Tối mùng hai Tết.
Mạnh Tiêu Tiêu thử đồ trong phòng ‘Cục cưng’, “Phú Tiểu Cảnh biết nhà này sắp bán không?”
“Hôm nay chủ nhà mới chỉ nói với mình việc bán nhà, mình chưa kịp nói với cô ấy. La Dương bảo cô ấy dọn ra ngoài nhưng cô ấy không muốn. La Dương nói mình tạm thời chịu chút nữa, anh ấy tìm nhà mới cho mình, nếu không chịu Phú Tiểu Cảnh nổi nữa thì dọn qua ở với anh ấy.”
“Cô ta mặt dày thật, La Dương đã nói tới vậy mà còn không chịu dọn. Nhưng mà ở ác gặp dữ, cho dù cậu không đuổi cô ta thì cô ta cũng không ở được nữa.”
“Đừng trách cô ấy, tìm được căn nhà tốt không dễ dàng gì. Nhưng mà mình rút ra được bài học, người không cùng đẳng cấp với nhau thì đừng chơi cùng nhau, mình tốt bụng muốn chia sẻ cái gì đó thì người ta lại cho rằng mình khoe khoang. Thật ra tính tình Tiểu Cảnh không tệ, không hạ độc vào đồ ăn cho mình. Để cảm tạ cô ấy không giết mình, cậu nghĩ mình có nên tặng cô ấy cái khăn lụa này làm quà không?”
Mạnh Tiêu Tiêu nhìn chiếc khăn lụa, “Tớ nghĩ đôi khi cô ta hận cậu cũng phải, cậu đưa cô ta cái khăn lụa thế này, cô ta lấy quần áo nào mặc để xứng với nó? Không chừng cô ta còn cho là cậu đang làm nhục cô ta đấy chứ.”
“Ừ, mình vô ý quá.”
Hôm nay ‘Cục cưng’ nhận được tin chủ nhà rao bán nhà, ra hạn cho cô trong một tuần phải dọn đi. Ban đầu cô không hài lòng nhưng chủ nhà trả gấp đôi tiền vi phạm hợp đồng, hơn nữa cô không muốn dính dáng tới Phú Tiểu Cảnh nên đồng ý.
“Cậu nói xem cô ta đến mức này còn ‘vịt chết còn cứng mỏ’ nói tớ ghen tị với cô ta.” Mạnh Tiêu Tiêu chỉ vào phòng ngủ Phú Tiểu Cảnh, “Tớ ghen tị cô ta sống trong căn phòng 7 mét vuông do người khác bố thí? Hay là ghen tị cô ta có vẻ mặt trà xanh? Đám trai thẳng có gu thẩm mỹ tệ thật, chỉ với cái diện mạo cỡ này thì ở trong nước, chỉ cần quơ tay là tóm được một đống nhân viên phục vụ y chang vậy, thế mà bọn họ còn bị cô ta hấp dẫn. Hôm nay cô ta có nhà không?”
“Mấy hôm nay không thấy, chắc đi chơi với bạn trai rồi.”
“Hy vọng bạn trai cô ta có thể thuê một căn phòng tử tế, đừng đến nhà cậu mà…” Mạnh Tiêu Tiêu và Hứa Vi nhìn nhau cười, “Cô ta cũng biết người biết ta, biết bạn trai cô ta không có chỗ cho cô ta ở nên mới không chịu dọn. Người đáng thương cũng có chỗ đáng giận, lúc nào tớ thấy tội nghiệp cô ta một chút là cô ta phải nhảy lên đổi trắng thay đen.”
‘Cục cưng’ an ủi Mạnh Tiêu Tiêu, “Cậu để ý cô ta làm gì? Sau này không cần đụng mặt nhau nữa.”
“Cậu nói đúng. Irene đẹp quá, tôi rất thích đôi giày cô ấy, tiếc là hết hàng rồi. Nhờ có cậu nếu không tớ chắc hẳn không được cô ấy mời.”
Hôm nay ‘Cục cưng’ và Mạnh Tiêu Tiêu đi mua sắm, ‘Cục cưng’ nhìn qua một cái là nhận ra Irene, lập tức chủ động đến bắt chuyện khen quần áo, giày của cô ấy. Mỗi năm Irene tổ chức một bữa tiệc sau Tết âm lịch, khách tham dự đa phần có liên quan đến Trung Quốc. Trong lúc trò chuyện, ‘Cục cưng’ bày tỏ ý rất quan tâm đến bữa tiệc, ngưỡng mộ chủ nhà. Có lẽ Irene cảm nhận được nhiệt tình của cô mời cả hai. ‘Cục cưng’ không muốn dẫn theo Mạnh Tiêu Tiêu nhưng Irene đã có lời nên đương nhiên cô không thể nói gì khác.
Mạnh Tiêu Tiêu nhìn ‘Cục cưng’ thử quần áo, “Cậu nói cô ấy sẽ cho ghi tên chúng ta vào danh sách khách mời chứ? Nếu cô ấy quên thì sẽ rất xấu hổ.”
‘Cục cưng’ ướm cái váy hồng nhạt, “Chúng ta có thể lấy mặt làm vé vào mà, mình không nghĩ Irene quên hai chúng ta.”
“Cô ấy có thể quên tớ nhưng không thể quên cậu được, váy của cậu đẹp quá.”
“Tiêu Tiêu, cậu định mặc gì?”
“Mặc đại một cái gì đó, dù sao cũng không đẹp bằng cậu.” Nói thế chứ Mạnh Tiêu Tiêu dĩ nhiên không thể mặc tùy ý một cái gì đó. Chủ đề buổi tiệc liên quan đến tết nên cô sẽ mặc một bộ lễ phục Trung Quốc, trong tủ cô có vài cái sườn xám, không biết có cái nào phù hợp không.
+
Đang ăn tối mà Phú Tiểu Cảnh hắt xì liên tục mấy cái.
Hôm nay cô đi học mà rất sang, kêu taxi đi - về, tối thay vì về phố 110 thì cô tới chỗ Mai, mang theo túi ngủ. Lúc quay về thì trời đã tối, đúng lúc Mai cũng vừa tan học về nhà.
Mai là sinh viên, làm sugar baby chỉ là công việc ‘bán thời gian’. Trường cô ấy ở Harlem, ở Trung Quốc không nghe nói về trường này nhiều lắm, nhưng nó là một trường khá tốt. Mai có mấy năm học hí khúc* cơ bản, sau đó thấy quá mệt mỏi nên không học tiếp. Sau này lại dựa vào hí khúc mà vào đại học với tư cách học sinh năng khiếu. Để ra nước ngoài, cô còn rủ bạn trai khổ luyện tiếng Anh, điểm thi TOEFL rất tốt, điểm trung bình cũng ổn, cô đã có cơ hội đến Mỹ để học về nghiên cứu tiểu thuyết Trung Quốc.
Phú Tiểu Cảnh làm bánh mì cho bữa tối.
“Cô biết sao tôi không thích học hí kịch nữa không?”
“Chán tình cảm oán hận tình thù trong đó.”
“Sao cô hiểu tôi vậy? Mấy người trong đó còn cởi mở hơn cả người Mỹ, gặp nhau là lấy thân báo đáp. Cho nên phụ nữ vẫn nên yêu đương, nếu không rất dễ bị lừa.”
Phú Tiểu Cảnh không trả lời, tiếp tục nhai bánh mì.
“Tiểu Cảnh, cô thật quá đáng, sao cô làm bánh mì jambon, trứng cho mình còn cho tôi toàn rau củ?”
“Không phải cô muốn giữ dáng à?”
Mai nhìn túi ngủ mà Phú Tiểu Cảnh mang tới, “Cô định ở nhà tôi để làm thực nghiệm điều tra à?”
“Tôi đang tìm nhà, mấy hôm tôi ở đây sẽ trả tiền thuê nhà cho cô.”
Camera trong phòng ngủ vẫn bình thường, còn cái trong phòng khách thì ‘Cục cưng’ đã gỡ bỏ từ hôm giao thừa. Phú Tiểu Cảnh cuối cùng từ bỏ việc đối phó với ‘Cục cưng’, cô quyết định vứt hết tất cả, bắt đầu cuộc sống mới.
Ăn tối xong, Phú Tiểu Cảnh muốn thuê quần áo của Mai.
“Cô có sườn xám không, cho tôi thuê một cái?”
“Có thì có đó, cô định trả bao nhiêu?”
“Tùy cô.”
“Đây là quần áo cất tận đáy tủ của tôi, tiền thuê ít nhất bằng chi phí sinh hoạt một ngày, đừng có mơ tới chuyện lấy đồ ăn nhanh của Nhật mà lừa tôi.”
Mai lấy trong tủ ra một chiếc sườn xám bằng lụa trắng, phía dưới có hoa văn lá tre đỏ, màu đỏ làm giảm vẻ lạnh lẽo của bộ quần áo.
“Cô có kẹp không?”
“Cô bảo thủ quá, sườn xám thì đều xẻ tới đùi mà.”
“Không phải tôi bảo thủ, mà là bị lạnh chân.”
“Chân cô còn đau không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Mai cầm áo khoác Phú Tiểu Cảnh, chế nhạo, “Hôm qua hai người chơi trò gì vậy, sao biến cái áo khoác thành thế này?”
Phú Tiểu Cảnh nghĩ đến những đóa hoa kia, chuyện chỉ mới hai ngày mà cô cảm tưởng như đã qua rất lâu.
Sáng hôm đó, Cố Viên lấy số điện thoại khác gọi cho cô, hỏi cô đang ở đâu để anh mang sữa đậu nành với bánh tiramisu mà cô đòi đến. Anh cố tình phớt lờ món trứng bạc hà trên bàn, tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Cô đơn phương cúp máy.
Thấy Phú Tiểu Cảnh im lặng, Mai tiếp tục hỏi: “Cô chia tay anh ta có phải vì anh ta có sở thích gì biến thái không? Tôi kể nghe, trước đây tôi từng gặp một gã biến thái, muốn tạo những vết sẹo lên người tôi, lần đầu tiên vì tiền nên tôi còn nhịn, sau hắn ta cứ hung hãn hơn... Lúc đó tôi còn ngây ngô nên không thu thập bằng chứng, nếu anh ta thật sự làm gì cô, nhất định phải mời luật sư kiện anh ta.”
Phú Tiểu Cảnh nghĩ tới vết sẹo do thuốc lá mà cô dí vào tay Cố Viên, “Sao trước kia cô không nói với tôi về những chuyện đó, nguy hiểm vậy...”
“Tôi biết cô muốn nói gì, Phú Tiểu Cảnh, xin cô tuân thủ quy tắc đạo đức học thuật, đừng cố can thiệp vào cuộc sống đối tượng nghiên cứu.”
“Thật ra tôi muốn nói, tôi nghĩ là phải thuê cả áo khoác của cô.”
“Nếu cô trả nổi tiền thuê thì tôi không ngại chia sẻ cả tủ quần áo với cô. Cảnh, cô thấy đó, nếu tôi không tìm được sugar daddy thì làm sao có nhiều quần áo cho cô chọn bây giờ. Làm phiền cô dẹp bớt thành kiến với loại giao dịch đó đi.”
+
Mùng ba, Phú Tiểu Cảnh đón taxi đến nơi tổ chức tiệc, mặc quần áo đắt tiền thế này mà lên tàu điện ngầm lỡ làm bẩn thì mất nhiều hơn được.
Không ngờ Bernie đang đợi cô dưới lầu, Irene sống ở tầng trên cùng của tòa nhà.
“Sườn xám của cô rất đẹp, cô lại càng đẹp.”
“Cảm ơn. Anh nhìn cũng rất... được con gái Trung Quốc yêu thích.” Phú Tiểu Cảnh nhớ sự bất mãn của Bernie hôm ở Eaast Hampton, lặp lại những gì hôm đó cô nói với anh ta.
“Tôi cũng nghĩ vậy. Cô có cho là tôi dối cô về thân phận mình không?”
“Sao lại thế? Trừ khi anh không phải là luật sư năm 2 tốt nghiệp ngành luật đại học C.” Hai người xa lạ gặp nhau, đâu ai nói hết quan hệ họ hàng của mình cho người kia.
“Irene là chị họ tôi. Trong giới xã giao, mọi người không nghĩ tôi và Irene là cùng một loại người, họ nói sau lưng tôi là đứa tới từ Connecticut, dĩ nhiên mọi người đều rất... Cô biết đây.”
“Tôi hiểu.” Cô cực kỳ hiểu.
“Tôi chán loại tụ tập thế này, nhưng hôm nay là ngoại lệ, tôi có dựa hơi Irene mới có thể mời bạn bè mình đến đây. Tôi muốn mời cô với bạn trai cô đến nhưng khi viết email thì tôi bỏ ý định đó.”
Phú Tiểu Cảnh không biết sao Bernie lại bỏ ý định đó.
“Quà kỷ niệm của cô nhìn đẹp quá.”
“Tôi làm dim sum Trung Quốc, hy vọng mọi người thích nó.”
+
Irene sống ở tầng 75, cả tầng đều là nhà cô ấy, đây là lần đầu tiên Phú Tiểu Cảnh đi thang máy mà lâu đến vậy.
Phú Tiểu Cảnh không ngờ gặp được ‘Cục cưng’ và Mạnh Tiêu Tiêu ở tầng 75.
Hai người ‘Cục cưng’ không thể lấy mặt mà thành vé để vào cửa, nhân viên phục vụ kiểm tra danh sách từ chối cho họ vào.
‘Xin lỗi, trên danh sách không có tên hai cô.”
“Hôm qua Irene vừa mời chúng tôi, có thể cô ấy không bổ sung kịp.” ‘Cục cưng’ lấy một trăm đô boa cho người phục vụ, “Tôi hy vọng cô nói với Irene là bạn Trung Quốc của cô ấy chờ ở cửa.”
‘Cục cưng’ cười rất ngọt ngào, tiền boa của cô ấy cũng rất hấp dẫn, đúng lúc người phục vụ đã mềm lòng, Mạnh Tiêu Tiêu mặc một chiếc sườn xám sứ Thanh Hoa, giọng cứng rắn: “Là Irene mời chúng tôi đến, làm phiền cô mời Irene ra đây. Tôi nghĩ điều này nằm trong phạm vi phục vụ của cô.”
Cô cảm thấy người nhân viên này quá kiêu ngạo, ‘chó cậy chủ nhà’, lòng cũng thấy khó chịu vì mình bị coi thường, tuy là dùng từ ‘làm phiền’ nhưng giọng điệu rất khiêu khích.
Người nhân viên không nhận tiền boa của ‘Cục cưng’, cực kỳ kiên quyết, “Xin lỗi, danh sách không có tên hai người. Năm nào cũng có những người như các cô cố gắng tìm cách lọt vào buổi tiệc, tôi không thể ai đến cũng tìm cô ấy để xác nhận. Nếu thật sự các cô do Irene mời đến, tôi tin là ít nhất các cô cũng có phương thức liên lạc với cô ấy.”
Mạnh Tiêu Tiêu bị người phụ nữ lai da đen trước mặt chọc giận, cô dùng tiếng Trung chửi với ‘Cục cưng’, “Chỉ số thông minh của người da đen thật không thể hiểu nổi, không hiểu sao Irene lại thuê một nhân viên thế này làm gì. Cậu nói xem bây giờ làm sao?”
‘Cục cưng’ trong bụng mắng Tiêu Tiêu được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, nhưng không tiện thể hiện ra bên ngoài, vừa quay đầu lại nhìn thấy Phú Tiểu Cảnh.
Mảnh trời lá tre đỏ trên người Phú Tiểu Cảnh cực kỳ chói mắt trong ánh nhìn ‘Cục cưng’.