Phú Tiểu Cảnh và Phú Văn Ngọc nói chuyện tầm mười phút, nói về Hứa Vi ba phút, còn lại là nói về Cố Viên.
“Bố mẹ cậu ấy ở Mỹ phải không? Cậu ấy có tên tiếng Trung không? Tên tiếng Trung là gì?”
“Anh ấy đến Mỹ khi còn nhỏ, cha mẹ anh ấy đã qua đời. Tên anh ấy con nói với mẹ là tên duy nhất.”
Phú Văn Ngọc thở dài: “Được rồi, sau này không có mâu thuẫn mẹ chồng con dâu. Nhưng mà nói đi thì nói lại, mấy đứa trẻ mất cha mẹ thường có vấn đề tâm lý. Mẹ càng phải đến trấn ải cho con.”
Phú Tiểu Cảnh nhặt chiếc cà vạt xanh nước biển trên giường, cầm trong tay. Con rắn nhỏ há miệng đối diện với cô, “Chỉ yêu thôi thì có vấn đề gì chứ? Hơn nữa, không phải con cũng lớn lên trong gia đình đơn thân sao, con không cảm thấy mình tệ hơn ai cả?”
“Sao mà giống nhau được? Không nói chuyện đó, cậu ấy phải có họ chứ.”
“Họ Viên. Viên trong họ viên. Con là con gái mẹ, sao mẹ không quan tâm con mà cứ hỏi chuyện người khác?”
“Cậu ấy là bạn trai con, sau này thì chưa biết nhưng bây giờ không phải người ngoài, lúc nào mẹ có thể gặp cậu ta? Dù sao hai người cũng phải hẹn nhau ra ăn cơm chứ, lúc đó gọi video cho mẹ nói mấy câu, không phiền phức chứ, được không bé cưng?”
“Không phiền, nhưng mà thời gian không trùng nhau. Khi con với anh ấy hẹn hò thì bên mẹ là rạng sáng mà. Con đâu thể quấy rầy mẹ nghỉ ngơi. Chưa kể gần đây anh ấy đi công tác. Mẹ nói đi, từ nhỏ tới lớn có gì con không nghe lời mẹ chưa? Đợi anh ấy về con sẽ hẹn để mẹ nói chuyện.”
“Nhớ đấy. Mà cổ họng con khó chịu à?”
Phú Tiểu Cảnh lúc này mới nhận ra giọng mình hơi khàn, có lẽ là di chứng đêm qua, cô hít một hơi, nói: “Không sao ạ, hôm qua con nói nhiều quá. Bên này mọi chuyện đều ổn, không có vấn đề gì đâu. Mẹ nhớ phải nói ngày nào cũng khuyên con hòa giải nhưng con không nghe lời mẹ. Mẹ, mẹ nhớ không?”
“Sao con bé này cứ dài dòng vậy chứ?”
“Được rồi, vậy con không nói nữa ạ.”
+
Cố Viên đang đọc báo trong phòng khách thì cô ra tới. Anh ngước mắt nhìn cô, “Cà vạt em tặng anh đâu?”
Phú Tiểu Cảnh hết sức cảnh giác: “Anh tìm nó làm gì?”
Cố Viên chống cằm nhìn cô cười, ‘Dĩ nhiên là đeo rồi, em nghĩ anh định làm gì?”
“Đổi cái khác đi, em nghĩ cái đó không hợp với anh lắm. Em sẽ mua cho anh cái mới.”
“Nhưng anh thích cái đó.”
Phú Tiểu Cảnh miễn cưỡng cầm cà vạt tới, ném cho Cố Viên, “Nè, của anh đây.”
Cố Viên nắm tay cô, lấy ngón tay cái xoa xoa cổ tay cô, “Còn đau không?”
“Không đau.”
“Vậy phiền em thắt cà vạt cho anh.”
Phú Tiểu Cảnh cố gắng tránh nhớ lại cảnh tối qua, nở nụ cười, “Em vụng về lắm, hôm nay anh tự làm đi, em học theo.”
Cố Viên không ép, “Vậy em thích kiểu thắt thế nào?”
“Không phải là tùy anh sao? Dĩ nhiên là anh thích cái nào thì thắt kiểu đó.”
“Thật?”
Cố Viên cười bí ẩn khiến Phú Tiểu Cảnh nghi ngờ anh có ý gì khác. Cô cười, “Em thích dáng vẻ anh lúc không thắt cà vạt.”
“Em mua cho anh nên dù sao cũng phải đeo một lần.”
Vì cà vạt bản nhỏ nên Cố Viên thắt kiểu chữ thập. Đeo cà vạt xong, Cố Viên lấy nhiệt kế đo độ cho cô.
Phú Tiểu Cảnh nhìn quanh phòng khách, “Trong phòng anh không có camera chứ?”
“Đây là nhà em, làm gì anh cũng sẽ nói trước cho em biết.”
Phú Tiểu Cảnh cười khổ trong lòng, cô nào có tiền mua căn nhà như thế này, chắc chỉ trong mơ thôi, nhưng nếu sự nghiệp cô suôn sẻ, không chừng 20, 30 năm nữa cũng có thể ở trong căn nhà thế này.
“Nhà em? Nếu thật sự là nhà em, em có thể mời đủ loại đàn ông tới nhà, tổ chức tiệc tùng đến sáng, không ai quản nổi. Ngài Cố, anh cho là bây giờ em có quyền lợi này không?”
“Đương nhiên là có, nếu em muốn.” Phú Tiểu Cảnh vốn đang dựa vào sofa,, Cố Viên kéo cô lên đầu gối mình.
Anh gần như nghiên cứu cô như một vật thí nghiệm. Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, gần như anh nắm giữ mọi điểm mẫn cảm nhỏ nhất của cô, anh biết sử dụng cái gì, chạm vào đâu thì cô sinh ra loại phản ứng nào. Khi anh hôn lên mi mắt cô, vai cô sẽ hơi nâng lên, khi anh xoa ngón tay cô, cô sẽ bất giác khẽ cắn môi. Nếu lực vuốt ve hơi mạnh bạo, cô sẽ hơi hơi hé miệng để anh cuốn vào. Khi anh trói cổ tay cô, quấn lấy ngón tay cô, phản ứng này sẽ càng rõ ràng hơn.
Vai Phú Tiểu Cảnh bất giác hơi chùng xuống, “Em đã nói từ trước rồi, em thích anh, nhưng em không chiếm hữu anh. Còn anh? Anh có để ý đến việc em giao du qua lại với những người đàn ông khác khi đang sống cùng với anh không? Nếu mấy tháng này em thật sự có hẹn hò với những người đàn ông khác, anh sẽ đuổi em đi không? Hau là chỉ cần em và anh duy trì mối quan hệ này thì anh đều có thể chấp nhận.”
Một tay Cố Viên đan xen siết chặt bốn ngón tay cô, dùng ngón cái ấn vào lòng bàn tay cô, tay còn lại xoa mặt cô, gục mặt vào vai cô thì thầm: “Đây là nhà của em, nếu anh không thể thỏa mãn em, người dọn đi phải là anh.”
Anh nói khiêm tốn như thể cô là chủ nhà, nhưng khi cô nói muốn dừng lại, anh cũng không thèm để ý đến lời cô.
“Ban ngày ban mặt, rèm còn chưa kéo, em còn phải đến lớp…” sáng nay cô không có tiết học.
Rèm cửa vừa kéo lại, phòng khách lập tức tối lại.
Có lẽ Cố Viên đang bận nên anh không làm đến bước cuối cùng. Anh dùng tay xoa nắn khiến chiếc váy Phú Tiểu Cảnh nhàu nhĩ, mười giây sau đành chịu thua, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Em nhanh chóng thay quần áo, 7 phút nữa chúng ta ra ngoài.”
“Anh tự đi trước đi.”
“Còn 6 phút 50 giây.”
Phú Tiểu Cảnh đỏ mặt đi vào phòng quần áo để thay bộ quần áo đã mặc trước đó, bộ quần áo tối qua không còn mặc được nữa.
Chưa đầy năm phút, cô mặc quần jean áo khoác đi ra.
Lúc này rèm cửa đã được kéo ra lại, phòng khách trở nên vô cùng sáng sủa.
Trước khi đi, Cố Viên lấy một cái hộp đưa cô, “Tiểu Cảnh, cho em cây bút.”
Cây bút đó rất quen thuộc.
Năm thi đại học, Phú Văn Ngọc đã tặng cô một cây bút máy phiên bản giới hạn của Montblanc và Mason. Cây bút đó có nắp làm bằng sứ Mason. Cô không cẩn thận làm vỡ mất nắp bút, tìm một cửa hàng bạc nhờ ông thợ già hàn lại bằng vàng. Cô vẫn sử dụng cây bút đã sửa chữa đó. Gia đình cô lúc đó xem như có chút tài sản, nhưng sử dụng một cây bút với giá năm con số cũng được xem là xa xỉ. Đừng nói cô có tình cảm với cây bút đó thì chỉ vì tiền cũng không thể vứt bỏ.
Cây bút mà Cố Viên đưa cho cô giống hệt cây bút cô đã làm rơi.
Anh luôn tinh tế ở những việc nhỏ, nhưng lại làm ngơ trước những điều cô thực sự mong muốn. Anh nhớ rõ cô muốn nghe ‘Going home’, không chỉ đưa cho cô máy nghe đĩa mà còn dạy cô chơi saxophone; anh biết cô thích bạc hà, vì vậy anh làm trứng bạc hà, xốt bạc hà cho cô; anh cũng nhớ cây bút lần đầu tiên cô viết tên cho anh, nên tặng cô một cây bút y hệt nhưng không hề bị vỡ như bút của cô. Nhưng khi cô muốn cởi nút áo sơmi của anh, anh sẽ nhấc bổng cô lên hoặc trói tay cô lại.
Nếu không có những chi tiết này, cô sẽ không thích anh, nhưng cô thích anh, cũng chỉ có thể có những chi tiết này.
Cố Viên là tên khốn kiếp. Một ngày nào đó anh sẽ hối hận vì đã đối xử với cô như vậy, có lẽ đến lúc đó, anh sẽ nghĩ rằng cô là một người ăn cháo đá bát.
“Sao anh tìm được phiên bản giới hạn này?” Hỏi xong Phú Tiểu Cảnh thấy thật thừa thãi, chỉ cần có tiền là có thể tìm được. Cô cười với anh, “Anh tốt với em quá.”
+
Cố Viên chở cô ra trạm tàu điện ngầm, Phú Tiểu Cảnh vẫn xách chiếc túi tote của mình, túi này to, không những đựng được laptop của cô mà còn chứa đủ thứ đồ đạc linh tinh.
“Sao em không đeo mấy chiếc túi mình mua?”
“Em sợ bị cướp.”
Cố Viên đưa cho Phú Tiểu Cảnh một tấm danh thiếp, “Tàu điện ngầm ở New York thực sự không được an toàn. Nếu em không thích lái xe thì để người khác lái cho em. Anh đã tìm người lái xe cho em, cứ gọi anh ấy bất cứ khi nào em cần.”
“Không phải anh tìm tài xế để giám sát em đó chứ.” Phú Tiểu Cảnh không ngại đắc tội anh, anh chẳng qua là một trong những đối tượng nghiên cứu của cô, là người không có quyền biết phạm vi sử dụng, phạm vi có thể sử dụng cực kỳ hạn chế.
Khi dừng đèn đỏ, Cố Viên đưa tay xoa đầu cô, “Cái đầu nhỏ của em cả ngày nghĩ gì vậy chứ?”
“Bây giờ em không đi tàu điện ngầm nhiều, em đi taxi, gọi xe rất thuận tiện, anh không cần tìm tài xế cho em làm gì. Mấy cái túi em mua trước đây nhỏ quá, không thể đựng nhiều đồ, hôm nào em mua mấy cái loại to hơn. Chiếc túi da cá sấu trắng của bà Brown thật sự rất đẹp nhưng mà hơi nhỏ, không vừa với máy tính của em, em cần một cái to khoảng 40cm.”
Phú Tiểu Cảnh giả vờ quên những điều Cố Viên nói trước đó, khi cô nhắc tới bà Brown, cô cố ý quan sát biểu cảm trên mặt anh.
Nhưng anh không hề có biểu hiện gì.
“Thích thì mua, không cần tiết kiệm tiền cho anh. Em nói còn phải mua giấy dán tường và đồ gia dụng mà? Muốn mua túi xách thì đến thẳng cửa hàng đặt giấy dán tường, lúc đó túi em muốn mua dù có hết hàng thì nhân viên sẽ mau chóng điều từ cửa hàng chính về cho em. Chỉ có điều, em nên giữ khoảng cách với vị phu nhân kia. Bà ấy ở bên em không có bất kỳ điểm lợi nào. Bà ấy liên hệ với em à?”
“Nếu quan hệ chúng ta kết thúc, anh sẽ lấy lại mấy chiếc túi em đã mua à?”
“Em mua là của em. Nhưng mà Tiểu Cảnh, mặc dù bây giờ anh cảm thấy em thế cũng rất đáng yêu, nhưng em thật sự không cần cố ý chọc giận anh.”
“Em thực sự quan tâm vấn đề này.”
“Tối không cần chờ anh. Đến tối anh sẽ bảo người mang cơm lên cho em. Trong căn hộ có báo động, an ninh bên ngoài rất tốt, em không cần quá sợ hãi.”
“Em có hẹn, tối không ăn ở nhà.”
+
Phú Tiểu Cảnh có hẹn với Mai ở nhà. Người ‘bố đường’ gần đây của Mai không được rộng rãi nên sinh hoạt cũng tiết kiệm, cô dặn Phú Tiểu Cảnh mang đồ ăn đến nấu cơm.
Phú Tiểu Cảnh hôm nay cũng lười, chỉ mang theo chai vodka nhãn đỏ, nước cam ép giảm giá và túi bánh trôi đông lạnh.
Mai cắn một viên bánh trôi, phàn nàn, “Tiểu Cảnh, sao cô càng ngày càng lười vậy?”
Phú Tiểu Cảnh lấy vodka và nước cam để pha cho mình một ly Tuốc nơ vít. Cô lắc ly, đá kêu lanh canh trong ly, “Nói làm như cô siêng lắm, có ăn là tốt rồi. Vị kia của cô thật sự ở đây?”
“Sao tôi phải nói dối cô? Lúc đó tôi còn ngạc nhiên hơn cả cô, ở New York, một người đàn ông hơn 30 tuổi còn… Tôi nói với cô, nếu không phải vì vậy thì với số tiền của anh ta, chắc chắn tôi không bao giờ phát triển quan hệ lâu dài với anh ta.”
“Hóa ra cô còn có suy tính phức tạp vậy?”
“Cô có biết trên đời này loại quan hệ nào giữa nam nữ bền chặt nhất không? Phụ nữ có kinh nghiệm cùng với đàn ông thiếu kinh nghiệm. Việc cô nên làm bây giờ là yêu nhiều hơn, đợi khi cô biết nhiều rồi thì sẽ không còn ý loạn tình mê muốn sống muốn chết vì một tên đàn ông. Chuyện video kia của cô giải quyết thế nào rồi?”
Phú Tiểu Cảnh hớp một ngụm Tuốc nơ vít, “Không phải chứ, cô cũng biết à?”
Mạnh Tiêu Tiêu dĩ nhiên không buông tha Hứa Vi, ngày đêm lan truyền sự tích ‘cảm động’ của Hứa Vi trên các diễn đàn khác nhau. Không chỉ tự mình chiến đấu, cô ta còn thuê cả đội quân ảo để lan truyền, bình luận.
“Thực ra nó không phải chuyện lớn, cô không cần đè nặng trong lòng. Khi nào thì mở phiên xử?”
“Giữa tháng sau.”
“Tôi cũng ghét hạng người như vậy, nhưng nếu cô muốn lấy tiền hòa giải, tôi khuyên cô nên đòi nhiều hơn, không cần thiết phải liều mạng, cần gì phải hơn thua với tiền chứ?”
Phú Tiểu Cảnh uống hết ly Tuốc nơ vít, rót thêm vodka vào ly, “Tôi cũng không muốn hơn thua với tiền, nhưng cô ta nhất định muốn gây rối với tôi, vậy tôi chỉ đành bỏ tiền thôi. Đừng nói chuyện của tôi nữa, nói về cô đi.”
Mai không khuyên nữa, bắt đầu nói về người sugar daddy mới của cô.
Phú Tiểu Cảnh càng nghe càng thấy lạ, cô uống một ngụm rượu, nhìn Mai: “Quan hệ này giữa hai người xem là quan hệ người yêu thì đúng hơn đó, cô xác định hai người nghĩ giống nhau chứ? Tuy là cô không tiêu tiền anh ta, nhưng anh ta cũng không đưa tiền mặt hay thẻ cho cô, không có cả chuyển khoản.”
Ít nhất thì nó giống hai người yêu nhau hơn cô và Cố Viên.
“Chúng tôi gặp nhau trên trang web đó. Cô nghĩ chúng tôi có thể là quan hệ gì?”
“Nhưng tôi cảm giác cô rất thích anh ta.”
“Vậy thì sao? Loại mở đầu như chúng tôi thì nhanh hợp nhanh tan.”
Phú Tiểu Cảnh phải thừa nhận Mai có lý.
Hai người uống hết một chai vodka, sau đó lại đang dở dang nên Mai lại lôi trong tủ lạnh ra thêm 10 chai bia.
+
Lúc Cố Viên gọi, Phú Tiểu Cảnh đang uống chai bia cuối cùng với Mai. Lúc đầu hai người còn rót vào ly, sau đó còn có một chai, Phú Tiểu Cảnh cầm lấy ngửa cổ tu luôn.
Uống tới giọt cuối cùng mới nói với đầu dây bên kia: “Tối nay em ở với bạn, không về.”
“Bạn nào?”
“Bạn nào của em anh cũng biết à?” Phú Tiểu Cảnh cười với điện thoại, rồi đưa điện thoại cho Mai, “Nói với anh ta, tối nay tôi ngủ với cô.”
Mai đã say 5 phần, cô nhận điện thoại, nói với đầu dây bên kia: “Người đẹp bé nhỏ của anh tối nay sẽ chung chăn gối với tôi, ngày mai tôi trả cô ấy lại cho anh.” Nói xong, Mai cúp điện thoại.
Mai lắc chai chai rượu rỗng, “Cái đồ bợm rượu này, cô uống hết rượu của tôi rồi. Quan hệ của cô với người đàn ông kia là gì vậy?”
“Quan hệ gì? Quan hệ vậy đó!”