“Anh có thể dạy em chơi saxophone không?”
Thấy vẻ mặt Cố Viên khác thường, cô nói thêm một câu, “Không vội, lúc nào anh nghỉ ngơi, ăn sáng xong dạy em là được.”
Không phải Phú Tiểu Cảnh không hiểu ý ngoài lời của anh, nhưng cô muốn ở cùng anh lâu hơn, ít nhất là qua mùa đông này. Mùa đông New York luôn rất dài. Suy nghĩ cô luôn bị một suy nghĩ bao trùm: một khi hai người phát sinh ‘quan hệ’ thì rất có thể mối quan hệ này không còn tồn tại.
“Khả năng hô hấp của em thế nào?”
“Hình như saxophone không cần…” một người bạn của cô biết chơi saxophone từng nói chơi nó không cần phải có hơi dài, nhưng cô chưa kịp nói ra hết câu thì đã bị miệng anh chặn lại.
Phổi cô tốt nhưng mà không thể so với khả năng giữ hơi của anh.
Phú Tiểu Cảnh cũng kinh ngạc, có ai mà kiểm tra hô hấp mà tới lăn trên thảm đâu, phía sau anh là lò sưởi đốt gỗ thông cháy hừng hực. Phía trên lò sưởi là hộp gỗ những hoa hồng do cô tự tay xếp vào, cô đã rửa những bức ảnh chụp Cố Viên xếp vào khung ảnh, một số khung ảnh là do cô mua, còn đa phần là do cô tự làm. Trong ảnh anh luôn có vẻ cô đơn, rõ ràng là anh ở trước mặt cô, cho dù không cười thì vẫn có vẻ hào hứng, nhưng vừa quay đầu, anh lập tức thay đổi chính mình.
“Thổi kèn saxophone không cần hơi dài nhưng em phải học được kỹ thuật giữ hơi.”
Đúng là Phú Tiểu Cảnh đã học được cách giữ hơi, mặt cô nghẹn tới đỏ bừng. Cố Viên không ngại cô học trò này ngốc, ngược lại không chê phiền mà dạy đi dạy lại, cuối cùng thậm chí còn như dạy học sinh tiểu học, cầm tay viết từng nét bút. Nụ hôn của anh không giống như người trưởng thành qua loa mà thành, mà chia nhỏ thành mấy bước, ‘Nét mác, nét ngang, nét chấm, nét hất, nét phẩy, nét gập, nét móc’, mỗi nét được phác họa hết sức nghiêm túc như sợ cô không học được. Cố Viên như giáo viên tiểu học, không quên giao nhiệm vụ cho học sinh viết từ mới, mỗi từ viết to mười lần.
Phú Tiểu Cảnh không đạt yêu cầu, anh lại sửa từng nét, mỗi nét đều anh đều sửa cẩn thận. Anh là giáo viên kiên nhẫn nhất, gặp học sinh ngốc như thế thì không phạt, không mắng, quá lắm chỉ lấy ngón tay vuốt tóc cô, làm cô xấu hổ đến nóng bừng cả mặt.
Có thể do cô cố gắng theo kịp nhịp của anh đến mức bỏ qua những ngón tay anh, hoặc có thể do lửa phía sau quá nóng, hoặc là do cả hai, mãi đến khi những ngón tay Cố Viên mở đến nút cuối cùng của chiếc áo khoác, cô vẫn còn đang rầu rĩ vì sự ngốc nghếch của mình mà không ý thức được chiếc váy đỏ đã hoàn toàn lộ ra ngoài.
Nhiệt độ nóng rực của cơ thể anh làm cô tỉnh táo lại, lấy cớ không hề sáng tạo, “Em chưa hết tháng, chúng ta không làm vậy được.”
Cô từ chối không kiên quyết với mà kiểu thương lượng, lý do cũng rất gượng, Cố Viên lập tức nhận ra sự không phản kháng ở những nơi tiếp xúc gần gũi với anh.
“Vậy em nghĩ bây giờ chúng ta có thể làm gì?”
Anh ôm Phú Tiểu Cảnh trở người lại, cánh tay cô lộ ra ngoài cọ vào tấm thảm lông dê, cả người rúc lại. Bức ảnh trên lò sưởi rơi vào tầm mắt Cố Viên, anh chỉ có thể cười khổ.
+
Mười phút sau, mặt Phú Tiểu Cảnh vẫn nóng hầm hập, cô cầm ly sữa nóng đưa Cố Viên, “Anh uống xong thì đi ngủ mau đi.”
“Em không thấy để ảnh anh chung với hoa thế này hơi kỳ lạ sao?”
“Mấy ảnh chụp thế này đều để giữa hoa, em làm vậy đâu có bị liên tưởng không đúng đâu.” Mà đám tang thì thường dùng hoa cúc, Phú Tiểu Cảnh nghĩ, cô để hoa hồng mà.
“Vậy sao anh vừa nói là em nghĩ ra?”
“Là do em thông minh.”
“Hộp gỗ em chọn rất đẹp.”
“Đúng đó, em cũng thấy vậy.”
Cố Viên xoa đầu cô, cầm lấy chiếc kèn saxophone Phú Tiểu Cảnh mua treo trên tường.
“Quà Tết em tặng anh có thích không?” phía trên chiếc kèn còn được thắt một cái nơ hồng, vì cái nơ này mà cảm giác ngoại lai của kèn saxophone biến mất, hóa thành chiếc kèn xôna đón dâu ở nông thôn.
“Không tệ, rất vui.”
Anh uống một ngụm sữa, dựa vào ghế sofa kiểm tra đầu kèn, “Đầu kèn này không được tốt, thay cái khác sẽ ổn hơn.”
“À vậy hả.”
“Không sao, bây giờ thổi cũng được. Có điều lâu rồi anh không có đụng tới kèn, sợ dạy em không tốt.”
Vừa rồi anh dạy cô thở đâu phải thái độ như vầy. Cố Viên đâu có dạy cô giữ hơi thở thế nào, chỉ lo nắm những ngón tay cô. Lần đầu tiên Phú Tiểu Cảnh cảm thấy như ngón tay mình chứa toàn bộ dây thần kinh, anh chạm vào thì tất cả dây thần kinh cô đập loạn xạ.
“Nếu không ngủ thì trời sáng mất.”
“Vậy em đi ngủ trước đi.”
“Thời gian này anh ngủ không ngon sao? Anh đến bệnh viện chưa? Anh cứ thế này không được. Đồ cạo gió em đưa anh có xài chưa? Có hiệu quả không?”
“Đầu ngón tay anh không sử dụng được cái đồ cạo gió.”
“Anh xòe tay ra.” Thật ra trước khi ngủ cạo lòng bàn chân sẽ hiệu quả hơn, nhưng mà sao cô có thể cạo chân anh. Không có dầu gió nên Phú Tiểu Cảnh lấy trứng trong tủ lạnh, lấy lòng trắng bôi lên lòng bàn tay Cố Viên, dặn, “Lòng trắng trứng hiệu quả không kém gì dầu gió, chỉ có điều hơi dính, anh chịu khó một lát, xong rồi cũng đừng rửa tay ngay.”
Cạo gió thì từ nhẹ tới mạnh.
“Em có thể cạo mạnh hơn không?”
“Tùy em.” Cố Viên dựa lưng vào sofa, tay trái đưa ra cho Phú Tiểu Cảnh muốn xoa tròn bóp dẹp gì tùy ý, tay phải anh lật báo.
Phú Tiểu Cảnh nhìn lòng bàn tay anh dần đỏ lên.
Chưa cạo xong, Cố Viên đã đứng lên, “Đừng cạo nữa, em còn cạo thì cả hai chúng ta đừng mong ngủ được.”
Tay Cố Viên vẫn còn dính dính lòng trắng trứng, anh không rửa tay mà xem cổ Phú Tiểu Cảnh như khăn giấy, chùi một lần chưa đủ còn chùi thêm lần nữa.
Phú Tiểu Cảnh muốn mắng anh nhưng nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh thì không nỡ, đành nói, “Mau đi nghỉ đi.”
“Tối đừng khóa cửa, anh có quà Tết cho em.”
“Lúc khác đưa không được hả?”
“Không được.”
“Dù bây giờ không phải Giáng sinh nhưng anh có thể thử vào bằng ống khói.”
“Yên tâm đi, anh tự đưa mình tới mà em không cần, anh đâu thể vội vàng đưa thêm lần nữa ngay.”
Phú Tiểu Cảnh giả vờ nghe không hiểu, “Pháo hoa anh đem về rất đẹp. Chúc ngủ ngon.” Thật tình thì cho dù có xảy ra chuyện thì cô cũng không xem là thiệt thòi. Nhưng mà cô chưa chuẩn bị sẵn sàng, không chỉ là chuẩn bị để thẳng thắn đối mặt với nhau, mà còn là chuẩn bị cho việc rời đi sau khi việc đó.
Trong phòng không có lò sưởi nên Cố Viên đem thêm một chiếc chăn. Nhà này không bằng biệt thự khu East Hampton, đừng nói đồ dùng cho phụ nữ, tới dép lê còn không có. Cô đã định ở lại đây nên mang theo một balô leo núi, trong đó có đầy đủ vật dụng bên trong, cô đi tắm, sấy tóc, thay áo ngủ, thay vớ rồi chui vào chăn, vùi đầu vào gối.
Lúc đầu cô còn mở to mắt đề phòng Cố Viên có thể vào bất cứ lúc nào, nhưng sau đó thì không chống nổi cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi.
+
Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, rèm cửa che ánh sáng bên ngoài, cô mơ mơ màng màng mở đèn đầu giường, phát hiện cách gối không xa có một chiếc vớ giống hệt chiếc vớ của cô. Thò chân trong chăn ra, chiếc vớ bên trái đã mất.
Cô mở chiếc vớ căng phồng ra, bên trong là những tờ tiền giấy màu sắc khác nhau của các nước: tiền đô, euro, đô Canada, nhân dân tệ… Tất cả đều là mệnh giá 100, tổng cộng 23 tờ. Năm mới thêm một tuổi, tuy chưa tới sinh nhật cô nhưng vẫn có thể xem là cô 23 tuổi.
Đâu phải Giáng sinh mà lại nhét quà vào vớ, mà cho dù có nhét vào vớ, ai lại cởi vớ của người đang ngủ mà nhét vào, tính anh đúng con nít.
Cho dù tiền không có mùi thì cũng nên cho vào vớ chưa sử dụng chứ. Cô ngủ say tới nỗi anh vô phòng cởi vớ ra mà vẫn không hay biết.
Phú Tiểu Cảnh ngồi trên giường, chân trái để trần, đếm tiền, vừa đếm vừa nhẩm tính tỉ giá tiền, có mấy loại tiền mà cô không biết của nước nào, đếm xong thì lại nhét vào vớ lại.
Mãi tới khi Phú Tiểu Cảnh thay đôi vớ mới mà Cố Viên đặt trên đầu giường, cô mới bừng tỉnh, thì ra đây là tiền lì xì mà Cố Viên cho cô. Chắc anh cũng lì xì cho bọn trẻ như vậy nên mới có đủ loại tiền thế này sẵn. Nhưng cô 23 tuổi rồi, anh cũng đâu phải người lớn trong nhà, lì xì cho cô cái gì chứ.
Trên tủ âm tường có treo một chiếc áo khoác, một tờ giấy kẹp trên cổ áo. Giấy viết áo khoác cô được đưa đi giặt khô rồi. Áo khoác này là cái mà mà đợt Phú Tiểu Cảnh và Cố Viên thấy hôm đi mua sắm, lúc đó anh còn nói anh chỉ mua có một cái khăn quàng cổ.
Mặc áo khoác vào, cô nghĩ tới lời khuyên mà người đại diện văn học đề nghị, đại khái đó là cơ hội để cô cải thiện tình hình tài chính trước mắt. Nếu việc đó thành công thì tình trạng chênh lệch giữa hai người không nhiều như bây giờ.
+
Mấy món ăn hôm qua chuẩn bị chưa dùng, sáng nay cô dậy nấu sơ lại, đều là những món ăn đơn giản truyền thống Trung Quốc, dù sao cũng là ăn Tết nên cô làm nhiều món. Thịt nạm bò cà chua sử dụng sáu loại cà chua để có ý nghĩa may mắn, mỗi loại cà có vị khác nhau, độ chua ngọt không nắm chắc nên hơi bị chua quá, vì vậy Phú Tiểu Cảnh lại thêm một ít xốt cà chua vào xúp. Cô vừa làm vừa mong Cố Viên không phát hiện ra vấn đề nhỏ này.
Làm đồ ăn xong, cô quay về phòng, nhìn gương trang điểm, vì muốn đẹp nên cô cố ý trang điểm hơi đậm hơn bình thường.
Làm xong mọi thứ, cô gõ cửa phòng Cố Viên, anh dậy thì cô đi luộc sủi cảo.
“Em muốn chụp ảnh với anh.” Phú Tiểu Cảnh chỉnh chế độ camera trước, cô còn sửa sang đầu tóc cho Cố Viên. Anh không phải là dạng đàn ông chú trọng ngoại hình, ở nhà ăn mặc thoải mái, vệ sinh cá nhân đơn giản là đánh răng rửa mặt, tóc có mấy cọng dựng ngược lên mà không để tâm. Có lẽ anh còn không thèm soi gương.
Phú Tiểu Cảnh nở nụ cười đúng chuẩn, nhưng ngay khoảnh khắc máy ảnh lóe lên, Cố Viên nhéo mặt cô.
“Em muốn chụp tấm khác được không?”
“Tấm đó đẹp rồi.” Cố Viên lấy giấy lau son trên môi cô, lau một tờ chưa đủ còn lau thêm tờ nữa, “Bây giờ em có thể dùng cái miệng này ăn sủi cảo.”
Phú Tiểu Cảnh bị mất lớp son nên không chụp được ảnh khác, nhưng cô nhanh chóng vui lại, “Sủi cảo hình con rắn này em cố ý trộn nước ép cần tây để làm vỏ bánh màu xanh cho giống da rắn đó, anh ăn thử nha.”
Sủi cảo vì nhân quá to nên bụng phình ra, không giống rắn mà giống con vịt xanh.
Thấy Cố Viên ăn trúng sủi cảo có đồng tiền, xu, Phú Tiểu Cảnh chúc mừng, “Ăn sủi cảo có tiền là điềm may, nhất định anh sẽ có một năm thuận lợi may mắn.”