Những hàng cây khô trong công viên trung tâm đã nảy chồi, mùa đông xem như đã đi qua.
Sau khi rời khỏi đường 57, Phú Tiểu Cảnh không nghĩ nhiều về Cố Viên, thỉnh thoảng nhớ đến anh cũng là những điều tốt đẹp của anh. May mà cô đã rời đi, anh yêu cô hay không là một việc, nhưng anh thật sự đã chiều cô đến hư. Cứ thế mãi thì tiêu chuẩn của cô về đàn ông sẽ ngày càng cao, thậm chí sẽ bắt người yêu phải nhớ đến cây bút đầu tiên mà cô dùng để viết thư cho anh ta. Đó không phù hợp với tiêu chuẩn bạn trai.
Cô có yêu cầu với bạn trai nói đơn giản thì cũng rất đơn giản, điều kiện kinh tế không thể kém hơn cô, có thể ăn cùng nhau, trò chuyện cùng nhau, thẳng thắn, thành thật với nhau, vậy là đã có thể ở bên nhau. Nếu cô thật sự thích thì kiếm tiền nuôi đàn ông cũng không phải là việc không thể làm.
Hai người không cùng huyết thống nếu muốn ở bên nhau lâu dài, khẩu vị ăn uống phù hợp rất quan trọng. Dù tình nhân thì thường hẹn hò ăn ở bên ngoài nhưng yêu là chính, ăn uống là chuyện bên lề, chính vì sự lẫn lộn như vậy nên mới có nhiều chuyện giận dỗi.
+
Cùng nhận được lời mời với Vu Bác là lão Chu và Du Du, gần đây Phú Tiểu Cảnh có tiền nên rộng rãi hơn, khôi phục thói quen mời khách như trước.
Trong bữa tối, Du Du liên tục nhắc lão Chu, “Bỏ thêm dưa leo vô, không phải em nói anh rồi à? Anh bỏ ít thịt vịt thôi.”
Lão Chu cuốn miếng bánh đưa cho Du Du, thịt vịt như muốn tràn khỏi cuốn, “Em gầy quá, ăn nhiều thịt lên, em không ăn thì con cũng phải ăn.”
Du Du nhét cuốn thịt lại vào miệng lão Chu, “Anh tự ăn đi, dầu chảy ra thế kia.”
“Trời đất, em sắp làm mẹ đỡ đầu hả? Chị đại, sao không nói em biết? Em muốn khui một chai Bordeaux trắng, không, hai chai đi.”
Cuối cùng Phú Tiểu Cảnh tìm được cơ hội uống rượu hợp tình hợp lý, dĩ nhiên cô không bỏ qua.
“Hôm nay chị mới biết, chị còn chưa quyết định là giữ hay không.”
Phú Tiểu Cảnh mặt mày hớn hở, giọng như mấy bà tám nhiều chuyện, “Giữ, sao lại không, đây là đứa con đầu tiên của hai người, nhiều người vừa học vừa có con, giáo sư có thể thông cảm cho chị. Lúc nào hai người đi đăng ký kết hôn? Lên mạng đặt lịch hẹn đi, em đi lựa váy cưới với chị.”
“Có bảo hiểm nên việc sinh con ở đây đúng là tốt hơn nhiều so với trong nước. Nhưng mà có con ở đây thì ba mẹ chị chắc chắn là không muốn, ba mẹ lão Chu cũng không hay, chị đang ở giai đoạn quan trọng của sự nghiệp…”
Lão Chu lấy khăn lau miệng, “Không phải em muốn anh giữ con sao? Tạm thời anh sẽ chăm con trước, bây giờ có rất nhiều ngôi sao tuyến 18 của Trung Quốc đến New York để chụp ảnh, anh nhận việc đó làm thêm, cũng đủ tiền thuê bảo mẫu. Xe đến núi ắt có đường, huống chi tình trạng chúng ta còn chưa tới mức đó. Tiểu Cảnh, lúc nào em có thời gian thì đi lựa váy cưới với Du Du?”
“Em rảnh, lúc nào cũng rảnh. Nâng ly chúc mừng lão đại, chị có thai không được uống, ba chúng ta làm một ly!”
Du Du cảnh cáo lão Chu, “Anh chỉ được uống một ly.”
Phú Tiểu Cảnh biết lão Chu uống không được, uống hai ly là bắt đầu giở trò điên khùng nên không mời anh nữa.
+
Rõ ràng là chuyện tốt của Du Du và lão Chu mà cuối cùng lại là Phú Tiểu Cảnh và Vu Bác uống rượu.
Vu Bác ân cần cuốn bánh, rót rượu cho Phú Tiểu Cảnh. Phú Tiểu Cảnh quan sát thấy Vu Bác khác thường. Từ lúc cô với Cố Viên có mối quan hệ không hẳn là tình cảm nên cô chợt nhạy cảm hơn rất nhiều về phản ứng giữa nam nữ.
Vu Bác quan tâm Du Du và cố gắng che giấu điều đó nhưng ánh mắt anh đã phản bội anh.
Du Du là người vô tâm có thể không biết thật, nhưng lão Chu là người làm nghệ thuật, tỉ lệ không biết không cao, quan hệ giữa họ phức tạp như vậy, Phú Tiểu Cảnh không cần chen thêm chân vào cho rối.
Nghĩ đến việc Vu Bác mỗi ngày nhìn người bạn thân của mình cùng đối tượng mình thầm thương trộm nhớ thể hiện tình cảm với nhau, anh yêu mà phải tự giấu mình không vượt qua lễ giáo, Phú Tiểu Cảnh cảm thấy thông cảm cho anh. Vì vậy với sự ân cần của Vu bác, cô không còn cách nào khác là phối hợp với anh.
Uống hết một chai rượu trắng, lại khui chai nữa.
Cuối cùng Vu Bác giành thanh toán, gọi taxi đưa Phú Tiểu Cảnh về ký túc xá.
+
Vu Bác có lẽ hơi say, ngồi ghế sau xe cười với Phú Tiểu Cảnh, “Em nghĩ tôi là người thế nào?”
“Anh là người tốt.”
“Thế tôi nghỉ chơi.”
“Nếu như người anh thích không phải là Du Du thì tôi có thể xem xét, nhưng bây giờ thì chỉ có thể quên đi.”
Nụ cười Vu Bác lập tức thu lại, “Trò đùa này hơi lớn.”
“Đúng là đùa, anh đừng thưởng thật.”
Sau khi uống rượu thường lời nói ra là thật, “Tôi muốn sống một cuộc đời bình thường, nhưng lại tò mò với những thứ mình chưa biết, loại trải nghiệm về điều tra thực địa là một phương thức an toàn, có thể chấm dứt bất kỳ lúc nào mà không lún vào quá sâu.”
“Em có muốn trải nghiệm cảm giác làm bạn gái tôi trong vài tháng không?”
“Giả bạn gái anh? Tôi diễn xuất không tốt.”
“Đối với người khác thì đề nghị này rất lỗ mãng, nhưng tôi luôn nghĩ em sẽ sẵn sàng trải nghiệm.”
“Nhưng Du Du không nghi ngờ anh, anh không cần diễn cho chị ấy xem.”
“Lão Chu nghi ngờ tôi, tôi với lão Chu đã là bạn bè mười mấy năm, không muốn vì chuyện này mà phá vỡ tình bạn. Sau này tôi còn muốn làm cha nuôi của con cậu ấy.”
“Nhưng anh cứ luôn ở bên họ, không đau khổ sao?”
“Chuyện tình yêu này nhanh đến thì cũng nhanh đi. Chỉ có điều tôi không biết nó đến thế nào nên cũng không thể làm cho nó đi ngay được. Nhưng tôi biết, rồi sẽ qua thôi. Em có hiểu không?”
“Tôi hiểu. Vì điều này mà anh rời khỏi New York?”
“Không phải là tất cả, đối với loại người như tôi, New York không thích hợp để làm nghiên cứu. Nói là mấy tháng nhưng em có thể ra đi bất kỳ lúc nào khi có lựa chọn phù hợp.”
Cuối cùng Phú Tiểu Cảnh gật đầu, “Trong mấy tháng tới, anh có quyền nói về mối quan hệ của chúng ta, nhưng tốt hơn hết anh nên cho tôi biết anh sẽ giải thích mối quan hệ của chúng ta như thế nào?”
+
Sau khi cả bố lẫn mẹ đều đi công tác, George quyết định mời hai người bạn Trung Quốc của mình ăn vịt nướng. George tin là mình sẽ cố gắng để Ewan và ‘Thiêu Gà’ quay lại với nhau.
Đầu tiên, cậu gọi cho nhà hàng, sau đó gọi điện thoại cho ‘Thiêu Gà’.
“Thiêu Gà thân yêu, chị có thích ăn vịt không?”
‘Thiêu Cảnh’ lại quay về ‘Thiêu Gà’, Phú Tiểu Cảnh không thể chịu nổi.
“Chị rất thích.”
“6 giờ ngày mai chị muốn ăn vịt quay với em không? Chị có thời gian không?”
“Có. Chỉ một mình em à?”
“Dạ, ba mẹ em không có nhà.”
“Chị dẫn theo bạn thì có phiền em không?”
“Người Trung Quốc?” mặc dù Cố Viên là quốc tịch Mỹ, nhưng theo nhận định của George, anh là người Trung Quốc.
“Đúng rồi.”
“Không phiền. Em rất muốn gặp người bạn Trung Quốc của chị.”
Trước đó George đã mời Cố Viên nhưng cậu không ngại Phú Tiểu Cảnh mời Cố Viên lần nữa. Cậu tin hai người không quan tâm trò đùa nhỏ của mình, dù gì thì cậu chỉ có ý tốt.
“Em đi bằng cách nào? Có cần đến đón em không?”
“Có người đưa em tới, chị chỉ cần đến đúng giờ là được.”
+
Phú Tiểu Cảnh cúp điện thoại rồi gọi cho Vu Bác. Lần trước đúng ra là cô đãi nhưng Vu Bác thanh toán, cô rất băn khoăn, quyết định phải mời lại một lần. George tuy nói mời cô ăn cơm nhưng cô đâu thể không biết xấu hổ mà để một cậu bé mời mình, lần này đương nhiên là cô làm chủ. Hai người ăn không hết một con vịt, thêm Vu Bác là vừa vặn.
“6 giờ ngày mai tôi mời anh ăn vịt nướng, vẫn ở chỗ cũ, anh có thời gian không? Có một bạn nhỏ đi cùng tôi.”
“Được, nhưng làm sao để em mời được? Tôi mời em.”
Vu Bác vì muốn cảm ơn sự hợp tác của Phú Tiểu Cảnh, anh đã nhiều lần muốn mời cô ăn tối nhưng đều bị từ chối.
“Lần này tôi mời, anh cứ đến là được.”
Mấy ngày nay Vu Bác đang bận rộn với đám cưới Du Du, Phú Tiểu Cảnh cảm thấy anh thật đáng thương.
“Cũng được, ngày mai tôi đến đón em. 5 giờ ngày mai, em ở trường hay ký túc xá?”
“Tôi tự đi là được rồi.”
“Gần đây tôi thuê một chiếc xe hơi, dù sao cũng tận dụng cho hết công suất chứ.”
Khi Cố Viên đến đón George đến nhà hàng vịt quay, George vẫn thắc mắc tại sao ‘Thiêu Gà’ không đi cùng, nhưng cậu nghĩ con gái trang điểm phiền phức, có lẽ lúc này cô còn đang thay quần áo.
“Ewan, cháu nghĩ hôm nay chú sẽ rất hạnh phúc.”
“Chú cũng tin vậy.”
Sau khi Goerge năm lần bảy lượt mời, Cố Viên phải đồng ý một lần. Anh cũng không nghĩ ăn vịt nướng thì có hạnh phúc gì, nhưng George vui vẻ như vậy, anh cũng không thể làm cậu mất hứng.
+++++