Mỗi tối sau khi ăn tối cùng Cố Viên, Phú Tiểu Cảnh đều khăng khăng quay về ký túc xá. Cô hơi sợ việc Cố Viên sẽ thử sửa sai hết lần này đến lần khác trên người mình, không biết ngày nào anh mới làm đúng. Rất nhiều lần cô bị ánh mắt khát vọng của anh tác động, nhưng mà ấn tượng về nỗi đau vẫn còn nên cô cứ do dự, nghĩ ngày mai rồi sẽ tính sau. Lần nào cũng là ngày mai nên chưa lần nào xảy ra chuyện.
Bản thảo luận văn của cô đã hoàn thành nhưng viết hoàn chỉnh thì chưa xong, theo thường lệ vẫn gặp đối tượng nghiên cứu.
Cô với ông ‘bố đường’ 80 tuổi của mình có cuộc hẹn ở một nhà hàng Nga, ông ‘bố đường’ chia sẻ cuộc gặp gần nhất của ông với cô. Mặc dù cô đã nói thẳng thân phận mình, sau khi biết tên thật của cô, ông ấy vẫn gọi cô là ‘Tiểu Đường.”
Ông bố đường càng nói càng thấy chuyện tình cảm hiện giờ rất vô vị, tổn thương lòng tự tôn của mình, vì thế không khỏi nhớ lại dĩ vãng oai hùng, kể cho Phú Tiểu Cảnh nghe những năm tháng mà không cần tiêu tiền ông vẫn ôm người đẹp trong tay. 14 tuổi là ông bắt đầu hẹn hò, 27 tuổi kết hôn, 35 tuổi ly hôn, 38 tuổi gặp một người phụ nữ cả đời không quên. “Khi đó tôi đã có nhiều kinh nghiệm nhưng gặp cô ấy, tất cả kinh nghiệm đều không tác dụng, lần đầu tiên với cô ấy chưa đến hai phút đã ra, cực kỳ xấu hổ, lần đó cũng là lần duy nhất. Nhưng mà nếu làm lại lần nữa, chưa chắc tôi có thể làm tốt hơn.”
Ông ‘bố đường’ kể những chuyện này không hề ngượng ngùng, Phú Tiểu Cảnh vẫn cảm nhận được sự tiếc nuối của ông sau bao nhiêu năm. Khi Phú Tiểu Cảnh định an ủi ông, cô nhìn lên, thấy ‘Cục cưng’ và La Dương bước vào. Ánh mắt hai người dừng trên khuôn mặt cô và ông ‘bố đường’ một lúc.
‘Cục cưng’ mỉm cười đầy ẩn ý, Phú Tiểu Cảnh làm như không thấy.
“Tiểu Đường, sao vậy?”
“Không có gì, thấy người quen thôi ạ.”
Cả buổi ‘Cục cưng’ cứ bắt bẻ thức ăn thế này thế kia.
“Không phải nhà hàng do em chọn sao?”
“Anh làm gì mà lớn tiếng với em vậy? Hối hận vì Phú Tiểu Cảnh đi với người khác rồi trút giận lên em à?”
“Em nói đùa kiểu gì vậy? Liên quan gì đến cô ấy? Anh đã nhấn mạnh với em biết bao nhiêu lần rằng lúc trước anh với cô ấy không phải là hẹn hò.”
‘Cục cưng’ nhìn thấy chiếc túi của Phú Tiểu Cảnh ngay từ ánh mắt đầu tiên, ánh mắt thứ hai là xác định giá của nó. Cô cho là Phú Tiểu Cảnh thực sự là kẻ tàn nhẫn, đến lúc này mà còn cố gắng tiêu tiền của Cố Viên.
Không phải cô không hận Phú Tiểu Cảnh, vì cô ta mà cô mới trở thành trò cười trong giới bạn bè. Trong đoạn ghi âm, Mạnh Tiêu Tiêu muốn tìm người da đen đến cưỡng hiếp, dạy cho cô bài học, đến giờ cô vẫn còn thấy sợ hãi.
Trước khi nghe được đoạn ghi âm, sự xui xẻo của Mạnh Tiêu Tiêu không đem lại sự vui vẻ cho cô bao nhiêu. Trong mắt cô, Mạnh Tiêu Tiêu thậm chí không xứng đáng thành đối thủ của mình. Cô khinh thường Mạnh Tiêu Tiêu, nhưng cô không thể hiểu được Phú Tiểu Cảnh.
Bây giờ cái người mà cô không hiểu đó lại leo lên cây đại thụ Cố Viên. Mặc dù cô cảm thấy sớm muộn gì Cố Viên cũng vứt bỏ Phú Tiểu Cảnh, nhưng vì không biết ngày đó là ngày nào nên không vui vẻ gì mà chờ đợi.
Không so sánh thì không có đau thương. Tất nhiên cô cũng ghét Irene, tuy là cô mong Irene xui xẻo nhưng gia thế Irene thì việc cô ta tiếp tục gia nhập tầng lớp thượng lưu là điều hiển nhiên. Nhưng nếu Phú Tiểu Cảnh có cuộc sống tốt hơn cô trong tương lai thì cô không thể nào chấp nhận nổi. Nhất là khi mẹ cô thuyết phục cô tiêu tiền, bỏ công ra lấy lòng Phú Tiểu Cảnh, cảm giác đau khổ đó đã đến.
Cô cảm thấy gia cảnh của mình cao hơn Phú Tiểu Cảnh rất nhiều, trong mắt đa số cô gái khác, cô cũng đẹp hơn Phú Tiểu Cảnh không ít, Phú Tiểu Cảnh ngoài việc học giỏi ra thì không có gì tốt hơn cô. Nguyên nhân làm cô đau khổ không phải vì bản thân mình, mà là xuất phát từ La Dương.
Cô không nhịn được so sánh La Dương với Cố Viên, hết lần này đến lần khác phát hiện ra La Dương chẳng có sở trường gì. Nhất là khi công ty nhà họ La đang có nguy cơ, tương lai còn như cái động không đáy chờ cô lấp đầy.
Cô không ngừng tìm lý do để vất bỏ La Dương. La Dương đã bỏ Phú Tiểu Cảnh lựa chọn cô, hơn phân nửa là vì cô thích hợp làm bạn gái hơn chứ không phải vì tình yêu. Nếu Cố Viên không ra tay, Mạnh Tiêu Tiêu không buông tha cô, nếu cô thật sự bị hại, chưa chắc La Dương sẽ chấp nhận cô. Nghĩ vậy, cô càng thấy việc bỏ La Dương là hợp tình hợp lý.
Phú Tiểu Cảnh có thể tìm được Cố Viên, cô không kém Phú Tiểu Cảnh, thế thì tìm được người tốt hơn không phải không có khả năng.
Gần đây, “Cục cưng’ càng tỏ ra bất mãn với La Dương, ngay khi La Dương tỏ ý không vui thì cô đổ hết lỗi lên người anh, tựa như mình là nạn nhân.
“Nếu anh thích cô ấy thì cứ theo đuổi đi, em sẽ sẵn lòng hỗ trợ anh.”
“Em lại nghe mẹ em nói gì rồi? Gia đình anh còn chưa nhờ gia đình em giúp gì đâu.”
“Không liên quan những việc đó. Lúc trước anh hẹn hò với Phú Tiểu Cảnh còn có thể chuyển tình cảm sang em, bây giờ hẹn hò với em thì chưa chắc không thích người khác. Trước kia em cứ lo lắng anh có lưu luyến không quên tình cũ không, giờ em mệt rồi, không muốn suy nghĩ nữa. Nếu anh muốn chia tay, em cũng tùy anh.”
La Dương cười lạnh lùng, “Muốn chia tay với anh thì có thể nói thẳng, không cần nói này kia. Lúc đầu, ai là người gặp anh thì nói xấu Tiểu Cảnh, bây giờ em phủi trách nhiệm sạch sẽ, hay ho lắm sao?”
“Em nói gì chứ? Em nghi ngờ là hợp lý. Lúc đó anh còn hiểu cô ta hơn em, anh không tin thì sao em có thể tin cô ta? Hơn nữa lúc trước nếu anh không theo đuổi em thì em đâu có ở bên anh?”
“Đúng vậy, anh theo đuổi em. Ngày nào anh cũng chủ động liên lạc với em, nói xấu bạn cùng nhà, ngày nào cũng tạo ra những cuộc gặp tình cờ.”
“La Dương, anh không biết xấu hổ!”
‘Cục cưng’ bị nói đụng đến việc mình từng trăm phương ngàn kế theo đuổi một người thế này, cũng chán nản, mà cũng vì đã tìm được lý do chia tay nên xách túi, không quay đầu lại mà gõ giày cao gót ra cửa, để lại La Dương một mình bên bàn.
+
Phú Tiểu Cảnh trò chuyện vui vẻ nên không để ý ‘Cục cưng’ ra về một mình. Phú Tiểu Cảnh kiên quyết thanh toán tiền, ông ‘bố đường’ mời cô về nhà làm khách, cô khéo léo từ chối, cùng ông ra khỏi nhà hàng.
Sau khi chia tay ông cụ, cô sẽ đi tàu điện ngầm về ký túc xá. Hôm nay bạn cùng phòng không về nên cô mời Cố Viên đến ký túc xá, cô đã chuẩn bị nguyên liệu định tối nay sẽ làm sủi cảo cho anh.
Vừa đi được vài bước, cô đã bị giọng nói quen thuộc chặn lại.
“Em về đâu? Tôi đưa em đi.”
Cô quay đầu lại, thấy La Dương đứng một mình, không có ‘Cục cưng’ bên cạnh.
“Không cần, cảm ơn.”
“Có phải em còn trách tôi?”
“Chả có gì.” Cô từng có chút oán hận anh ta, cô đã từng trút giận với anh ta, không còn cảm giác gì, càng không tới mức nửa đêm nhớ lại.
“Tôi đã chia tay với Hứa Vi.”
Liên quan gì tới cô đâu, cô không vui vẻ gì vì chuyện này, cũng chẳng có ý muốn an ủi khuyên giản, chỉ ừ một tiếng coi như đã biết.
“Xin lỗi.”
Cô hơi do dự, nói không sao.
Phú Tiểu Cảnh bị La Dương mời liên tục nên đi cùng anh ta vào quán café.
La Dương cầm ly café, không nói tiếng nào.
Hai người yêu nhau thì không sợ tẻ nhạt, nhưng là người xa lạ thì nên có chuyện để nói, yên lặng sẽ cảm thấy ngại ngùng.
“Tôi xin lỗi.”
“Anh nói một lần rồi, tôi đã chấp nhận. Chuyện đã qua thì cứ cho nó qua, chúng ta cứ nhìn về phía trước thôi.”
“Tôi hối hận vì lúc trước đã không thể đối xử với em tốt hơn, nhưng giờ hối hận cũng vô dụng. Bạn trai em thế nào rồi? Nếu không được thì có thể quay lại tìm tôi, nhất định tôi sẽ đối xử với em tốt hơn trước kia.”
Thật ra La Dương hối hận nhất là ban đầu không mạnh mẽ với Phú Tiểu Cảnh, nhưng ngay khi vừa nói ra câu đó, có thể Phú Tiểu Cảnh sẽ đứng dậy bỏ đi.
Khi La Dương nhìn thấy cảnh Phú Tiểu Cảnh bị người đàn ông áp lên cửa, nỗi tức giận trong lòng anh không có cách nào giải tỏa. Khi hẹn hò với Phú Tiểu Cảnh, anh không muốn ở bên cạnh Phú Tiểu Cảnh lâu dài, gia cảnh hai bên quá khác biệt, nhưng đúng là anh thích cô. Tài nấu nướng của Phú Tiểu Cảnh cũng rất tốt, anh có thể ăn được đồ ăn quê nhà chính thống ở nước ngoài, anh bảo Phú Tiểu Cảnh dọn đến chung cư anh ở, như vậy cô có thể tiết kiệm tiền thuê nhà, ở New York, tiền thuê nhà là một cám dỗ nhỏ. Mà anh, gần như không cần phải tốn kém gì đã có được một bạn giường lẫn một đầu bếp riêng.
Thế nhưng cô từ chối. Anh không biết Phú Tiểu Cảnh thực sự thanh cao hay là ‘lạt mềm buộc chặt’. Sau đó cô mời anh đi ăn tôm hùm, cô không ăn món gì, La Dương trong khoảnh khắc đã có ý định lâu dài với Phú Tiểu Cảnh, nhưng chỉ trong nháy mắt, khi anh hôn cô mà cô quay đi, lúng túng trôi qua. Anh nghĩ, người này đến hôn môi cũng muốn chọn thời điểm thích hợp thì không thể kết đôi với mình, anh ghét những cô gái nghèo có mục đích rõ ràng mà làm ra vẻ thanh cao.
Sau này, khi anh và Hứa Vi gặp nhau thường xuyên, anh muốn thử Phú Tiểu Cảnh, nếu Phú Tiểu Cảnh muốn anh ở bên nhau thì anh sẽ cân nhắc. Hứa Vi là một đối tượng tốt để kết hôn, nhưng anh không vội kết hôn, anh thích yêu đương, không nghi ngờ là anh thích Phú Tiểu Cảnh hơn.
Phú Tiểu Cảnh không cầu xin anh, ngược lại coi như không có gì, anh ở bên Hứa Vi cũng có chút ý tứ trả thù. Cho dù Phú Tiểu Cảnh có thể chủ động dọn ra ngoài, anh sẽ dễ chịu trong lòng hơn, nhưng cô vẫn án binh bất động mà sống ở đó, coi như anh không hề có ảnh hưởng gì đến cô.
Lúc đầu anh cho là Phú Tiểu Cảnh lấy chiếc vòng của Hứa Vi, anh còn tặng Hứa Vi một chiếc vòng mới, che giấu cho lời nói dối của cô ta. Nhưng khi anh tưởng tượng đến cảnh Phú Tiểu Cảnh không biết ơn mình mà còn chạy đi hẹn hò với người đàn ông khác thì anh thấy không đáng. Đến khi biết Phú Tiểu Cảnh bị Hứa Vi gài bẫy, công ty gia đình lâm vào khủng hoảng, anh cũng không còn vì những chuyện tình tình ái ái nhỏ nhặt đó mà buồn lòng.
Bây giờ anh kết thúc trò hề với Hứa Vi, hối hận lúc trước vì đã không nói chuyện với Phú Tiểu Cảnh, cho dù kết thúc cũng không khó xử.
“Anh không cần phải nói thế, xét cho cùng là do duyên phận không hợp. Bạn trai tôi rất tốt, hy vọng say này anh sẽ tìm được người thích hợp.”
“Tôi chỉ hy vọng được vậy.”
Lúc thanh toán, Phú Tiểu Cảnh chủ động đi trả tiền.
La Dương ngăn cô lại, “Lần trước em trả, lần này để tôi trả đi.”
Phú Tiểu Cảnh nhớ lần cuối cùng cô mời La Dương ăn cơm, đúng là cô trả nên giờ không tranh giành nữa.
“Đi thôi, đi đâu thì tôi đưa em. Sau này có thể không tình cờ gặp gỡ thế này nữa.”