mọi người là vì Bạch Tuyết là vai quan trọng nhất trong vở kịch, mẹ anh là diễn viên chính đoàn kịch tỉnh, bẩm sinh anh có khả năng diễn xuất. Kết quả là hóa trang thì anh thực sự giống Bạch Tuyết, cô bé ban đầu được diễn vai Bạch Tuyết thì phải đổi vai thành mụ phù thủy. Trong lúc tập, mụ phù thủy đưa cho Bạch Tuyết quả táo, Cố Viên chộp lấy ăn, gặm đến khi chỉ còn hạt thì mới chịu ngã xuống. Anh giải thích với mấy bạn nhỏ là Bạch Tuyết muốn trúng độc thì phải ăn nhiều, ăn một miếng thì không đủ, phải ăn hết mới được.

Sau buổi tập, cô bé đóng vai phù thủy thấy mình bị đổi vai thế thì ấm ức quá, Cố Viên lại chủ động đóng vai phù thủy. Lúc đó anh lại nói với Bạch Tuyết là cô bé phải để phù thủy thử táo trước, nếu không thì Bạch Tuyết sẽ có vẻ rất ngu ngốc. Khi Bạch Tuyết hỏi bà phù thủy Cố Viên là quả táo có độc không, Cố Viên cắn mấy miếng rồi mới xác nhận là táo không có độc.

Dựa vào khả năng lý giải nhân vật độc đáo của mình, Cố Viên có táo ăn cả tuần lễ, như vậy thì táo mà Cố Trinh nhét trong cặp anh sẽ tiết kiệm, Cố Viên mang quả táo chiến lợi phẩn mình tiết kiệm được về cho Cố Trinh, anh nói với Cố Trinh và Diệp Đường là mình ở nhà trẻ rất ngoan ngoãn nên được cô giáo cho táo làm phần thưởng.

Tất cả đều là những chuyện nhỏ nhặt, không có gì quan trọng phải nói dối. Nhưng không ai trong ba người có tính cách thành thật.

Ngày đầu tiên Phú Tiểu Cảnh đến New York, Diệp Đường rất lịch sự với cô, hoàn toàn không có vẻ khinh thường, khinh bỉ như trước đây, cô được chiều mà lo, có phần không quen.

Ngày hôm sau, Phú Tiểu Cảnh quyết định trổ tài, nấu cho Cố Viên một bữa ăn Trung Quốc chính tông. Cô nói đi mua đồ ăn, Diệp Đường đề nghị đi cùng cô. Phú Tiểu Cảnh định lái xe, Diệp Đường lại đề nghị đi tàu điện ngầm.

Vì để người dân New York yên tâm, thị trưởng cho đánh dấu trên tất cả tuyến tàu điện ngầm mà Spencer, một bệnh nhân mắc Ebola, đi qua. Khi Phú Tiểu Cảnh đi tàu điện ngầm, cô thấy nó không khác gì trước đây, nhưng Diệp Đường thì không quen, hơn 20 năm mà tàu điện ngầm chẳng phát triển thêm chút nào.

Diệp Đường nói với Phú Tiểu Cảnh sự thất vọng của bà ở New York bắt đầu từ tàu điện ngầm. New York rất tốt, nhưng trước kia bà tưởng tượng nó quá đẹp đẽ, bà cảm thấy nó không giống như mình nghĩ. Bà không nói với Phú Tiểu Cảnh là Brown không đối xử tệ với bà, mỗi tháng đều cho bà tiền xe, bà lấy tiền đi xe để dành lại, lấy một khoản nhỏ ra để đi tàu điện ngầm. Bà cực khổ tiết kiệm tiền, Cố Trinh không hề động đến.

Hai người ra khỏi tàu điện ngầm, Diệp Đường nói muốn mời Phú Tiểu Cảnh uống café. Quán café, nhà hàng vẫn hoạt động bình thường, chưa bị ảnh hưởng bởi dịch Ebola, trước đây có một số nhà hàng từ chối phục vụ nhân viên y tế nhưng các cơ quan chức năng đã can thiệp nên tình trạng trên chấm dứt.

“Cố Viên đã nói về cha nó với cháu chưa?”

“Anh ấy nói chú Cố đối xử với anh ấy rất tốt, cực kỳ tốt. Cha ruột cháu chưa từng có mặt trong cuộc sống của cháu nên cháu ghen tị với anh ấy vì có người cha tốt như vậy.” Phú Tiểu Cảnh hiểu tình cảm Cố Viên dành cho cha mình, nhưng không hề ao ước. Điều khủng khiếp nhất không phải là cực kỳ xấu, mà là nửa nọ nửa kia, mỗi khi bị cái ‘xấu’ tra tấn đến mức muốn rời đi thì cái ‘tốt’ lại kéo lại.

“Khi còn nhỏ, có những người trêu Cố Viên, hỏi nó thích mẹ hay cha, nó luôn luôn nói thích cha nhất.” Sau khi Cố Trinh biết, nói với con trai, nếu sau này có người nói thế châm ngòi ly gián mối quan hệ gia đình chúng ta, cứ hỏi ngược lại những thói xấu của họ.

Phú Tiểu Cảnh không biết nên nói gì, đành cúi đầu uống café.

Bà liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay Phú Tiểu Cảnh, hỏi: “Cố Viên cầu hôn cháu khi nào?”

“Năm ngoái ạ.”

“Cũng nên kết hôn rồi.” Diệp Đường cho rằng hai người chưa kết hôn vì bà, vì thế đề nghị: “Định đăng ký ở New York hay về quê?” Diệp Đường tự do yêu đương nên không cho là thế kỷ 21 cha mẹ là trở ngại trong quan hệ.

“Chúng cháu còn thương lượng lại.”

Diệp Đường luôn mong ngóng được về nước, không chỉ mua quà cho chị em, ngay cả cháu chắt bà cũng nghĩ đến. Mãi đến trước khi về nước một ngày, bà lại do dự. Bà và Cố Trinh làm thủ tục ly hôn, Cố Viên qua Mỹ, Cố Trinh chết, hộ khẩu dĩ nhiên không còn, một nhà ba người cứ thế mà tan rã. Bà không thể tưởng tượng nổi sao mình phải sống với Brown nhiều năm như vậy.

+

Đêm trước khi về nước, Phú Tiểu Cảnh và Cố Viên ngồi trên ghế sô pha uống vodka.

“Khi bà ấy hôn mê, anh sợ bà không tỉnh lại, mà lại sợ bà tỉnh lại.” Anh biết địa vị của mình trong lòng mẹ, anh không hề có sức ảnh hưởng gì đến bà.

“Em hiểu.” Phú Tiểu Cảnh rót cho Cố Viên ly rượu.

“Anh lừa bà được nhất thời, không thể lừa được cả đời. Dù anh có nói dối đến không chút sơ hở, thì một ngày nào đó bà sẽ nhớ ra, đến lúc đó xem như xong. Cha anh không yêu cầu anh điều gì, chỉ có một việc là chăm sóc tốt mẹ anh. Lúc đó anh còn nghĩ cha anh lấy cớ này để làm bậc thang cho anh.”

Trước khi sang Mỹ, Cố Viên đến gặp Cố Trinh. Cố Viên cảm thấy tình trạng cha mình đã tốt hơn, nói với anh rất nhiều việc, chuyện nên nói không nên nói gì đều nói cả. Cố Viên thậm chí còn nghĩ đến việc không đi nữa, nhưng Cố Trinh khuyên anh, “Mẹ con ở Mỹ có một mình, con đến New York chăm sóc bà ấy. Thanh niên ăn thủng nồi trôi rế, cha nuôi con bao nhiêu đó năm rồi, cũng nên đến lượt mẹ con. Còn phần cha đã có dì Tập ở đây rồi. Con không yên tâm gì về Tập Lâm sao?” Cố Trinh nói với con trai đừng có bày cái vẻ mặt lạnh lùng như người chết vậy, dọa con gái người ta chạy hết, năm ông bằng tuổi anh đã có mấy người bạn gái.

“Không ai làm tốt được như anh.” Phú Tiểu Cảnh chạm ly với Cố Viên.

“Thực ra tình cảm trước đây của họ rất tốt, dường như anh có nhiều hơn thế. Sau đó thì mọi thứ đều thay đổi.” Khi còn nhỏ anh thấy rất tủi thân, ấm ức, muốn tìm cách gây sự chú ý, nghịch ngợm, không chuyện xấu nào không làm, nhưng mà sự chú ý của cha mẹ đến anh rất ngắn ngủi, lần nào cũng phải kích thích mạnh mẽ hơn lần trước. Khi anh học được cách im lặng, anh lại nhớ về những năm tháng đó.

Phú Tiểu Cảnh không biết phải nói gì để an ủi anh, đành cúi đầu tiếp tục uống rượu.

Cố Viên ngẩng đầu rót một ly đầy rồi nói tiếp: “Hồi nhỏ anh không hề đi lạc, rất khó chịu và phiền phức. Khi đó có một cô giáo khăng khăng là anh bị ADHD, yêu cầu cha anh đưa anh đến bệnh viện kiểm tra. Cha anh tức giận tìm một đống tài liệu về ADHD đập lên bàn, bảo cô giáo đó học cho kỹ, đừng có không biết gì mà ngậm máu phun người. Cha anh mắng xong thì sợ anh bị đì nên mang anh về nhà.”

“Cha anh ngầu thật, em không có người cha tốt vậy.”

“Sau này anh sẽ che chở cho em.”

“Anh nói nhớ giữ lời đó.”

Cố Viên giành ly rượu của Phú Tiểu Cảnh, uống cạn rượu trong ly.

“Mỗi lần anh mắc lỗi, cha anh đều an ủi mẹ, nói ông lúc nhỏ cũng vậy, nhưng giờ thì không phải ông khá tốt sao. Ông đối với anh đủ tình. So với ông, anh vẫn còn thiếu chút lòng.” Cố Viên cảm thấy mình đối với cha không đủ tình nghĩa, lẽ ra anh nên ở lại cùng ông.

Hai người đổi ly, tiếp tục uống. Trên bàn đã có hai vỏ chai rượu rỗng, Phú Tiểu Cảnh đá dép lê ra tận cửa, ngồi trên bàn trà, chân mang vớ trắng lắc lư đối diện Cố Viên, cụng ly với anh. Cô nhận ra trong tiềm thức Cố Viên thấy mình có tội khi hạnh phúc, anh tự trách mình khi thấy mình hạnh phúc hơn cha.

“Cha anh chắc chắn mong muốn anh có cuộc sống tốt đẹp. Nếu hai người chúng ta chỉ một người có thể sống sót, anh nhường cơ hội cho em, em thì mỗi ngày khóc lóc thảm thiết, ăn món ngon thì sẽ thấy có lỗi với anh vì lúc còn sống anh chưa được ăn, anh sẽ vui sao?” Phú Tiểu Cảnh ôm mặt Cố Viên, nói rõ từng lời, “Đổi vị trí mà nói thì em sẽ không vui. Em vì anh mà chết, anh muốn cưới người khác thì em sẽ ghen, nhưng em thật sự hy vọng anh sống cuộc đời tốt đẹp khi độc thân. Anh phải chứng minh là sự hy sinh này đáng giá.”

Thấy Cố Viên không lên tiếng, Phú Tiểu Cảnh gõ gõ huyệt thái dương, dùng đầu ngón tay chọc mũi Cố Viên, nói: “Anh sẽ không đến nỗi không giữ lại chút lửa cách mạng mà lôi kéo em cùng chết chứ. Vậy thì quá tuyệt tình.”

“Em không muốn?”

“Không muốn.” Phú Tiểu Cảnh ôm bình rượu lắc đầu, “Em không muốn, hai đứa mình dù sao cũng phải có một người chăm sóc bà với mẹ.”

Cố Viên áp người lại, Phú Tiểu Cảnh chặn miệng anh lại, vừa lắc đầu vừa nói: “Lát nữa anh hãy hôn, em nhảy cho anh xem nhé, chắc chắn là anh chưa từng thấy đâu. Cưới được một người tài năng toàn vẹn như em, anh phải mừng thầm đó.”

Phú Tiểu Cảnh lại uống thêm một ly rượu, nhón chân xoay quanh trên bàn trà, cô không dễ say, hôm nay chỉ uống một chai đã say, trước khi hoàn toàn đổ gục xuống, cô còn nhảy một đoạn “Bản ballad of Bellflower” cho Cố Viên xem.

Nửa đêm Phú Tiểu Cảnh tỉnh dậy, gối đầu lên tay Cố Viên, cọ cọ mũi anh, hăm dọa: “Ngài Cố, ngài còn hài lòng với tôi không?”

“Không thể hài lòng hơn.”

“Em cũng vậy.”

++++++

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv