Gió lạnh đập vào cửa kính xe, tiếng ho của Phú Tiểu Cảnh nhanh chóng át tiếng gió.
Cố Viên để Phú Tiểu Cảnh tại điểm đỗ xe miễn phí, anh cởi áo khoác cho Phú Tiểu Cảnh.
Cô chỉ tấm chăn bên cạnh, “Bây giờ tôi không lạnh.”
“Nếu cô cứ ho vầy trong phòng hòa nhạc thì chúng ta phải rời đi nửa chừng để không làm phiền người khác. Hay cô định bỏ đi một mình, à, tối nay cô còn có cái hẹn khác à?”
Phú Tiểu Cảnh run lên trong lòng, cô từng biết một người thanh niên, trong lễ tình nhân hẹn với ba cô gái cùng lúc, trong đó có một người hẹn ở phòng hòa nhạc, nghe được một phần ba chương trình thì giả vờ ho để rời đi, chạy tới buổi hẹn hò khác.
Ngay sau đó cô nhận ra Cố Viên đang trêu mình, “Tôi mang theo kẹo ngâm, tới lúc đó tôi không ho nữa. Anh mặc vào đi, trời lạnh thế này.”
“Cô ngồi đây đợi tôi 10 phút.”
Mười phút sau, Phú Tiểu Cảnh quấn chăn ngồi nép ở ghế sau xe, cửa kính xe phủ một lớp sương mỏng, mông lung, cô nghe tiếng gõ cửa kính xe nhịp nhàng, phản ứng đầu tiên của cô là lấy tay xoa lớp sương mù trên cửa kính, nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc.
Đôi mắt dán vào cửa sổ xe, cô sững người vài giây rồi mới mở cửa kính.
“Tôi sợ cô không thích ngọt quá nên chỉ cho hai viên kẹo, cô có thích kẹo bông gòn không?”
Phú Tiểu Cảnh vột gật đầu.
“Mau cầm đi, cô định để tôi đứng hoài đây hứng gió lạnh à?”
Phú Tiểu Cảnh bưng cái ly, vô tình chạm vào ngón tay Cố Viên, ly ca cao nóng làm lòng bàn tay cô nóng lên.
Trên đường đi, Phú Tiểu Cảnh không ngừng khen món ca cao nóng này ngon thế nào.
Kẹo bông tan hòa vào ca cao nóng tan trong miệng, Phú Tiểu Cảnh nghĩ chắc Cố Viên có nhiều bạn gái lắm. Khi còn học đại học, cô có một người quen học lớp trên, ngoại hình bình thường, gia cảnh cũng không tốt lắm, chỉ dựa vào việc săn sóc cẩn thận mà có cả tá bạn gái, mà ai cũng đẹp.
+
Trong suốt chương trình, cô rất biết điều mà không hề ho tiếng nào.
Sau khi rời phòng hòa nhạc, Cố Viên không đi tới chỗ đậu xe mà đi tới tiệm bánh ngọt gần đó.
Tiệm bánh ngọt rất nhỏ, trong một tầng nửa hầm ngầm, chỉ có mấy bàn nhỏ hẹp, vài ngọn đèn nhỏ treo trên bức tường gạch đỏ. Một mặt tường dán vài quyển sách bìa loang lổ.
Phú Tiểu Cảnh ngồi trong góc, ăn một bánh kem viền đỏ nhung mà Cố Viên đưa cho cô.
“Sao anh phát hiện ra tiệm này?”
“Tôi thấy trên mục giảm giá của báo, ngày hôm đó có khuyến mãi, chỉ cần 5 đô thì ăn tùy thích.”
“Anh ăn bao nhiêu?”
“Sau khi tôi ăn xong thì hình như họ không làm lại kiểu khuyến mãi đó nữa.”
Cố Viên gọi tách café, ngồi đối diện Phú Tiểu Cảnh, lật một trang sách cũ kỹ. Ánh đèn trên tường chiếu vào mặt anh, trong ánh sáng mờ ảo tựa như bức tranh tĩnh vật. Lông mi anh từng sợi sắc nét cũng được nhuộm một thứ ánh sáng dịu dàng.
Phú Tiểu Cảnh giả vờ vô tình liếc nhìn anh, tỏ vẻ hào phóng: “Anh muốn ăn gì? Tôi mời.” Cô nghĩ Cố Viên chỉ gọi món tráng miệng vì lo ngại túi tiền của mình, cuối cùng nói thêm một câu, “Ở đây chắc có thể quẹt thẻ nhỉ.”
“Tôi không muốn ăn gì cả, cô có đề cử gì không?”
Phú Tiểu Cảnh làm vẻ chán nản, chống cằm quét mắt xung quanh, khi nhìn một vòng quanh cửa hàng, cô cúi đầu, nghiêng người về phía trước, nói nhỏ: “Sao anh không thử ăn bánh dâu ngàn lớp? Tôi thấy ông cụ kia ăn có vẻ rất vui vẻ, mắt ông ấy cũng tỏa sáng.”
Cố Viên nghe lời cô nói, nhìn sang bên kia. Bàn bên có một ông già với bộ râu xồm xoàm, đang nhìn món bánh của mình với tình cảm ‘nồng nàn’.
Thấy Cố Viên im lặng, Phú Tiểu Cảnh đề nghị: “Hay là ăn thử matcha mousse, nhìn ngon đó.”
“Thôi, tôi không thấy thích cái gì.”
Cô nghĩ Cố Viên ngại nên tự tới quầy, rất hào phóng gọi ba món bánh. Cách giải quyết chứng sợ lựa chọn là mua hết để ăn thử, lần đầu tiên cô tới NewYork mà hào phóng như vậy, ngay cả bản thân cô cũng ngạc nhiên.
Khi ba món bánh được đặt lên bàn, Phú Tiểu Cảnh chống cằm nhìn Cố Viên, “Anh thử hết xem anh thích món nào?”
Cố Viên cầm nĩa cắt một miếng bánh matcha nhỏ, uống một ngụm café dưới cái nhìn chăm chú của Phú Tiểu Cảnh.
Phú Tiểu Cảnh tràn ngập mong đợi phản ứng của anh, “Anh thấy sao?”
“Cô nếm thử đi.”
Cố Viên cắt một miếng, đặt vào đĩa cô.
“Tôi thấy rất ngon. Anh thử cái này nhé?”
Làm cho Phú Tiểu Cảnh thất vọng là mỗi món Cố Viên chỉ ăn một miếng nhỏ.
“Không có món anh thích sao?”
“Có lẽ tôi qua cái tuổi ăn bánh ngọt rồi.”
Phú Tiểu Cảnh cảm thấy Cố Viên ỷ vào việc hơn cô mấy tuổi mà lên mặt: “Anh bao nhiêu tuổi chứ? Ông bên kia cỡ 80 mà còn thích bánh ngọt kìa.” Cô nói với giọng năn nỉ, “Ăn mấy miếng nữa đi, nếu không thì phí quá.”
Cô đau lòng vì tiền mình bỏ ra, chỉ trách cô hiểu sai ý anh, anh đã nói rõ là không cần nhưng mà cô lại nghĩ nhầm thì lại xấu hổ.
Cố Viên nể tình lại cắt một miếng bánh dâu ngàn lớp. Chỉ ăn hai miếng, ly café của anh đã cạn tới đáy.
Phú Tiểu Cảnh thấy mình đang làm khó người ta, “Nếu anh không muốn ăn thì đừng miễn cưỡng.” Cô cười với Cố Viên, “Nếu anh không ăn thì nói, tôi sẽ không khách sáo.”
Cũng không phải là không thể gói mang về, nhưng mà bánh ngọt để đến ngày mai thì hương vị không ngon nữa. Bữa tối cô chỉ ăn một miếng sandwich rau trái cây tự chế, trưa cũng không có miếng thịt nào, vì vậy dạ dày còn chỗ chứa.
Cố Viên rất phối hợp đẩy bánh tới trước mặt cô.
Phú Tiểu Cảnh ăn rất nghiêm túc, cô muốn hưởng thụ tối đa món bánh ngọt mà mình mua, để mỗi tế bào trong miệng đều lưu lại nguyên vẹn ký ức. Tương lai là một tháng tới, cô không tiêu tiền vào món bánh nữa mà dựa vào ký ức này để thỏa mãn mơ ước về mấy món bánh ngọt.
Cô ăn rất tập trung, khi ăn hết phần mousse matcha, cô mới nhận ra Cố Viên đang nhìn cô đăm đăm. Anh vừa nhìn cô vừa vẽ gì đó lên chiếc khăn ăn trắng.
Theo lý trí, đúng ra cô nên nói Cố Viên đừng vẽ, lát nữa cô còn phải trả tiền bồi thường cái khăn ăn đó. Nhưng rồi nghĩ lại, một cái khăn ăn chẳng mất bao nhiêu tiền, tiêu cũng đã tiêu một mớ rồi, còn quan tâm gì việc nhỏ này. Cô bất giác ăn chậm lại, cố gắng để giống với cô tiểu thư trong trường phái Raphael hơn là cô gái tham ăn trong tranh biếm họa.
“Cô có thể ăn chậm hơn được không?”
Phú Tiểu Cảnh gật đầu, để duy trì tư thế đoan trang, gật đầu rất nhẹ. Cô cúi mắt xuống, tránh nhìn Cố Viên, cố gắng thành mỹ nhân trong tranh.
Sau khi cô ăn xong, Cố Viên đẩy khăn ăn đến trước mặt cô, “Cô thấy bức tranh thế nào?”
“Rất---đẹp.” Phú Tiểu Cảnh cố gắng vận dụng hết cơ mặt để nặn ra một nụ cười, anh vẽ cái bánh kem ngàn lớp đúng là rất đẹp, rất có lớp lang. Thì ra anh bảo cô ăn chậm lại là vì ý này.
“Nếu cô thích thì tặng cô.”
“Cảm ơn.”
Phú Tiểu Cảnh che giấu sự xấu hổ của mình, bắt đầu khen bức tranh Cố Viên vẽ lên tới mây xanh, “Anh vẽ đẹp quá, anh từng học vẽ à?”
“Vậy cô nhìn mặt sau xem thế nào?”
Mặt sau là hình của cô.
Khóe miệng có một vết nhỏ.
Mặt cô nóng bừng, khóe môi tự dưng nhớ lại ngón tay anh từng dừng trên đó, tay khẽ lấy giấy lên lau miệng.
“Hôm nay tôi trả, anh đừng giành với tôi.” Phú Tiểu Cảnh thanh toán hóa đơn rất hào phóng, cho 20% tiền boa. Ông chủ rất biết chuyện không tính tiền bồi thường khăn ăn. Cô biết ngày mai có thể mình vì tiêu số tiền này mà đau lòng, nhưng hiện giờ cô đang vui vẻ. Nếu Cố Viên có thể ăn thêm mấy miếng thì cô thấy còn đáng giá hơn.
Sau khi ra ngoài, vì bụng no ấm áp nên Phú Tiểu Cảnh không thấy lạnh.
Đêm âm mười mấy độ, ánh trăng bị che lấp bởi ánh đèn neon, gió lạnh lướt qua, tóc cô từ sau tai bay tràn phủ trán, mặt, che khuất đôi mắt cô, cô cho tay vào trong túi áo khoác.
“Anh ở đâu?”
“Không có chỗ cố định, gần đây tôi ở Brooklyn.”
Gần đây, từ này có nhiều nghĩa, nó cho thấy anh sống không cố định một nơi, thường xuyên di chuyển. Có lẽ là khu vực người da đen ở Brooklyn, nơi đó giá thuê nhà khá rẻ. Phú Tiểu Cảnh nghĩ vậy lại không khỏi lo lắng cho tương lai của anh, cho dù cuộc sống của cô cũng bộn bề lo toan.
“Ở đó rất nguy hiểm. Anh nên về sớm đi. Tôi đi tàu điện ngầm rất tiện.”
Cuối cùng Phú Tiểu Cảnh vẫn lên xe Cố Viên.
Trong xe quá yên tĩnh, tiếng gió xào xạc đập vào cửa sổ ngược lại còn làm tăng thêm phần yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh.
Phú Tiểu Cảnh phá vỡ sự im lặng, “Gần đây anh có muốn nghe buổi hòa nhạc nào không? Tôi có thể mua giúp anh bằng thẻ sinh viên của mình. Chỉ có điều những chỗ đặc biệt nổi tiếng thì không được, như của Lang Lãng* thì họ không bán vé sinh viên đâu, ngay cả vé chính thức cũng bị cướp rất nhanh.” (Lang Lãng là một nghệ sĩ độc tấu dương cầm người Trung Quốc, dân tộc Mãn Châu. Anh được coi là một trong những nghệ sĩ nhạc cổ điển nổi tiếng nhất TQ đầu thế kỷ 21)
“Cô thích Lang Lãng?”
“Cũng được, là người một nước mà. Tôi nghĩ anh sẽ hứng thú với anh ấy. Trước kia tôi còn từng muốn mua vé để ủng hộ đồng bào quê hương, nhưng đâu biết hóa ra đồng hương căn bản không cần sự hỗ trợ ít ỏi của tôi.”
“Vậy lần này cũng là mua bằng thẻ sinh viên? Vị trí không tồi.”
“Cái khác ở NewYork thì không nói, nhưng cái này thì lại rất tốt với người nghèo. Khi còn nhỏ, tôi muốn nghe nhạc giao hưởng thì phải đi xe buýt đến tỉnh khác, ban nhạc nước ngoài đến mấy thành phố hạng hai ở Trung Quốc biểu diễn thì trình độ trung bình thôi mà vé còn rất đắt.”
Cô không muốn đi xe buýt đường dài để nghe giao hưởng gì, nhưng Phú Văn Ngọc muốn bồi đắp âm nhạc cho cô. Phú Văn Ngọc tốt nghiệp trung học cơ sở, vì không có văn hóa nên luôn phóng đại tầm quan trọng văn hóa, quyết tâm đào tạo con gái mình thành tiểu thư tinh thông cầm kỳ thi họa.
Rõ ràng Phú Văn Ngọc thất bại.
Phú Tiểu Cảnh không có duyên với cái gọi là tao nhã thanh lịch, nghe nhạc giao hưởng cũng là tâm lý bon chen vào thế giới tư bản, nếu giá vé không thấp như vậy thì cô không bao giờ đi, thà ở nhà ôm radio nghe đài miễn phí.
“Khi nào cô rời NewYork?”
“Hả?” Đầu óc Phú Tiểu Cảnh đứt mạch trong ba giây mới nhớ ra lời nói dối của mình hôm trước, “Chưa quyết định.”
“Hôm nào cô rảnh, tôi mời cô ăn cơm.”
“Anh khách sáo quá.” Mấy tiếng đồng hồ qua Phú Tiểu Cảnh vẫn mơ mơ màng màng, lúc này mới nhớ ra mục đích hẹn Cố Viên. “Gần đây anh có xem tin tức không, có một con bạc người Khang Châu vì quá kích động mà bệnh tim bộc phát qua đời.”
“Đúng là bất hạnh. Sau đó thì sao?”
“Rủi ro của cờ bạc rất lớn, không chỉ có thể dẫn tới táng gia bại sản mà còn nguy hiểm đến tính mạng. Anh nói xem, cờ bạc có gì tốt?”