Lâm Việt gõ cửa phòng Phú Tiểu Cảnh, nói cô đừng buồn, có rất nhiều đàn ông tốt, chỉ cần mở cửa ra là có ngay một người.
Không có bất kỳ phản ứng nào.
Anh ta đi đến cửa sổ sát đất ngoài phòng khách, Mạnh Tiêu Tiêu cũng đi theo đến, thấy Lâm Việt vừa ăn vừa nhăn nhó, cô ta châm chọc: “Anh muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, dụ người ta lên giường à.”
‘Cục cưng’ đang chia sẻ kinh nghiệm chăm sóc da của mình với mấy người khác ở đầu bên kia phòng khách. Nhạc được mở rất to, chỉ có ở rất gần hai người mới nghe được cuộc trò chuyện này.
“Sao đầu óc cô lại xấu xa thế?”
“Tôi xấu xa? Lúc anh xem video thì mắt trợn to lên. Anh có dám nói anh không nghĩ tới chuyện lên giường không? Biểu cảm của cô ta quá mất hồn, không đi đóng phim khiêu dâm thật là uổng phí nhân tài. Mấy người con trai như anh không phải thích kiểu bề ngoài non trẻ bên trong cuồng nhiệt sao?”
Mạnh Tiêu Tiêu muốn đến để nhìn trò hề giữa Hứa Vi và Phú Tiểu Cảnh, nhưng Hứa Vi không làm được gì, cô rất thất vọng.
“Cô thật nhàm chán, tôi chả muốn giải thích với cô.”
“Tôi nghĩ tình bạn học cũ mà nói với anh. Với ngoại hình, dáng người của anh mà muốn được hưởng sự đối xử như người đàn ông trong video kia? La Dương ở bên cô ta lâu như thế mà đã được chưa? Ước chừng bước thứ hai còn chưa có.”
“Không phải vì tôi không theo đuổi cô nên cô coi thường sức hấp dẫn của tôi thế chứ. Hơn nữa, sao cô biết La Dương và cô ấy…”
“Nếu thật sự đã có chuyện gì, cô ta có thể dễ dàng buông tha La Dương sao? Loại con gái nhà nghèo này, tấm màng kia giống như bảo bối gia truyền, lúc nào lên giường đều tính toán rất kỹ càng. Anh không có chút vốn thì đến nắm tay còn không xong.”
“Đoạn video kia là thế nào? Không phải cô nói người đàn ông kia không có tiền sao? Tuy là ghen tị giữa con gái với nhau thì cô cũng không cần lộ liễu đến thế.”
“Tôi ghen tị cô ta, đúng là nực cười. Đàn ông háo sắc, phụ nữ cũng háo sắc. Không nói đến gương mặt, anh nhìn lại chân mình đi rồi nhìn chân người ta. Hơn nữa tôi chưa bao giờ nói người đàn ông đó không có tiền, có phải Vi Vi nói không?”
Giọng Mạnh Tiêu Tiêu càng nhỏ lại: “Điều kiện bẩm sinh của anh thế thì chỉ có thể đập tiền vào. Cô ta bị người đàn ông trong video vứt bỏ, anh không bỏ chút vốn liếng thì cũng đừng nghĩ tới việc cưa cô ta.”
“Tôi nghiêm túc theo đuổi sao lại bị cô nói thành thế này?”
“Thôi đi, làm gì có người nghiêm túc nào một năm theo đuổi cả tá con gái? Loại người như cô ta chưa trải đời, cũng chưa thấy được thị trường bên ngoài. Anh đưa một cái Chanel đơn giản mà muốn đẩy người ta lên giường thì không thể được, nhưng cô ta cũng chưa chắc biết nhãn hiệu lớn thực sự trông thế nào. Nếu anh muốn tiết kiệm tiền, hãy tặng cô ta vài cái túi Hermes hàng fake chất lượng. Sau này cô ta có biết sự thật thì cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.”
Khi cô nói “sau này”, vẻ mặt gần như rất khinh thường.
Lâm Việt nhìn Mạnh Tiêu Tiêu cười, “Hàng fake cao cấp? Cô đang nói đùa à?”
“Nghe hay không tùy anh, tôi vì muốn tốt cho anh thôi, anh nói tôi ghen tị với cô ta tôi cũng không biết nói thế nào. Con trai của bạn ba tôi, giá trị cao hơn anh rất nhiều, ngoại trừ bạn gái thật của anh ta, những oanh oanh yến yến đều cho dùng hàng loại A mà tống cổ, những cô gái chưa hiểu sự đời sao lại tưởng tượng nổi cảnh thiếu gia nhà giàu mà lại cho mình hàng fake, còn tưởng đã bán mình với cái giá tốt nhất. Buồn cười nhất là có cô gái kia nhận được hơn 20 túi xách. Sau khi chia tay cô ta muốn đem bán, kết quả chỉ có hai cái là hàng thật. Cô ta ngậm đắng nuốt cay nhưng vì xuất thân món hàng không chính thức, muốn kiện cũng không thể kiện, làm ầm ĩ lên thì bị đám chị em chê cười. Anh nói xem có buồn cười không? Ai bảo do những người phụ nữ kiến thức hạn hẹp?”
“Tiêu Tiêu, cô cũng là phụ nữ, chuyện này rõ ràng là đàn ông có vấn đề lớn hơn sao cô lại đổ lỗi cho phụ nữ?”
Mạnh Tiêu Tiêu biết đã truyền đạt đủ ý mình cho anh ta, Lâm Việt có lẽ sẽ nhanh chóng thực hiện những gì mình nói, vì vậy không thèm so đo những lời đạo đức giả mà anh ta nói nữa.
+
Camera phòng ngủ đã tắt từ lâu.
Phú Tiểu Cảnh nhìn gian phòng nhỏ 7 mét vuông, tự an ủi mình mọi thứ không quá tệ, Phú Văn Ngọc không sử dụng internet nhiều nên sẽ không nhìn thấy video đó. Nếu bà nhìn thấy nó, cô không thể tưởng tượng nổi…
Chưa tới rằm tháng giêng, cô không thể tặng mẹ món quà lớn như vậy. Chuyện này sẽ gây ra sự khủng hoảng lòng tin giữa hai mẹ con, sau này Phú Văn Ngọc sẽ không tin những gì cô nói. Ở bên kia Thái Bình Dương, Phú Văn Ngọc có lẽ sẽ mỗi phút mỗi giờ đều nghi ngờ cô sống rất thảm thương.
Cô tuyệt đối không thể chịu đựng được nếu chuyện này xảy ra.
Cô thay đổi cụm từ tìm kiếm để tìm video liên quan, cũ xóa thì mới lại xuất hiện. Ban đầu Phú Tiểu Cảnh muốn giải quyết video trước, sau đó xử lý Hứa Vi. Nhìn những video xuất hiện ngày càng nhiều, Phú Tiểu Cảnh thay đổi ý định, mở tủ lạnh lấy một bình nước, uống một hơi hơn nửa bình.
Giải quyết Hứa Vi dễ hơn giải quyết video.
Video không thể xóa, ngay cả khi trang web bị xóa thì vẫn còn những bản lưu. Những rắc rối vẫn luôn còn đó.
Trước khi giải quyết Hứa Vi, cô liệt kê một loạt trang web gửi Cố Viên, “Anh có thể xóa tất cả những thứ này được không?”
“Tiểu Cảnh, anh rất hiểu cảm giác của em. Những video này sẽ được xóa ngay, anh đã liên hệ với luật sư, sau này những video này sẽ không được thông qua. Nhưng anh hy vọng em đừng quá lo lắng về việc này, hai người yêu nhau làm việc đó là hết sức bình thường.”
“Cảm ơn anh đã giúp. Nhưng mà anh không cần phải nhấn mạnh rằng anh là bạn trai em, chúng ta đã không còn, hoặc vẫn là ‘không phải’ ngay lúc đó.”
“Bây giờ em muốn ăn gì không? Anh qua đón em, chúng ta cùng đi.”
Cô đã nôn hết bữa sáng, cũng không ăn thêm gì, hiếm khi anh chu đáo như thế.
“Ăn cơm xong đi đâu? Phố 57? Hay là nhà nào của anh? Sau đó làm ít chuyện anh thấy vui vẻ? Hứa Vi gắn camera theo dõi khu vực chung là bất hợp pháp, nhưng nếu là anh gắn trong nhà anh thì không ai có thể làm gì được. Cùng một sai lầm, anh không cần xúi giục em mắc lỗi hai lần.”
“Nếu em có vấn đề với anh thì cũng không nên đặt anh cùng hạng người như cô ta.”
Phú Tiểu Cảnh ngồi bên giường, chọc ngón tay lên tấm ga trải giường trắng xanh, “Đương nhiên cô ta không thể so với anh, em vẫn có thể đối phó với cô ta, nhưng em thật sự không phải là đối thủ của anh, em tự ‘biết người biết ta.”
“Anh thích em, vì vậy anh tình nguyện đảm bảo cuộc sống của em về mặt vật chất. Tiền bạc đúng là thô tục, nhưng có nó, em không cần phải đối mặt với những kẻ mà em ghét. Tiểu Cảnh, cuộc đời có nhiều con đường như vậy, em không cần chọn con đường khó nhất mà đi.”
Cố Viên nhất định không hiểu, vì tiền cô có thể chịu đựng những kẻ đáng ghét, nhưng cô không thể chịu đựng người không đáng ghét.
Không nói người khác, ngay cả Phú Tiểu Cảnh cũng không hiểu rõ bản thân mình, bây giờ cô muốn uống chút rượu vodka. “Em biết không phải ai cũng có tư cách để đi đường tắt. Với em, anh có thể xem như là cáp treo để leo núi. Nhưng em còn trẻ, tay chân vẫn nhanh nhẹn, vẫn thích tự mình leo núi. Nếu như bây giờ em hơn 30 tuổi, vẫn sống trong căn phòng 7 mét vuông, có lẽ em sẽ quỳ gối trước mặt anh, nói em đồng ý, hơn nữa còn cảm tạ trời cao đã đem anh đến như một món quà lớn tặng cho em. Nhưng bây giờ em không muốn.”
“Anh tin khi em 30 tuổi sẽ sống rất tốt. Bây giờ em muốn ăn gì? Anh sẽ mang qua cho em.”
Ánh trăng ngoài cửa sổ rất lạnh, nhưng máy sưởi trong nhà lại mở lớn, chóp mũi Phú Tiểu Cảnh nóng đến đổ mồ hôi, “Em ăn rồi, em sẽ đi ngủ sớm. Anh đừng đến đây. Đây có lẽ lần cuối cùng em liên lạc với anh, sau này sẽ không thế nữa.”
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Bên ngoài tiếng nhạc điếc tai.
+
Uống hết chai nước, cô ngừng xem web, đi dọn dẹp căn phòng nhỏ. Thu dọn xong nằm trên giường gập bụng, ban đầu một phút hơn 60 lần, làm tiếp tục hơn 10 phút, càng làm thì tốc độ càng chậm, nhưng cuối cùng một phút cũng hơn 40 cái.
Sau đó cô thở hổn hển gọi 911, cô nói qua điện thoại có thể mình bị bạn cùng phòng đầu độc. Cả ngày cô không ăn, lại tập thể dục mạnh, cảm xúc dao động thì không khó chịu mới lạ. Phú Tiểu Cảnh ngồi trước gương nhìn toàn thân, mặt cô tái nhợt không còn chút máu, tóc lòa xòa, mồ hôi túa ra trên cổ, cô ôm đầu ngồi trong góc phòng.
Tiếng nhạc ngoài cửa càng lúc càng vui vẻ, Phú Tiểu Cảnh đợi xe cảnh sát và cấp cứu. Lần này cô không phải lo lắng về chi phí xe cấp cứu.
Điện thoại di động cô liên tục đổ chuông, mặc dù số điện thoại Cố Viên cô đã xóa nhưng cô đã thuộc lòng dãy số đó. Cô không nhận máy mà vẫn tiếp tục ngồi đó.
“Ai vậy chứ? Giờ này gõ cửa?”
“Tiêu Tiêu, cậu đứng gần cậu đi mở cửa đi.”
Mạnh Tiêu Tiêu nhìn cô gái vẻ mặt đang lấy lòng mình đứng bên cạnh: “Lily, cô đi đi.”
Lily là bạn học cũ của Mạnh Tiêu Tiêu, là bông hoa tường vi trong bữa tiệc, gia cảnh nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống thì chẳng ai bằng mình, nếu không nhất quyết cứ muốn ở cùng những người trong phòng này thì cuộc sống cô có lẽ sẽ vui vẻ hơn.
Cố Viên ấn chuông lần thứ ba thì Lily miễn cưỡng ra cửa, đứng trước cửa hỏi bên ngoài là ai?
“Phú Tiểu Cảnh có ở nhà không, tôi là bạn trai cô ấy.”
“Có, dĩ nhiên có.”
Mọi người đến dự tiệc đều từng xem qua video, không khỏi tò mò con người thật của người trong video đó, dĩ nhiên muốn biết bạn trai hiện tại của cô có phải người trong video hay không, tự dưng bây giờ được nhìn thấy thật thì ai cũng hưng phấn.
Trước khi mở cửa, Lily mỉm cười, làm động tác ‘suỵt’ với những người bên trong, đa số người bên trong đều rất hào hứng, có vẻ đang chờ xem sự kiện sôi động.
‘Cục cưng’ nghe ra giọng người đó, cô hận người này. Mạnh Tiêu Tiêu không có thích hay ghét gì người bên ngoài kia, nhưng cô ghét Phú Tiểu Cảnh. Ý nghĩ ‘nhìn một người đàn ông chọn bạn gái mà biết phẩm chất anh ta’, tất cả những người đàn ông thích trà xanh trong mắt Mạnh Tiêu Tiêu đều thấp kém, cho dù có đẹp trai đến đâu thì cũng là hạng low. Hai ngày nay vì ghét Hứa Vi mà La Dương trong lòng cô càng low.
Cố Viên ăn mặc rất lịch sự, nhưng khi sự kiện kết thúc, anh tháo cà vạt nhét vào túi áo khoác, vì kéo mạnh quá nút áo đầu tiên cũng rơi ra, may là nút áo trên cùng nên nhìn không rõ. Anh cầm chiếc hộp thức ăn lớn bên tay phải, miệng nhai kẹo cao su, bộ dáng thản nhiên.
Cố Viên mỉm cười với cô gái mở cửa: “Cảm ơn.”
Cô nàng sửng sốt hai giây rồi mới trả lời, “Không có chi, vào ngồi đi… Chúng tôi đang làm party, anh có muốn tham gia cùng không?”
“Lily, thấy soái ca cũng đâu cần lắp bắp.” Mạnh Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua đã nhận ra Cố Viên, người đàn ông đã chiếm phòng thử đồ VIP của cô, không ngờ tên đàn ông low này lại si tình thế. Tuy nhiên, trong mắt Mạnh Tiêu Tiêu, người đàn ông trước mặt này vẫn thua La Dương, anh ta ăn mặc cũng ra hình ra dạng đấy nhưng lại quen với Phú Tiểu Cảnh ở trong căn phòng 7 mét vuông thì chẳng qua chỉ chơi bời, không phải thật sự bị trà xanh mê hoặc.
Xuất phát từ thiện chí với người trước mặt, Mạnh Tiêu Tiêu nói: “Mấy ngày nay Phú Tiểu Cảnh không ở nhà, cô ấy ở bên anh sao?”
“Xin lỗi, cô là?”
Mạnh Tiêu Tiêu nghĩ người đàn ông này có hứng thú với mình nên nói: “Mạnh Tiêu Tiêu, tiêu trong tiêu sái. Tôi đã gặp anh và Phú Tiểu Cảnh khi đi mua quần áo.”
“Xin lỗi, con người tôi thô tục lắm nên chỉ có ấn tượng với người đẹp. Nếu chỉ gặp mặt mỗi một lần thì việc của tôi và Phú Tiểu Cảnh không cần cô quan tâm.”
Mạnh Tiêu Tiêu buồn cười, loại người bị trà xanh mê mẩn rồi sao có thể biết thưởng thức vẻ đẹp đẳng cấp của cô, phẫu thuật thẩm mỹ của cô là đến tận Nhật để thực hiện với những chuyên gia. Cô định vạch trần việc anh ta dẫn Phú Tiểu Cảnh đến phòng thử đồ VIP nhưng không mua gì, không ngờ Cố Viên lại không hề nhìn cô mà lại quay sang Hứa Vi.
“Cô Hứa, cảm ơn cô đã quan tâm Tiểu Cảnh trong thời gian qua. Cô cảm thấy tôi nên cảm ơn cô như thế nào mới được?”
Hứa Vi biết anh có ý gì đó nhưng trước mặt nhiều người, cô không còn cách nào khác đành gượng gạo nói: “Không cần khách sáo như thế.”
“Nghe Tiểu Cảnh nói cô bị mất chiếc vòng tay phải không?”
“Chuyện qua lâu rồi.”
“Tôi hỏi chủ nhà, chủ nhà nói anh ta đã mua ‘bảo hiểm cho người thuê nhà’ cho cô, có nghĩa là nếu cô mất bất kỳ thứ gì thì có thể yêu cầu công ty bảo hiểm bồi thường. Tôi rất tò mò sao cô lại nhân từ với công ty bảo hiểm như vậy?”
“Vậy à? Tôi quên mất.”
“Tôi có một câu hỏi khác, không biết cô Hứa có thể chỉ dẫn giúp không?”
“Anh cứ nói, nhưng chưa chắc tôi trả lời được.”
“Không ai thích hợp trả lời hơn cô, cô nói với Tiểu Cảnh rằng tôi có thiện cảm với cô và bị từ chối, xin hỏi cô có nói hay không?”
“Nói việc này không hay ho gì.” Hứa Vi không trả lời trực tiếp được, cô đã từng nói thế với La Dương nên không còn cách nào khác ngoài việc giở trò ‘việc này tôi không nói, anh còn không biết ngượng mồm mà nói’ để qua cửa.
Cố Viên bước tới gần cô gái đã mở cửa cho cô, “Cảm ơn cô đã mở cửa cho tôi. Có tiện nói cho biết tên cô không?”
“Lily.”
Anh đưa máy ghi âm đã cắt chỉ còn một đoạn, đưa cho Lily, “Lily, cô có thể giúp tôi mở một đoạn ghi âm không?”
“Không thành vấn đề.”
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Bật máy ghi âm, Cố Viên nói với người đàn ông bên cạnh Hứa Vi, “Đây là đoạn ghi âm của cô Hứa và tôi, mời mọi người nghe xem tôi quấy rối cô Hứa thế nào cũng như cô ấy kiên quyết từ chối ra sao.”
Anh không đợi ghi âm phát xong, quay người đến cửa phòng Phú Tiểu Cảnh.
Phú Tiểu Cảnh biết anh sẽ đến, cô chỉ nóng lòng chờ cảnh sát nên lười để ý đến anh. nếu không phải sợ anh gõ cửa ầm ĩ cô cũng không mở cửa, thật ra nếu gõ bể cửa thì cũng là tổn thất của mình.
Trước khi mở cửa, cô để chiếc nhẫn giấy đang ở trên bàn vào ngăn kéo.
Cố Viên nhìn thoáng qua tình trạng Phú Tiểu Cảnh, anh ôm đầu, chạm cằm vào trán cô, “Yên tâm, anh sẽ không bỏ qua chuyện này.”
“Anh đi đi, em đã gọi 911, lát nữa cảnh sát sẽ tới, không phải anh không muốn dính líu đến cảnh sát sao?”
“Vẫn là chuyện video? Ăn một miếng, vừa ăn vừa kể cho anh.” Cố Viên đặt hộp thức ăn lên bàn, cởi áo khoác treo lên móc áo rồi mở hộp cơm. Phú Tiểu Cảnh đã chia căn phòng nhỏ mình thành nhiều khu chức năng khác nhau, không gian gần như đã được lấp kín, một mình cô con gái thì có thể tự do hoạt động, nhưng với Cố Viên thì xoay trở người cũng thấy chật chội.
“Đừng mở. Phòng ngủ em có đặt camera theo dõi, lúc em không có nhà, Hứa Vi đã vô mở tủ lạnh, em gọi cảnh sát báo có thể mình bị đầu độc.” Để tránh Cố Viên nghĩ mình thật sự bị trúng độc, cô nháy nháy mắt với anh.
Phú Tiểu Cảnh đưa cho Cố Viên chiếc ghế duy nhất trong phòng.
Cô thu mình trong chiếc chăn nhỏ ở góc phòng.
Phú Tiểu Cảnh lấy chiếc hộp trong ngăn kéo đặt vào tay anh, “Dàn máy hát, loa, khăn quàng cổ, mũ, găng tay mà anh tặng em đã mang đi quyên góp với tên anh. Em mới nói từ nay về sau không liên hệ với anh nữa, nói rồi mới nhớ đôi bông tai này, anh cầm đi đi.”
Cố Viên đưa tay sờ tóc cô: “Không thích cái này thì đổi cái khác.”
Âm nhạc bên ngoài không ngăn được sự phẫn nộ của Hứa Vi, cô tuy trầm tĩnh nhưng cũng không thể chịu đựng được khi phát hết đoạn ghi âm.
“Có rảnh rỗi để làm loại ghi âm này thóa mạ tôi, sao không dành thời gian mà cải thiện cuộc sống bạn gái mình đi. Sao Tiểu Cảnh lại có cái loại bạn trai thế này?”
Ghi âm mới phát được một nửa, Hứa Vi đã giật máy ghi âm của Cố Viên ném xuống đất.
Hứa Vi gõ cửa phòng Phú Tiểu Cảnh, yêu cầu Cố Viên lập tức rời đi, cô không chào đón anh. Cô nói mấy lần, Cố Viên vì cô ta là con gái nên đành ra mở cửa, “Dù sao thì nhà này sau hai ngày nữa mới là của tôi, bảo cô cút ra khỏi nhà bây giờ cũng không hợp lẽ, nhưng đây là phòng Phú Tiểu Cảnh thuê, cô đến quấy rầy chúng tôi, tôi rất khó để nói chuyện lý lẽ với cô. Tôi không động tay với phụ nữ, vì vậy cô nên bảo bạn trai mình đến đây nói chuyện với tôi.”
Nói xong, anh đóng sầm cửa lại.
Phú Tiểu Cảnh rúc trong góc nhìn Cố Viên cười, “Làm người giàu rất sảng khoái đúng không?”
“Em có thể thử.”
Phú Tiểu Cảnh thu nụ cười lại, sắc mặt vẫn tái nhợt, “Lát nữa, anh sẽ biết không cần tiền cũng có thể rất sảng khoái. Một bà già dốt đặc cán mai, không cần có tiền, chỉ cần có vẻ mặt hung dữ không nói lý thì vẫn có thể bất khả chiến bại trong thế giới này. Vấn đề của em không phải là nghèo mà là quá hiền lành với thế giới này.”
Mồ hôi trên mặt cô túa ra, Cố Viên muốn lau cho cô. Cô nghiêng mặt qua tránh, sờ lên vết sẹo anh qua lớp áo: “Sao trên người anh lại nhiều vết thương như vậy?”
Cố Viên lập tức đứng lên khỏi ghế.
Đúng như Phú Tiểu Cảnh dự đoán, Cố Viên không trả lời cô.
“Được bao nuôi cũng phải tìm hiểu tình hình, nếu không có chết thế nào cũng không biết. Thật ra dù có được bao nuôi, em cũng không chọn người như anh, em là người tương đối yêu cái mạng mình.”
Cố Viên quay lưng lại nhìn trăng.
Qua ô cửa sổ nhỏ, cô nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.
Cô biết trong vòng vài phút, cảnh sát sẽ có mặt ở tầng 17.