Phú Tiểu Cảnh nhận chiếc áo khoác màu xám của Cố Viên treo lên tủ ngay bếp, “Vậy anh muốn uống gì? Anh muốn ăn cháo không? Em có nấu một ít cháo lúa mạch, nếu anh không chê thì em múc cho anh một chén.”
“Anh tự múc.”
Phú Tiểu Cảnh ngồi đối diện Cố Viên, cầm thìa khuấy café, trong đầu cô chỉ quanh quẩn câu của bà Brown “ai biết quá khứ của anh đều bị anh xa lánh’, một người nước khác đến New York dừng chân, vận may thế nào thì cũng phải trải qua đau khổ.
Anh chắc đã phải trả giá rất nhiều, cái giá phải trả là gì, anh không muốn cho cô biết.
“Anh nói xem con người có phải dễ dàng có cảm tình tốt với những người giống mình không?”
“Vậy em nghĩ anh giống em chỗ nào?”
Phú Tiểu Cảnh cười, “Mắt anh giống em, đều ở dưới lông mày.” Hai người họ không hề giống nhau.
“Sao đột nhiên em có suy nghĩ thế này?”
“Em không biết, tự nhiên mà nghĩ ra vậy thôi.” Phú Tiểu Cảnh chống cằm, làm như vô tình nói, “Hôm qua em đọc một quyển sách, có cô gái lúc trẻ làm tình nhân cho một ông già, đến khi ông cụ kia chết, cô ta thành người giàu có. Với tâm lý đền bù bản thân, cô ta bắt đầu bao nuôi những anh chàng trẻ tuổi đẹp trai. Trước kia là đàn ông chơi đùa với cô ta, bây giờ là cô ta chơi đùa với đàn ông.”
Hôm nay Cố Viên mặc áo sơmi màu xám nhạt, tay áo xắn tới khuỷu tay, vết sẹo do tàn thuốc cô lưu lại đã mờ đi. Anh múc một muỗng cháo trong chén đưa tới miệng Phú Tiểu Cảnh, “Em đang đổi cách để ý chê anh già?”
“Đâu có.”
Muỗng đã đưa tới miệng, Phú Tiểu Cảnh đành nuốt cháo. Café với cháo chẳng ngon lành gì.
Cô ăn xong cháo nhưng cái muỗng Cố Viên không chịu rút lại mà ấn lên môi cô, Phú Tiểu Cảnh bị ấn tới phiền, giơ tay giật muỗng lại, Cố Viên lấy lại muỗng, khuấy cháo, lại múc lên thong thả ăn.
Cố Viên nói chậm rãi, “Tuy là anh lớn hơn em vài tuổi nhưng anh vẫn còn sức khỏe, chuyện này em không cần lo.”
Phú Tiểu Cảnh lấy khăn giấy lau miệng, “Anh nghĩ tới đâu vậy? Em chỉ muốn chia sẻ chuyện tâm đắc khi đọc sách thôi mà.”
Cố Viên chống cằm, nhìn Phú Tiểu Cảnh vẻ đánh giá, “Sau đó thì sao?”
Cô dự đoán đêm nay Cố Viên sẽ không tha cho cô, nhưng vẫn đánh bạo tiếp tục nói, “Chuyện sau đó chỉ là ‘bình mới rượu cũ’ mà thôi. Mấy thanh niên trẻ được bà ấy giúp đỡ thì thay đổi, biến mình thành người thành công. Mỗi khi gặp bà ấy thì không muốn nhớ tới quá khứ đen tối của mình, vì thế không muốn gặp bà ta. Rôi cũng vì tâm lý muốn tự bù đắp cho bản thân, người thanh niên đó lại tìm những cô gái trẻ chơi bời. Tất cả con gái trẻ đều nợ anh ta, anh ta không có lỗi.”
Khi Phú Tiểu Cảnh làm công việc điều tra thực tế, cô không chỉ gặp những ‘sugar baby’ là con gái mà còn có cả con trai, giá trung bình của con trai còn cao hơn cả con gái. Nếu mấy anh chàng đó chịu thỏa mãn sở thích đặc biệt của những sugar mommy thì giá còn cao không tưởng. Đối với những người hành nghề này, đây đều là những điều không muốn bị ai biết, cho dù họ có thể tìm rất nhiều lý do để bao biện cho bản thân về việc làm này. Nhưng khi họ chấm dứt việc làm này, rất ít người đồng ý thẳng thắn về quá khứ của mình.
Cuối cùng cô cũng bắt gặp vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt Cố Viên, điều này cho thấy anh chịu đựng cô. Nhưng cho dù vậy, anh vẫn rất đẹp, nếu như bán ra ngoài chắc chắn được giá cao.
Phú Tiểu Cảnh đã tìm ra lý do hợp lý cho hành động của Cố Viên, nhưng cô không vì vậy mà vui. Cô thận trọng không nhắc tới bà Brown, cô biết nếu nói ra thì cô không qua được đêm nay.
Cố Viên ăn hết miếng cháo cuối cùng, anh đưa cái chén sứ trắng cho Phú Tiểu Cảnh, “Tiểu Cảnh, phiền em lấy cho anh một chén nữa.”
Phú Tiểu Cảnh nấu nhiều nên trong nồi còn khoảng 2 chén.
Cố Viên ngồi đối diện Phú Tiểu Cảnh, từ tốn ăn cháo, “Tiểu Cảnh, em có thể cho anh mượn quyển sách em mới đọc không?”
“Em đọc ở tủ sách của bạn em, quên mất tựa. Nếu còn thì hôm nào em mượn về anh đọc.”
“Em còn sốt không?”
“Khỏe rồi.”
“Em đo nhiệt độ chưa?”
Phú Tiểu Cảnh đưa tay lên trán, “Không có nóng.”
“Vẫn phải đo nhiệt độ.”
Cố Viên ăn hết cháo, anh nhất định phải đo nhiệt độ cho Phú Tiểu Cảnh.
“Em không sốt, trong phòng ngủ có nhiệt kế đo tai.” Phú Tiểu Cảnh ôm ngực, “Em về phòng đo độ, anh dọn chén đi.”
Nói rồi Phú Tiểu Cảnh quay người đi, Cố Viên ấn cô lên lưng ghế.
Phú Tiểu Cảnh quay lưng về Cố Viên, cằm tựa vào thành ghế, Cố Viên ghé miệng vào tai cô nói: “Sao anh lại thấy tai em nóng vậy?”
“Em lập tức về đo.”
“Anh giúp em hạ nhiệt.”
Những nơi anh hôn rất nóng, để hạ nhiệt cho cô, cứ chỗ nào nóng là anh dùng đá lạnh chườm lên. Đá từ từ tan chảy trong tay Cố Viên. Phú Tiểu Cảnh lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác thiên đường giữa băng và lửa.
Dáng vẻ bị dục vọng tra tấn không đẹp, anh đang trừng phạt cô vì những lời vừa nói.
Khi hai người về tới phòng ngủ, Phú Tiểu Cảnh không còn hứng thú nghiên cứu những vết sẹo trên người Cố Viên, cô ngoan ngoãn đển yên tay, đèn trong phòng vẫn sáng, mắt cô nhắm nghiền. Trong bóng tối, dường như các giác quan cô trở nên nhạy cảm hơn, ngón tay vô tình chạm vào áo sơmi của anh, nhưng cô không quan tâm việc cởi nó nữa.Cô ghét cơ thể kém cỏi của mình, nó trái ngược hoàn toàn với lý trí của cô. Thân thể cô quá mức nhiệt tình, cho dù là sugar baby thì cũng là quá mức rồi.
Mãi đến khi tiếng cửa phòng vang lên, mắt Phú Tiểu Cảnh vẫn còn nhắm. Trước khi tiếng cửa phòng đóng lại, anh đã vén chăn cho cô, vuốt tóc, hôn lên trán cô.
Tưởng anh đi rồi, cô kéo chăn len che mặt. Trong bóng tối, cô tính toán ngày mở phiên tòa, khi vụ án kết thúc, cô phải rời khỏi anh ngay lập tức, cuộc sống này một ngày cũng không thể tiếp tục nổi nữa.
May mà ga giường và chăn được thay hàng ngày, nếu không ngày nào quần áo anh cũng mang đến giường vi khuẩn. Nhưng mà nếu anh đến vài lần một ngày thì thay có ích lợi gì?
Da cô bị quần áo bẩn của anh chà xát đỏ ửng lên. Ở bên một người đàn ông không chú ý vệ sinh như vậy, cô sẽ không có kết thúc tốt đẹp. Còn tiếp tục nữa, kiểu đàn ông đáng yêu như Vu Bác sẽ cách cô ngày một xa. Vu Bác khác với La Dương, cô nhìn qua là biết anh ta là người đáng tin cậy, là loại người có thể nắm tay nhau đến già. Ở bên anh ta, có nhà có xe, cuộc sống bình dị hạnh phúc. Nếu vụ án kết thúc mà Vu Bác vẫn chưa có bạn gái, có thể chấp nhận được khoảng thời gian này của cô, cô sẽ theo đuổi anh. Cô đã học một số cách theo đuổi con trai của Du Du, dù sao cũng phải thực hành.
Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy hạnh phúc không còn xa nữa, thò đầu ra khỏi chăn để hít thở.
Ánh đèn đầu giường hết sức chói mắt, Cố Viên tắt đèn ngay lập tức.
Hóa ra anh chưa đi.
Cố Viên hôn lên khóe mắt cô, sau đó dùng chăn bông quấn cô lại, tay Cố Viên ôm chặt lấy cô, áp đầu vào cổ cô, không nói một lời, cứ ôm cô như vậy.
Trong bóng tối, cô có thể nghe rõ nhịp tim và nhịp thở của anh.
“Sức tưởng tượng của em phong phú quá, anh không phải như em nghĩ.”
Phú Tiểu Cảnh chỉ ừ một tiếng, không hỏi lại.
Không lâu sau, Cố Viên chìm vào giấc ngủ, tay anh ôm chặt cô đến mức tê dại, nhưng cô không thể thoát ra được.
Giữa hai người không có khoảng cách, thậm chí cô không thể quay đầu, chỉ có thể nhìn ánh trăng chiếu qua rèm cửa.
Nhìn nó, cô mơ màng ngủ thiếp đi, sau không hiểu sao lại bị Cố Viên đánh thức. Phòng ngủ chuyển từ tối qua sáng, cuối cùng Phú Tiểu Cảnh có thể nhìn rõ khuôn mặt Cố Viên.
Anh ra khỏi giường, kéo chăn lên cằm cô, đóng cửa ra ngoài.
Khi Phú Tiểu Cảnh nhìn thấy Cố Viên lần nữa, anh đã thay áo sơmi tối qua thành áo chui đầu, tóc mới sấy, có lẽ là mới tắm xong, cô nghe mùi bạc hà thoang thoảng.
Cố Viên chiên trứng cho cô, không có bạc hà, cũng không có bột nhão.
“Hôm nay anh đi LosAngeles. Em có muốn đi cùng anh không?”
Phú Tiểu Cảnh uống một ngụm sữa, “Em có lớp học.” Cô nghĩ Cố Viên có lẽ thuê máy bay nên không quan tâm việc tăng thêm một người.
“Mấy năm nay mẹ em không tái hôn?”
“Sao anh hỏi vậy?”
“Có phải vì bà hy sinh quá nhiều cho em nên bà nói gì thì em nghe nấy không?”
Phú Tiểu Cảnh cười, “Không phải em đang ở cùng anh, tiêu tiền của anh là đã không nghe lời bà rồi sao?”
Cố Viên lấy khăn lau sữa dính bên khóe môi Phú Tiểu Cảnh, “Chuyện vụ án em không cần lo. Tầm một tháng nữa em sẽ không thấy cô ta ở Mỹ.”
“Cho cô ta cải tạo một thời gian, chứ đem trả về nước thì có phải ác lắm không?”
“Cũng chỉ có thể như thế.” Cố Viên vươn tay véo cằm cô, “Yên tâm, cho dù về nước cô ta cũng không dám làm gì nhà em.”
“Sao anh biết cô ta động tay với gia đình em?” Phú Tiểu Cảnh căng thẳng, nghi ngờ rằng Cố Viên đã điều tra về gia đình mình từ lâu, nhất cử nhất động của bản thân và gia đình đều nằm trong sự giám sát của anh.
Cô đã dời một nửa lực cho Mạnh Tiêu Tiêu, nếu Phú Văn Ngọc nghe lời cô, chịu mắng mỏ cô trước mặt mẹ Hứa Vi là cô bất hiếu, chắc chẳn sẽ không bị ảnh hưởng gì. Dĩ nhiên Cố Viên có năng lực bảo vệ Phú Văn Ngọc hơn cô, nhưng với điều kiện là quan hệ hai người vẫn còn tồn tại. Nếu không, anh tham gia quá nhiều thì sẽ càng rắc rối hơn về sau.
Dựa vào người khác còn không bằng dựa vào bản thân.
“Không phải em lo lắng vì việc đó sao? Hơn nữa để biết được chuyện đó cần phải có trí tuệ lắm mới được à?”
“Cảm ơn anh đã nghĩ chu đáo, nhưng sao anh biết cô ta không dám?”
“Anh có ít quan hệ làm ăn với cha cô ta. Chưa kể bạn cùng phòng trước đây của em là con ngoài giá thú, dưới cô ta còn hai đứa em trai sinh đôi. Vật hiếm là vật quý, cha cô ta sẽ không đồng ý hy sinh vì cô ta. Mẹ cô ta không thể làm được trò trống gì cho lắm.”
Phú Tiểu Cảnh dùng nĩa lấy trứng, nói, “Em không lo cho mẹ mình, em lo cho bản thân hơn. Mẹ em lúc còn trẻ có tiếng trên phố, đi học bà còn mang theo ‘hàng’. Bây giờ thì càng không sợ ai. Bà mà biết quan hệ của chúng ta thì cả hai người chúng ta không chạy được, bà sẽ đánh chết.”
Cố Viên nhắc lại câu nói cũ, “Em sợ mẹ như vậy sao? Nếu mẹ em muốn em rời khỏi anh ngay lập tức, có phải em cũng sẽ lập tức bỏ của chạy lấy người?”
Câu trả lời của Phú Tiểu Cảnh cũng không có gì mới, “Không cho bà biết là được rồi.”
“Nếu chúng ta vẫn cứ ở bên nhau thì một ngày nào đó bà sẽ biết.”
Phú Tiểu Cảnh cảm thấy lời Cố Viên có hơi lạ lùng, cái gì mà ở bên nhau mãi, lâu nhất cũng chỉ đến hè năm nay, huống chi hiện giờ cô đã không thể chịu đựng được nữa.
Cô ngẩng lên nhìn Cố Viên, “Bà sẽ không biết. Chúng ta ở bên nhau hay tách ra không có liên quan gì đến mẹ em, tình cảm của mình em tự làm chủ.” Cô tỏ ý Cố Viên đừng làm phiền mẹ mình.
“Hy vọng em nói được làm được.”
“Chắc chắn rồi.”
“Quan hệ giữa anh và người đó không phải như em tưởng, em không cần nghĩ loạn. Ngoài ra, ở bên cạnh bà ta không có bất kỳ điểm nào tốt cho em.”
Phú Tiểu Cảnh nuốt xuống câu “Quan hệ giữa anh và bà ta là gì?”, chuyển sang nói chuyện khác.
Cô nghĩ bà Brown nói với cô nhiều lời nói dối, nhưng câu ‘tất cả ai biết quá khứ anh thì anh sẽ xa lánh’ là đúng. Có lẽ không bao lâu, Cố Viên sẽ cho cô cút đi.
Theo cách Cố Viên chiều cô, có lẽ cô sẽ rời đi rất thuận lợi.
+
Phú Tiểu Cảnh đã nhờ bà Brown đi chọn giấy dán tường cho nhà. Bà Brown hôm nay xách chiếc túi da cá sấu trắng, rất hợp với chiếc áo lông thú khoác trên người.
“Túi của bà đẹp quá.”
Không đợi bà Brown đáp lời, Phú Tiểu Cảnh đã hỏi nhân viên bán hàng có túi xách giống như thế mà cỡ 40cm không. Nhân viên bán hàng khẳng định với cô là không có, nhưng có những chiếc túi với kích cỡ khác cùng màu sắc với túi da trắng này có thể để cô xem qua.
Trong phòng VIP, Phú Tiểu Cảnh vừa ăn bánh ngọt vừa xem túi xách, bà Brown cau mày khó chịu.
Cô đắn đo giữa chiếc túi da bò màu cam với chiếc túi da cá sấu trắng. “Không biết khi nào chiếc túi xanh titan mới có, tôi muốn mua tạm một cái trước. Bà thấy cái nào hợp với tôi? Hay là tôi mua cả hai nhỉ?”
Bà Brown nhìn Phú Tiểu Cảnh, mỉm cười, “Túi xách hôm trước cô mang vẫn tốt nhất, cái này không hợp với cô.”
“Tại sao?”
“Phong cách không phù hợp.”
“Tôi sẽ lấy cả hai. Phong cách có thể từ từ trau dồi. Bà thấy đúng không?”
Phú Tiểu Cảnh mua một chiếc khăn lụa làm quà cho bà Brown. “Cảm ơn bà đã dành thời gian đi với tôi.”
Bà Brown thầm thở dài, cô gái này thật sự ngu ngốc, nếu Cố Viên biết cô ta đến tìm mình thì có lẽ sẽ nhanh chóng tống cổ cô ta. Đáng tiếc là Cố Viên sĩ diện, sẽ không đòi lại số tiền cô ta đã tiêu.
Phú Tiểu Cảnh viết địa chỉ, hẹn thời gian để nhân viên giao túi cho cô.
Cô cực kỳ lịch sự mở cửa xe cho bà Brown, “Còn phải làm phiền bà đi xem đồ nội thất với tôi.”
“Xe này của cô à?”
Phú Tiểu Cảnh ngồi vào ghế lái, khởi động xe, “Cố Viên định mua xe mới cho tôi, nhưng tôi thấy anh ấy nhiều xe như thế nên lấy một chiếc cũ đi là được. Anh ấy có tiền thì tôi cũng không thể tiêu xài hoang phí được. Bà nghĩ sao?”
Bà Brown cười lạnh lùng trong lòng: Một người phụ nữ tiện tay mua một lúc hai chiếc túi xách lại nói mình không tiêu xài hoang phí, thật nực cười.
“Bà quen biết với Cố Viên bao lâu rồi? Trước hay sau khi anh ấy đến Boston?”
“Tôi gặp cậu ấy sớm hơn những gì cô nghĩ.”
“Không phải lúc ở Trung Quốc anh ấy đã quen biết với bà chứ?”