“Thực ra hôm nay không phải sinh nhật em.”
Phú Tiểu Cảnh nhìn chăm chú vào biểu hiện của Cố Viên trong kính chiếu hậu, xác nhận là George đưa hoa giúp Cố Viên.
“Nhưng mà em rất vui, cảm ơn anh đã tặng hoa.”
Cố Viên chỉ im lặng, vì vậy Phú Tiểu Cảnh tìm chuyện để nói, “Thường mọi người chúc em sinh nhật vui vẻ, lúc đầu em còn giải thích, sau thì chỉ cảm ơn. Vì khi giải thích thì phải nói dối. Mẹ em sinh em ở nơi khác, khi em 3 tuổi mới đưa về quê, mẹ nói ba em đã hy sinh, em cũng tin. Năm lớp 3, em học tập làm văn có bài yêu cầu tả về cha mình. Em theo lời mẹ kể viết một bài văn, trời xui đất khiến sao lại được bài văn hay của trường, sau đó còn lên báo. Không hiểu sao nhà cha ruột em biết được, đến nhà mắng mẹ em là ‘cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga’, muốn cho đứa con hoang như em vào nhà họ, nếu không phải do bài văn em viết thì họ đã bị lừa. Mẹ em tính nóng nảy, đập họ xong rồi tống cổ ra khỏi nhà.”
Vừa nói Phú Tiểu Cảnh vừa vô thức ngắt cánh hoa, “Lúc đó em không hiểu chuyện, chẳng những không an ủi mẹ mà còn hỏi có phải do hai mẹ con không tốt nên chọc tức ba bỏ đi không. Thời gian đó em học hành hết sức chăm chỉ, em cho là chỉ cần thành tích em tốt thì ông ta sẽ về tìm hai mẹ con. Rất lâu sau đó em mới hiểu, thật ra không phải mẹ con em không xứng với ông ta, mà ông ta không xứng với mẹ con. Nếu một việc mà mình hết sức nỗ lực mà vẫn không được, không phải do mình không tốt mà là nó không xứng đáng.”
Giống như, bà Brown không đáng được bất kỳ sự đối đãi chân thành nào.
Phú Tiểu Cảnh luôn cảm thấy Cố Viên không thể thoát khỏi bóng ma tâm lý mà mẹ anh để lại, anh mặc cho bà Brown tiêu rất nhiều tiền không phải chỉ vì bịt miệng bà. Cố Viên 30 tuổi cũng như cô khi 8 tuổi, cho là mình đủ ưu tú thì đối phương sẽ hối hận vì đã vứt bỏ mình. Nếu anh thật sự muốn làm mẹ anh hối hận thì cách tốt nhất là không cho bà ta tiền chứ không phải mặc kệ bà ta mặc bộ đồ hơn 100.000 đô đi vênh váo khắp nơi. Vứt bỏ con nhỏ không nuôi dưỡng để sống cuộc đời phu nhân như hôm nay, bà ta không có gì hối hận.
Cho dù anh không đưa bà Brown xu nào thì bà vẫn là một phu nhân bác sĩ có cuộc sống tốt đẹp; còn khi xưa bà Brown không cho anh một đồng, anh chỉ có thể sống nơm nớp lo lắng trong khu ổ chuột, mỗi ngày ăn những thứ đồ ăn rẻ mạt để tồn tại.
Mẹ không đưa than ngày tuyết rơi mà bây giờ anh lại muốn dệt hoa trên gấm.*
Anh thừa hưởng ngoại hình của mẹ mình nhưng không thừa hưởng sự tàn nhẫn của bà.
Vì vậy, anh không thể sống nhẹ nhàng thoải mái như bà Brown.
Nhìn dáng vẻ của anh, có lẽ một ngày ngủ không tới 5 tiếng đồng hồ; khuôn mặt bà Brown thì như một phụ nữ tầm 30 tuổi, ít nhất mỗi ngày bà ngủ đến 10 tiếng đồng hồ mới có thể bảo dưỡng tốt như vậy.
Đó là khuôn mặt của người chưa từng sầu lo, có lẽ cuộc đời người phụ nữ này phiền não nhất chính là chiếc túi Arthur mà bà muốn mua lại hết hàng. Bà không biết đau lòng cho con trai mình mà còn muốn đưa anh vào gia đình giàu có để tối đa lợi ích của mình. Nghĩ đến đó, Phú Tiểu Cảnh hối hận sao lúc trước mình không tiêu thêm tiền chút nữa để bà ta nổi điên luôn.
Cố Viên nhớ những gì Phú Tiểu Cảnh nói mà anh đã nghe trong camera hành trình. Cô yêu cầu mẹ anh đối xử với anh tốt hơn. Không ngờ một người đàn ông sống đến 30 tuổi lại được một cô gái trẻ mới đôi mươi đồng cảm.
“Nghiên cứu thực địa của em đến đâu rồi?”
Phú Tiểu Cảnh xấu hổ gãi đầu, “Cũng được.”
Cố Viên cười, “Em xóa đi tài liệu về anh thì sẽ viết thế nào nhỉ? Anh khá tò mò. Đối tượng nghiên cứu của em chắc chắn không phải chỉ một mình anh, anh có gì khác những người khác à?”
“Xin lỗi.”
“Anh không trách em. Em nghiên cứu bao nhiêu người rồi? Quen với họ thế nào? Họ giống anh không biết gì hay sao? Hay chỉ có mình anh là không biết?”
“Em sai rồi.” Phú Tiểu Cảnh giống như học sinh tiểu học nhận lỗi.
“Anh tò mò thật, em có thể nói anh nghe nếu được, không thì thôi không sao. Sao em làm như anh đang hỏi tội thế? Câu cá được cá sấu thì có trách con cá sao? Dĩ nhiên không thể trách em.”
Cá sấu không phải là cá, ban đầu Phú Tiểu Cảnh không phải nghĩ như anh nói.
Phú Tiểu Cảnh cúi đầu tiếp tục ngắt hoa, hôm qua nhân viên cửa hàng gọi cô nói chiếc túi da cá sấu trắng mà cô cần đã về đến. Hôm qua trụ sở chính ở Paris đã chuyển về đến đây, không chỉ vậy mà cái túi 40cm hôm trước cô cần bằng da đà điểu trắng cũng về đến cửa hàng. Cô từ chối thẳng thừng, có lẽ nhân viên cửa hàng đang chửi thầm cô.
Phú Tiểu Cảnh không tiện nói về những đối tượng nghiên cứu khác của cô. Dĩ nhiên là anh khác những người đó. Làm sao mà anh lại giống họ được chứ?
Cô đành nói qua chuyện khác, “Em có người bạn cùng lớp hay bị mất ngủ, mẹ cô ấy làm cho một cái gối cát tằm*, uống một ly sữa trước khi ngủ, cứ vậy mà tình trạng mất ngủ của cô ấy đỡ hơn hẳn.” (Gối cát tằm: một loại thuốc chữa bệnh của TQ, dược liệu của nó gọi là cát tằm, bao gồm phân tằm non, phân tằm thời kỳ giữa và phân tằm thời kỳ cuối phơi khô.)
Im lặng.
Phú Tiểu Cảnh tiếp tục đề nghị, “Nếu anh mất ngủ anh có thể thử xem, nếu không được cũng đâu mất mát gì.”
Cô đã nói xong những lời muốn nói nên cuối cùng hai người không còn gì để nói.
Đã lỡ trạm tàu điện ngầm gần nhất, Cố Viên mở miệng: “Qua khỏi trạm tàu điện ngầm rồi, em sống ở đâu, anh đưa em về.”
“Không cần phiền vậy, đi 500 mét nữa là có một trạm khác.”
“Khoảng thời gian này tốt nhất em không nên đi đâu một mình vào buổi tối. Anh đã điều tra ra người tung video lên mạng, có thể cô ta sẽ có những hành động khác, em nên cẩn thận hơn.”
Hacker do Mạnh Tiêu Tiêu thuê đã phản bội từ lâu. Khi Mạnh Tiêu Tiêu yêu cầu anh ta giao dịch bitcoin, anh ta lập tức liên lạc với Cố Viên.
“Mạnh Tiêu Tiêu định làm gì em à?” Từ sua vụ án Hứa Vi, Phú Tiểu Cảnh biết Mạnh Tiêu Tiêu sẽ không bị phạt nặng vì việc tung video này lên mạng, nặng nhất thì chắc cũng như Hứa Vi. Huống hồ cô còn không có bằng chứng cụ thể, cho dù là có thì chứng cứ không hợp pháp nên chưa chắc cô ta sẽ bị xử phạt.
“Sao em biết là cô ta?”
“Không thể là người khác.”
“Đoạn video do một người họ Mạnh thuê người khác tải lên. Hiện giờ anh không biết cô ta định làm gì, báo cảnh sát cũng không có tác dụng. Gần đây em phải chú ý an toàn, tuyệt đối không được đến những nơi có khả năng nguy hiểm.”
Cố Viên đã đoán được Mạnh Tiêu Tiêu định làm gì nhưng vì sợ Phú Tiểu Cảnh lo lắng nên anh chỉ nói một nửa những gì mình biết.
Phú Tiểu Cảnh lấy máy ghi âm trong túi ra, “Lần trước Mạnh Tiêu Tiêu nói em nên ra tay với Hứa Vi, em không đồng ý, cô ta sẽ dùng cách đó để ra tay với em sao? Nếu em đưa đoạn ghi âm này cho cảnh sát thì cô ta có sợ mà không dám ra tay không?”
Nghĩ đến cách trả thù của Mạnh Tiêu Tiêu, Phú Tiểu Cảnh rùng mình, không phải cô không sợ.
Cô mở bản ghi âm của Mạnh Tiêu Tiêu ra cho Cố Viên nghe.
“Em gửi cho anh một bản, đừng gửi cảnh sát ngay. Nếu em không đủ bằng chứng tống cô ta vào tù thì em còn gặp rắc rối. Tin anh, nếu cô ta thực sự muốn làm gì với em thì cô ta xong đời. Em cũng đừng gửi bản ghi âm này cho nhà họ Hứa.”
Vừa nãy đúng thật là Phú Tiểu Cảnh định gửi đoạn ghi âm này cho Hứa Vi, để Hứa Vi xử lý Mạnh Tiêu Tiêu, nhưng Cố Viên đã nhìn thấu ý định của cô.
“Lần trước họ Mạnh kia ra tòa làm chứng cho em, có lẽ em đã dùng cách gì đó. Lúc này em để hai người họ đối đầu nhau thì đối với em cũng bất lợi.”
“Vậy khi nào thì cô ta ra tay?” chỉ nghĩ tới chuyện đó, lưng cô toát mồ hôi lạnh.
“Thời gian này ngoài ký túc xá và trường học, em không được đi đâu. Nếu có cần đi đến chỗ nào khác phải liên lạc với anh. Em không cần quá sợ hãi, cứ sinh hoạt như bình thường.”
Phú Tiểu Cảnh gật gật đầu. Cô rất sợ, nếu là người nào khác nói cô không được báo cảnh sát, cứ sinh hoạt như bình thường, chắc chắn là cô không nghe, nhưng mà Cố Viên vừa nói vậy, lo lắng của cô đã giảm hơn phân nửa.
“Thư xin lỗi lúc trước em nói xóa hết ghi âm của anh, em ghi âm gì vậy? Nói nghe một chút.”
Nghĩ tới việc Phú Tiểu Cảnh dùng cách thức đối phó Mạnh Tiêu Tiêu để đối xử với anh, Cố Viên không vui nổi.
“Không có gì, em đã xóa hết rồi, thật đó.” Thật ra không cần ghi âm lại, những gì anh nói trong mấy ngày đó, trí óc cô ghi lại còn tốt hơn máy ghi âm.
“Đến cùng thì vì sao em không làm nữa?” Cố Viên cố tình hỏi.
Phú Tiểu Cảnh cân nhắc dùng từ, “Trường hợp của anh không điển hình, em viết luận văn để cảnh báo mọi người đừng làm như thế, mà trường hợp của anh thì lại có thể phản tác dụng. Cảm ơn anh đã vì em mà làm nhiều việc như vậy.”
Cô khen nhưng lời này cũng không làm Cố Viên cao hứng lên nổi.
Đến cửa ký túc xá, Phú Tiểu Cảnh ôm bó hoa xuống xe, ánh trăng rất đẹp, cô đi được mấy bước thì quay đầu lại, nói to về phía Cố Viên: “Anh về nhớ đi ngủ sớm.”
Cửa xe đóng, Cố Viên không trả lời nên cũng không biết có nghe thấy lời cô nói hay không.
Phú Tiểu Cảnh về phòng mình, thấp thỏm không yên. Cô lấy bình xịt cay, dùi cui điện, nghĩ cách làm thế nào để tấn công nhanh hơn, dùi cui điện này quá nhỏ, có lẽ nên mua loại lớn hơn.
Cô lấy điện thoại di động, tìm tài khoản wechat của Hứa Vi, may mà lần trước quên nên chưa xóa cô ta. Ngay khi cô định gửi bản ghi âm qua thì cô lại nhớ lời Cố Viên, cuối cùng cũng không gửi bản ghi âm này đi.
+
Cố Viên ngồi tựa lưng vào ghế, nhìn lịch trình của Phú Tiểu Cảnh.
Ngày 17, từ ký túc xá đến đại học C, từ đại học C về ký túc xá.
Ngày 18, từ ký túc xá đến đại học C, từ đại học C về ký túc xá.
…
Ngày 20, đi dự đám cưới ở nhà thờ. Sau đám cưới, đến khu Queens, được chiếc Cadillac quen thuộc kia đưa về.
Ngày 21, ra khỏi ký túc xá, lên một chiếc Rolls Royce đến East Hampton, hiện vẫn còn ở East Hampton.
Café bên cạnh Cố Viên đã nguội, những món dim sum bên cạnh ly café cũng nguội, món dim sum trước kia Phú Tiểu Cảnh đưa cho Vu Bác.
Anh đã từng nói với cô không chỉ một lần rằng phải gọi cho anh nếu có việc đi đến một nơi nào đó khác biệt, nhưng cô không hề gọi. Anh chỉ có thể cho người đi theo cô.
Cố Viên nhìn chăm chú bức ảnh chụp biệt thự được gửi về, có thể anh đã lái xe qua ngôi biệt thự này nhiều lần nhưng anh không biết chủ nhân biệt thự này là ai. Mà Phú Tiểu Cảnh thì đã ở đây gần một ngày, năm phút trước anh mới được biết.
Anh điện thoại cho người được phái đi theo cô, người đó báo rằng cô vẫn còn trong biệt thự.
Cố Viên ném cái đĩa đựng dim sum xuống sàn, gọi điện thoại cho Phú Tiểu Cảnh.