“Ewan, cuối cùng tôi biết tại sao Leica và Hermes lại có người mẫu chung, nó dành cho những người không có hứng thú với nhiếp ảnh.”
Chu Trạch và Cố Viên là bạn thời đại học, sau này Cố Viên thành ông chủ của anh ấy, anh ấy nói chuyện vẫn không hề kiêng dè. Chu Trạch rất thích nhiếp ảnh, hầu hết số tiền anh kiếm được đều dùng cho thiết bị nhiếp ảnh. Kể từ khi bộ máy ảnh phiên bản giới hạn toàn cầu 100 bộ được ra mắt vào năm ngoái, anh ấy đã muốn có được nó, nhưng vẫn không có cơ hội đến tay. Không ngờ đồ vật anh mơ tưởng ao ước bấy lâu nay lại bị Cố Viên, người nghiệp dư không thích nhiếp ảnh mang về tay. Tâm tình giống như nữ thần cao không với tới trong mắt mình lại bị phái xuống làm người hầu trải giường cho ông chủ, không thể nói không oán hận.
Cố Viên dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nhấp ngụm soda do tiếp viên mang đến. Anh ở Los Angeles làm việc liên tục một tuần, chỉ ngủ 4-5 tiếng mỗi ngày, hôm qua chỉ ngủ hơn hai tiếng, bây giờ lên máy bay anh mới có cơ hội nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Chu Trạch nói vậy, anh chỉ cười cười, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Tôi có một bộ mô hình Hasselblad và Ferrari, lấy đổi với cậu được không?”
“Tôi còn không biết cậu chắc, đổi tới đổi lui rồi cuối cùng đều là của cậu. Hơn nữa, nếu tôi nhớ không lầm thì cái máy ảnh đó cũng là tôi đưa cậu.”
“Không phải tôi nói chứ, những người nghiệp dư như cậu, xài sản phẩm bình dân của Sony là đủ rồi. Kỹ thuật không cao thì thiết bị dù đắt tiền đến đâu cũng vô dụng.”
“Tôi thích.”
Ngàn vàng không mua được niềm vui của anh, Chu Trạch chỉ còn cách im miệng.
Chu Trạch uống quá nhiều café nên dư thừa năng lượng, anh bắt đầu nhớ lại năm đó, “Bao nhiêu người bị phim ảnh lừa, nghĩ là con trai của Nash thực sự đã vào Harvard*. Nhất là vợ tôi, lúc trước cương quyết muốn đến Harvard học, nghĩ là có thể ngẫu nhiên gặp được con trai Nash, rồi sẽ phát triển một chuyện tình có một không hai. Khi đó, tôi nói với cô ấy, con trai Nash mang bệnh di truyền tâm thần phân liệt của Nash, không vào Harvard, cô ấy còn tưởng tôi đang nói dối cô ấy. Tôi bảo cậu ra làm chứng cậu còn không chịu.” (Bộ phim A beautiful mind, vui lòng xem lại ghi chú chương 33)
Họ dừng lại ở Princeton một thời gian ngắn trong một buổi chiều trước khi đến Los Angeles.
Cố Viên không hướng ứng phụ họa với Chu Trạch, chỉ im lặng. Ở Princeton, anh gặp lại con trai của Nash. Lần gặp lần trước là từ mười năm trước, chính từ lần gặp gỡ tình cờ đó, anh hoàn toàn bỏ ý định kết hôn sinh con trong cuộc đời mình. Bây giờ, khi anh 30, ý tưởng kiên định ban đầu từ từ tan rã.
Khi cha anh chưa phát bệnh, mỗi lần đi công tác về đều mua quà cho anh. Sau này khi gặp Phú Tiểu Cảnh, mỗi lần đi công tác anh đều mang cho cô mấy món quà nhỏ. Cô ấy mấy hôm nay đều vùi đầu vào Hermes, nhưng lại tiếc tiền mua cho mình một máy ảnh mới. Cô không phải thực sự muốn tiêu tiền của anh, không phải anh không biết.
Lịch trình LosAngeles đều kín mít, mỗi khi muốn gọi điện cho Phú Tiểu Cảnh thì đã sáng sớm, không muốn quấy rầy việc cô nghỉ ngơi nên đành thôi. Mấy ngày anh ở LosAngeles cô còn không gọi điện, anh có hơi thất vọng.
Kể từ khi cô chuyển đến đường 57, mỗi ngày cô đều đổi biện pháp gây sự nhỏ nhặt với anh, chỉ đơn giản là vì muốn danh phận. Ngay cả tiêu tiền cũng không vui, chỉ dám mua những chiếc túi gần như không còn giá trị, sẵn sàng bỏ của chạy lấy người bất kỳ lúc nào. Nghĩ tới đây, ngón giữa và ngón cái của anh ấn vào thái dương.
Chỉ cần cô đủ khả năng trả cái giá quá đắt, không phải anh không thể cho cô danh phận, chỉ sợ đến lúc đó cô sẽ hối hận. Anh đã nghĩ đến việc mấy tháng sau sẽ buông tha cô. Suy cho cùng bà nội và cha anh đều có tiền sử bệnh tâm thần, dù cho anh có may mắn thoát khỏi, con cái của anh cũng là xxx, huống hồ chưa chắc anh may mắn thoát khỏi, cha anh đến khi gần 30 tuổi mới phát bệnh. Anh tuy không thích mẹ mình, nhưng phải thừa nhận, rời khỏi cha con anh chính là sự lựa chọn tốt nhất của bà. (Chú thích về bệnh rối loạn lưỡng cực của cha Cố Viên chương 45. Đó là nguyên nhân chính mà Cố Viên không muốn lập gia đình, có con vì tính di truyền của bệnh rất cao.)
Phú Tiểu Cảnh tuy là cô gái trẻ nhưng anh thấy cô ấy thích hợp làm mẹ, ít ra là phù hợp hơn mẹ anh. Anh không muốn tước đi quyền có con của cô, quá sức ích kỷ. Việc gặp được người mình thích và trùng hợp người đó cũng thích mình không phải là việc thường xảy ra, anh đã sống 30 năm, hiểu sự ngẫu nhiên này không thường có nên anh không muốn buông tay dễ dàng.
Anh có thể ích kỷ vài tháng, nhưng không phải cả đời. Hiện giờ rõ ràng là cô đang ép anh phải ích kỷ cả đời.
“Nhưng nếu không có bộ phim này, vợ tôi đã không từ Tennessee đến Boston, tôi cũng không gặp cô ấy. Quan hệ giữa người với người thật kỳ diệu.”
Thấy Cố Viên không để ý tới mình, Chu Trạch đột nhiên cảm thấy mình hết sức đần độn vô vị. Lực hấp dẫn bộ thiết bị đó quá lớn, một lát sau, Chu Trạch tiếp tục nói, “Poker Đức hay cờ vua? Cậu chọn đi. Nếu thua thì đổi với tôi nhé?”
Năm đó Cố Viên chơi poker Đức với anh và lôi anh từ Boston đến New York.
“Chẳng ra sao. Nếu cậu lại làm phiền tôi, tôi sẽ ném cậu khỏi máy bay!” Cố Viên đeo tai nghe lên, bắt đầu ngủ.
Trong mơ, anh vẫn đang sống trong ngôi nhà gạch đỏ có lịch sử hơn trăm năm ở Brooklyn, Phú Tiểu Cảnh nhìn thấy con chuột cống to mắt đỏ lừ trong cống, cô bịt tai nhảy dựng lên như thể cảnh báo cho chính mình. Sau khi hét to, cô bế đứa bé bên cạnh lên, gọi to ra ngoài cửa: “Cố Viên, lại đây, có chuột!”
Tỉnh lại, Chu Trạch vẫn đang ồn ào bên tai. Cố Viên nhớ lại giấc mơ của mình, anh không biết trong mơ mình có mấy đứa con, hình như là 2. Phú Tiểu Cảnh bế một đứa, nắm tay một đứa.
Nếu sau này cô ấy thực sự thích trẻ con, nhận con nuôi cũng được. Anh sẽ đền bù cho cô bằng những cách khác, cô có thể hạnh phúc.
Phi hành đoàn đã chuẩn bị một bó hoa to và chocolate. Những bông hoa hồng màu sắc khác nhau được kết thành bó. Trước khi xuống máy bay, Cố Viên chọn vài đóa hoa tặng cho tiếp viên, cô gái chân thành cảm ơn, hiếm thấy cô gái Mỹ đỏ mặt. Cố Viên lấy những bông hoa còn lại đem xuống máy bay.
“Không phải cậu định tặng hoa này cho bạn gái mình đấy chứ?”
“Không được à?”
“Được, đương nhiên được, cho tôi mấy cành.”
Vợ Chu Trạch đến đón, Chu Trạch ‘mượn hoa dâng Phật’, tặng hoa hồng cho vợ. Vợ Chu Trạch không vào Harvard, không kết hôn với con trai Nash, lý tưởng năm đó cũng không thực hiện, nhưng những việc đó không ngăn cản cô trở thành một phụ nữ hạnh phúc.
Chu Trạch nhận chiếc hộp từ Cố Viên, “Cậu không cần nghĩ tới con trai tôi, nó chưa được 2 tuổi mà số Lego cậu cho nó xếp tới năm 18 tuổi chưa hết. Cậu có thể cân nhắc tặng quà cho cha nó thì được.” Anh nhìn bụng vợ, “Đồ dùng trẻ con mà cậu cho, vợ tôi có sinh 3 cũng không dùng hết.”
Vợ Chu Trạch trừng mắt với chồng, nói cảm ơn với Cố Viên.
+
Tài xế đưa Cố Viên về đường 57.
Cố Viên dựa vào ghế sau, tay để trên hộp nhung, vì Phú Tiểu Cảnh muốn danh phận bạn gái nên anh phải trao cho cô trọn vẹn. Cuối tháng này Tập Lâm đến New York, anh phải đưa Phú Tiểu Cảnh đến để chào Tập Lâm, cũng coi như là gặp người lớn.
Về cha mẹ Phú Tiểu Cảnh, trời cao hoàng đế xa, cho dù muốn phản đối cũng không được. Chưa kể anh có một vạn phương pháp để Phú Văn Ngọc nhận ra Phú Tiểu Cảnh ở New York nguy hiểm thế nào, chỉ có anh mới có thể bảo vệ được cô. Bà sẽ phải cân nhắc nếu muốn phản đối.
Quá cứng thì dễ gãy, Phú Tiểu Cảnh muốn ‘truy cùng giết tận’, đuổi Hứa Vi về nước, thật ra dồn chó vào đường cùng không phải là chuyện tốt. Tốt nhất là treo một cái xương lên đầu chó, để nó thấy mà không ăn được, cũng ngăn chúng ‘chó cùng rứt giậu’.
Nhưng mà nếu Phú Tiểu Cảnh cương quyết muốn thì anh cũng sẽ thực hiện ý muốn của cô, Hứa Vi về nước có thể tìm Phú Văn Ngọc gây rắc rối, vừa hay có thể phát huy vai trò của anh. Nghĩ đến đây, Cố Viên thở dài tự cảm thấy mình buồn cười, 30 tuổi mà dùng thủ đoạn vô liêm sỉ như vậy để theo đuổi cô gái nhỏ.
Trước khi về nhà, Cố Viên không điện thoại cho Phú Tiểu Cảnh, theo anh đoán thì có lẽ Phú Tiểu Cảnh về ký túc xá. Cô không hứng thú với căn nhà của anh.
Nhưng trong khoảnh khắc mở cửa, Cố Viên vẫn hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra.
Không có kỳ tích nào chờ đợi anh.
Trên đường về, anh đã tính toán một kế hoạch ích kỷ, nhưng Phú Tiểu Cảnh đã không để cho anh bất kỳ cơ hội nào có được sự ích kỷ đó.
Cô đã đi rồi, và không có ý định quay lại nữa.
Trên bàn có một folder. Trên trang đầu tiên là chi tiết trang trí, thông tin liên hệ, giá cả nhãn hiệu, nguồn gốc đồ nội thất, vừa đọc là hiểu ngay; bên dưới là mô tả chi tiết về hàng hóa, giá gốc, giá second-hand, chi tiết rõ ràng.
Dưới cùng là một lá thư xin lỗi viết tay. Trong thư, Phú Tiểu Cảnh chân thành xin lỗi vì đã sử dụng anh như một đối tượng nghiên cứu mà không được sự đồng ý của anh. Cuối cùng, xin anh yên tâm vì những bản ghi âm, văn bản tài liệu đều đã xóa, cô không bao giờ sử dụng chúng.
Trước đó anh đã nghe giáo sư Laura nói Phú Tiểu Cảnh đang thực hiện nghiên cứu liên quan, nhưng anh không nghĩ giờ phút này mình lại trở thành đối tượng nghiên cứu. Thế mà anh suy nghĩ về lâu dài, về mãi mãi, thật nực cười, 30 tuổi mà còn mơ mộng hão huyền.
Một talk show có tư liệu sống hay đến thế, điều duy nhất không buồn cười là nhân vật chính lại chính là anh.
Lá thư xin lỗi biến thành bột phấn bay vào sọt rác cùng với hoa hồng.
Cố Viên dựa lưng vào sofa, lấy một điếu thuốc trong hộp ra châm lửa, làn khói che khuất nửa khuôn mặt anh.
Nghĩ đến cô ghi âm lời nói của mình, Cố Viên hận không thể đè Phú Tiểu Cảnh xuống ghế sofa làm đến khi cô khóc khàn cả cổ, bao nhiêu lần anh kiềm chế làm cô bật khóc, chỉ hôn lên trán cô. Anh che giấu toàn bộ sự tàn bạo trong ngừoi mình, cố gắng bày ra trước mặt cô những mặt tốt nhất của mình, ngoại trừ một lần kia mất kiểm soát.
Có vẻ như anh vẫn còn quá dịu dàng với cô, khiến cô nghĩ anh chỉ có mỗi mặt này nên mới đùa giỡn với anh một cách vô lương tâm như vậy.
Anh sẽ cho cô biết trong xã hội này, sự khôn khéo cá nhân không là gì cả, chờ cô chịu đựng những thất bại rồi thì sẽ tới khóc lóc cầu xin anh.
Tàn thuốc đỏ lửa dừng trên chiếc gạt tàn Hermes bên cạnh. Hôm đó, cô đưa cái gạt tàn này cho anh, bảo anh hút thuốc ít thôi.
Anh lấy một điếu thuốc khác trong hộp thuốc, châm lửa, mới hút mấy hơi thì lại hung hăng dập tắt nó trong gạt tàn.
Thật cmn khốn kiếp, đã cút cmn đi còn không quên để lại cà vạt. Cố Viên dùng tay kéo cà vạt, que diêm bùng lên ngọn lửa xanh, ánh lửa leo dọc lên chiếc cà vạt màu xanh nước biển, con rắn nhỏ thì thầm đợi thức ăn dâng lên tới cửa.
Cà vạt rơi xuống đất, Cố Viên dùng chân dập lửa.
Anh nhắm mắt lại, trong đầu anh đều là gương mặt Phú Tiểu Cảnh, một gương mặt ngây thơ vô tội. Anh nhớ bánh chuối và bánh nhân thịt gà, cô nghèo như vậy còn nhét vào túi anh 200 đô, lúc mới bắt đầu cô luôn làm anh nhớ đến lúc mình vừa đến Mỹ, sau này không biết thế nào lại thay đổi.
Anh có rất nhiều biện pháp để cô chủ động xin quay lại, nhưng anh luyến tiếc.
Tay áo xắn lên đến khuỷu tay, vết sẹo do tàn thuốc trên đó đã mờ đi, thật ra cô từng yêu anh, sau đó lại bị anh cứng rắn cắt đứt tình yêu đó. Cô rõ ràng là một người quan tâm thể diện, vào ngày đó bị anh bức ép, vào phòng VIP thử quần áo, cuối cùng cưỡi lên lưng cọp khó xuống, phản ứng đầu tiên không phải là giận anh, cũng không phải bảo anh mua mà là bảo anh chạy trước, cô sẽ ra sau.
Cố Viên nhìn gạt tàn thuốc mỉm cười. Cuối cùng anh cũng tha thứ cho Phú Tiểu Cảnh, lá thư xin lỗi của cô được coi như nhất thời giận dỗi, dù sao cũng là trẻ con, anh làm tổn thương tôi ba phần, tôi phải làm anh tổn thương mười phần. Nếu cô thật sự coi anh là đối tượng nghiên cứu, cô sẽ không ngu ngốc nói với anh như vậy, sợ anh sẽ không làm cô khó xử. Vụ kiện chưa kết thúc, cô cũng thiếu kiên nhẫn, nhất quyết ở thời điểm này làm anh không vui. Anh không nên so đo với con nít, cô không vui thì chỉ cần dỗ dành cô nhiều hơn. Anh đã 30, nhường cô một chút cũng được, huống hồ vấn đề cơ bản là ở anh.
Nhẫn vẫn sẽ được đưa, nếu mang cho cô ở ngón áp út, có lẽ cô sẽ nhận.
Nếu như lần này cô đeo nó, anh sẽ không bao giờ để cô tháo ra nữa.
Anh sẽ không cho cơ hội để cô hối hận.