Phú Tiểu Cảnh rút ra một tờ 5 đô, “Tôi chỉ có 1 tờ này. Nếu anh muốn ăn bánh nhân thịt bò thì tôi có thể mời anh.”
Cố Viên nhướng mày, “Xấp tiền này là từ tiền của cô sinh ra. Một con bò đẻ ra một đám bê, không lẽ đám bê đó thuộc về người đỡ đẻ à?”
“Nếu tôi mượn tiền anh để mua vé số rồi trúng giải độc đắc, tôi không nghĩ giải độc đắc đó là của anh.” Phú Tiểu Cảnh nhét tờ tiền 5 đô vào túi, đưa tiền Cố Viên đưa lại, “Chuyện này phân biệt rõ vẫn tốt hơn.”
“Vậy mượn túi cô để giữ cho an toàn, cái này cô không từ chối luôn chứ.”
Phú Tiểu Cảnh liếc nhìn Cố Viên, đúng là anh không có chỗ để tiền.
“Mang tiền mặt nhiều vậy trên người, lỡ bị cướp thì sao?”
Cố Viên đút tay túi quần nhìn cô hứng thú, “Vậy đưa tiền cho hắn ta. Dù gì thì tiền đánh bạc thắng là trời cho, không giữ được là chuyện bình thường.”
Phú Tiểu Cảnh trợn mắt, nhét tiền vào ngăn trong cùng của túi.
“Cô muốn ăn gì?”
“Buffet, không phải có phiếu ăn sao?”
Hai người lên lầu ăn buffet hải sản, Phú Tiểu Cảnh gắp hai đĩa càng cua to rồi ngồi một chỗ gặm.
Mấy năm trước cô coi thường món này. Quê Phú Tiểu Cảnh gần biển, thứ thừa mứa nhất là hải sản, cô là người mê hải sản, tôm hùm cua, nghêu, sò, cá… không món nào cô không ăn. Cách chế biến cô thích nhất là hấp, nêm nếm gia vị nhiều sẽ phá hỏng hương vị thức ăn. Cua hấp chấm nước tương, nếu có bình rượu vàng, ngày đẹp đến thế là cùng.
Sau này khi rời quê lên Bắc Kinh học, những món như hải sản trở nên xa xỉ, cho dù quán ăn nổi tiếng đắt đỏ thì hương vị cũng không còn như trước. Thèm ăn cua, cô mua vé bay giá rẻ rồi bay về nhà trong đêm, từ sân bay ra xe khách, bắt chuyến xe buýt đầu tiên, ra chợ mua một sọt cua, mang tới cửa hàng hải sản chế biến, vừa ngủ gật gà gật gù vừa gọi điện thoại cho Phú Văn Ngọc, bảo bà nhanh về nhà ăn cua. Khi đó Phú Văn Ngọc đã đi bán bảo hiểm mà cô không biết.
Khi tới New York, cô lấy thịt gà làm món chính trong thực đơn. Lần ăn hải sản cuối là khi mời La Dương đi Chelsea ăn tôm hùm, giá tôm hùm con nhỏ nhất cũng làm cô xót ruột, hương vị nó thế nào quên mất mà cảm giác khi thanh toán hóa đơn vẫn còn nguyên.
Yêu là chuyện tốn tiền, điều mỉa mai nhất là sau khi nói chuyện, tiền tiêu xài hết, lại nói cơ bản là chẳng phải yêu đương, ngay cả bạn bè trai gái cũng không phải.
Phú Tiểu Cảnh bóp một cái càng cua, vừa ăn vừa hỏi, “Sao anh chỉ ăn khoai tây chiên vậy? Ít nhiều gì thì hải sản ở đây cũng ngon hơn bữa sáng nay chứ.”
Trên đĩa của Cố Viên có một ít mì ống và khoai tây chiên, anh lấy khoai tây chấm tương cà, thi thoảng uống một hớp coca.
“Có phải hôm nay anh thắng tiền thì coi thường chỗ này. Hôm nay anh may mắn, tôi mừng cho anh, nhưng anh nên biết, con người không thể vĩnh viễn may mắn, không phải tôi trù ẻo anh nhưng rất nhiều người trong sòng bạc đã xác nhận lời này.”
“Cô nói rất có lý.”
Cô nói rất có lý, nhưng ai mà không giảng đạo lý? Nhưng mà chỉ là vô ích vô dụng thôi.
Phú Tiểu Cảnh nghĩ là anh sẽ phản bác lại cô, trong lòng đang nghĩ để đáp lại, không ngờ Cố Viên lại trả lời như thế. Cô ‘giảng đạo’ cũng ý thức được mình nên một vừa hai phải, chừa chỗ cho người ta suy ngẫm, nếu nói nhiều sẽ mất hay nên cô tiếp tục cúi đầu bóp càng cua. Vừa ăn, Phú Tiểu Cảnh vừa thở dài trong lòng, người Mỹ đúng là không biết cách ăn cua nên mới nhúng vào bơ thế này.
Cô gắp miếng thịt chân giò bỏ vào đĩa Cố Viên, “Anh ăn đi.”
Anh nhìn lên mỉm cười với cô.
“Sao vậy?”
Cố Viên lấy giấy ăn lau mỡ dính bên miệng Phú Tiểu Cảnh, một tờ chưa đủ, lại lấy thêm tờ nữa để lau.
Phú Tiểu Cảnh đành im lặng, với tay lấy khăn giấy, còn chưa với tới thì Cố Viên đã nhét khăn giấy vào tay cô. Cô lấy khăn lau mạnh bên miệng, cười ngại ngùng với Cố Viên.
“Có phải anh thấy tôi ăn hơi nhiều không?”
“Ăn được là chuyện tốt. Tôi chỉ thắc mắc sao cô thích ăn thế mà gầy vậy?”
“Bởi vì tôi thích vận động.” Muốn mập cũng phải có điều kiện, người mập thì tấm lòng cũng rộng lớn mà.
Rất nhanh, Phú Tiểu Cảnh bị vả mặt.
Từ khi khủng hoảng kinh tế, thành phố Atlantic ngày một tiêu điều, sau cơn bão mấy tháng trước thì càng trở nên quạnh quẽ hơn. Đi trên phố, bạn có thể bắt gặp những người vô gia cư phơi mình trong nắng.
Phú Tiểu Cảnh cảm thấy vừa ăn xong một bụng hải sản với trái cây rồi đạp xe là chuyện điên rồ.
Trên lối đi lát gỗ, một bên là các sòng bạc và cửa hàng, một bên là Đại Tây Dương, một bên là con người, một bên thiên nhiên.
Gió từ Đại Tây Dương thổi vào làm tay Phú Tiểu Cảnh đỏ bừng.
“Anh có biết thả hai tay lái xe không?”
“Chưa từng thử.”
“Để tôi kể nghe, hồi đi học nam sinh không phải đối thủ của tôi trong việc lái xe đạp thả hai tay. Đơn giản lắm, chỉ cần giữ thăng bằng người, từ từ dịch tay ra, rời khỏi tay lái…” rầm, Phú Tiểu Cảnh ngã xe đạp cái ầm.
Khi Cố Viên tới đỡ cô, Phú Tiểu Cảnh đã tự mình đứng dậy, cô phủi phủi đất trên người, cố gắng nở nụ cười, “Sự cố ngoài ý muốn, trước đây tôi thực sự đạp rất giỏi. Chủ yếu là do ở Mỹ không quen.”
Cô mặc ấm, đội nón bảo hiểm, đeo khẩu trang, chỉ có tay bị xây sát. Chỉ vì xấu hổ nên má cô đỏ bừng, cô đội nón bảo hiểm, không có tóc che nên đành phải cúi đầu che đi.
Cố Viên nắm lòng bàn tay cô nhìn, bàn tay cô bị gió thổi lạnh nhưng lòng bàn tay vẫn còn ấm.
Phú Tiểu Cảnh đi theo Cố Viên vào một cửa hàng, bên ngoài vắng vẻ nhưng bên trong có nhiều gương mặt đồng hương tới mua sắm.
“Cô thấy đôi găng tay này sao?”
“Tôi có găng tay, nhưng hôm nay không mang thôi, không cần mua đâu.”
“Tôi rất tò mò, sao cô lại nghĩ tôi mua cho cô?”
Phú Tiểu Cảnh sững người một lúc, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, “Anh mua cho ai? Nếu là con gái, tôi sẽ tư vấn cho.”
Cố Viên đeo bao tay vào tay cô bóp bóp, “Lòng bàn tay cô nhiều thịt, không giống như người nhỉ.”
Đầu ngón tay Phú Tiểu Cảnh tê dại đến tận đầu, cô cố rút tay ra thì Cố Viên lại đeo luôn bên kia vào. “Tay cô rất có giá trị tham khảo.”
Khi thanh toán tiền, Phú Tiểu Cảnh vừa đếm tiền vừa đau lòng như thể đang tiêu tiền của mình.
Phú Văn Ngọc đã dạy cô khi còn nhỏ, “Trừ chồng con, con không nên tiêu tiền của bất kỳ người đàn ông nào, mỗi một đồng đều phải trả giá.”
Phú Văn Ngọc đã nhìn thấu việc cô không thể gả vào gia đình giàu, thay vào đó, bà lên một mục tiêu mới, bảo cô tìm một người có vẻ ngoài bình thường, ‘cao’ hơn cô một chút là đủ. Cao này không phải là ‘chiều cao’ nhón chân với tới, cũng không phải là độ ‘cao’ mà cô không thể đạt tới.
Cố Viên quả thực rất cao, anh nhìn xuống Phú Tiểu Cảnh, đội mũ, đeo bao tay cho cô.