Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 882: Bí mật của cô nhi viện (1) 



Một đôi mắt xanh biếc đang toả sáng lập loè trong ánh sáng tối tăm.

Chăm chú nhìn lại, thì ra là lão bà hoạt tử nhân kia, đang ôm một chồng chăn nệm trong lòng, bên trên có khăn lông bàn chải đáng răng cùng một ít đồ dùng sinh hoạt.

“Đưa cho ta à?”

Tuyết Kỳ phập phồng ngực, giả bộ như một bé gái bình thường, nhận lấy vật dụng từ trong tay lão bà kia, sợ hãi mà nói cảm ơn, lão bà xoay người rời khỏi, bước chân chậm chạp, thân hình lắc lư, nhìn qua thấy rất quái dị.

“Lão bà này thật là đáng sợ.”

Tuyết Kỳ cố ý tạo đề tài để bắt chuyện.

“Người phụ nữ trong phòng an ninh kia còn đáng sợ hơn nhiều, ngươi tuyệt đối không được tới gần cô ta!”

Tần Nguyệt nói.

“Tại sao lại đáng sợ?”

Trong mắt Tần Nguyệt toát ra vẻ sợ hãi, vừa muốn mở miệng, đột nhiên bên ngoài có chuông vang lên liên tiếp.

Tần Nguyệt cả người run rẩy, nói: “Ta phải đi hiến máu.”

“Cái gì?”

Tuyết Kỳ sửng sốt.

Không chờ Tần Nguyệt mở miệng, bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng bước chân.

Tuyết Kỳ mở cửa nhìn ra, cửa ký túc xá đang mở từng cánh, không ngừng có những đứa trẻ cùng tuổi như mình từ bên trong đi ra, đều mặc đồng phục của Cô nhi viện.

Tuyết Kỳ vừa thấy, khẽ hít sâu một hơi: Đám trẻ này nhìn bề ngoài đều rất bình thường, trắng trẻo mập mạp, nhưng toàn thân đều bị quỷ khí bao phủ, cả đám tinh thần uể oải, giống như còn chưa có tỉnh ngủ vậy.

Đám trẻ đó xếp thành hàng dài, chậm chạp đi ra ngoài khu ký túc xá, không có ai cười vui đùa giỡn, thậm chí còn chẳng mở miệng hay phát ra chút âm thanh nào.

Tôn Ánh Kiều cầm trong tay một chiếc chuông đồng, đi phía cuối của đội ngũ, nhẹ nhàng lắc, cảm giác như trong tiếng chuông có chứa sự mê hoặc cảm giác của con người.

Tuyết Kỳ suy đoán, tiếng chuông này hẳn là có tác dụng nhiếp hồn, thúc giục đám trẻ bước đi.

Tôn Ánh Kiều vừa rung chuông, vừa từ cuối hành lang đi lên, đẩy cửa kiểm tra từng căn phòng, xem còn người nào còn chưa ra hay không.

Tuyết Kỳ thấy Tôn Ánh Kiều đi tới, cố ý tiến lên hỏi: “Tỷ tỷ, mọi người muốn làm gì vậy.”

“Đi hiến máu, các em có cơ hội được thu dưỡng, là phải cảm ơn xã hội, sẽ có hoạt động hiến máu định kỳ, bất quá em vừa mới tới, thân thể còn suy yếu, trước phải được tẩm bổ một thời gian đã, cứ nghỉ ngơi trước đi.”

Tôn Ánh Kiều xoa xoa đầu Tuyết Kỳ, bảo cô quay vào phòng.

Ở trong phòng chờ khoảng nửa giờ, bên ngoài lần nữa lại truyền đến tiếng bước chân, chốc lát sau cửa phòng mở ra, Tần Nguyệt đi vào.

Cô bé vừa bước vào phòng, Tuyết Kỳ liền cảm nhận được quỷ khí trên người cô bé càng thêm nồng đậm, tinh thần cũng trở nên uể oải hơn nhiều so với lúc trước, đờ đẫn mà đi tới giường của mình nằm xuống, không hề nhúc nhích.

Tuyết Kỳ lập tức đi tới hỏi thăm cô bé về việc đi hiến máu.

Tần Nguyệt dùng giọng nói mệt mỏi trả lời, hiến máu chính là dùng kim tiêm rút máu ra, thu vào trong túi trữ máu.

Cô bé tới nơi này chưa được ba tuần, đây là lần hiến máu thứ hai.

Theo Tôn Ánh Kiều nói, máu của bọn trẻ sẽ được đưa tới bệnh viện cứu người.

Tuyết Kỳ tuyệt đối không tin, thậm chí còn có một suy đoán là một chuyện kinh sợ hơn: Tôn Ánh Nguyệt mở Cô nhi viện này, bề ngoài là vì thu dưỡng cô nhi, để che dấu tai mắt, trên thực tế chính là muốn lấy máu của bọn trẻ thuộc tuổi Rồng và tuổi Thỏ...

Tuyết Kỳ bỗng nhiên nhớ ra một việc lúc sinh thời khi còn làm pháp sư, đã từng nghe nói qua: Có một loại yêu tinh có phương thức tu luyện, phải ăn thịt thỏ, uống máu rồng.

Ở nơi này chính là người cầm tinh hai con vật này, cũng không phải thật sự là thỏ và rồng.

Có lẽ, trong Cô nhi viện này có một con đại yêu, cần phải dùng đến máu của con người để tu luyện yêu thuật? Trong lòng Tuyết Kỳ bỗng trở nên căng thẳng: dựa vào yêu thuật tà tu như thế này, tuyệt đối không phải là loại yêu bình thường.

Vậy đại yêu là Tôn Ánh Nguyệt, hay là người khác? Có liên quan gì đến chuyện Yêu Vương sắp xuất thế kia không? “Đúng rồi, lúc trước cô nói, người phụ nữ trong phòng an ninh kia có vấn đề, là có chuyện gì?”

Tuyết Kỳ muốn từ cô bé mà tra ra tình huống ở nơi đây.

“Hả?”

Tần Nguyệt nhắm mắt lại, thanh âm vô cùng mệt mỏi.

“Ta quên mất rồi, ta thấy mệt mỏi lắm, muốn đi ngủ một giấc……”

Nói xong liền nằm im không động đậy.

Tuyết Kỳ cầm bàn tay cô bé, cảm nhận được trong cơ thể Tần Nguyệt chứa đầy quỷ khí, nghiêm trọng hơn nhiều so với trước khi đi hiến máu, cũng may tâm mạch còn có một chút dương khí ấm áp, che kín lại mạch khẩu, ngăn không cho quỷ khí xâm nhập vào sâu.

Xem ra trong lúc hiến máu, nhất định đã xảy ra cái gì đó, khiến quỷ khí trên người cô bé gia tăng lên.

Nếu mỗi lần hiến máu, quỷ khí trong cơ thể lại tăng thêm một tầng như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày tâm mạch cũng bị quỷ khí ăn mòn, trở thành quỷ thi…… Tuyết Kỳ nhìn Tần Nguyệt đang ngủ say, một đứa bé mới mười một mười hai tuổi, khuôn mặt còn đầy vẻ trẻ con, vốn là phải được làm nũng trong sự yêu thương của cha mẹ, hưởng thụ tươi đẹp của cuộc sống, dù bất hạnh trở thành cô nhi thì thôi, không nghĩ tới còn bị yêu tinh lợi dụng, rút máu ra, tương lai còn sẽ bị quỷ khí ăn mòn mà trở thành quỷ thi… Những đứa trẻ khác vào Cô nhi viện sớm hơn Tần Nguyệt, tình trạng khẳng định càng thêm không lạc quan.

Nghĩ đến hết thảy những gì bọn trẻ phải chịu đưng, người lạnh lùng như Tuyết Kỳ cũng phải cảm thấy phẫn nộ vô cùng.

Tuyết Kỳ nắm bàn tay nhỏ bé của Tần Nguyệt, nhìn khuôn mặt chưa hết trẻ con của cô bé, lẩm bẩm nói: “Ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu các em, sẽ không đề các em đi theo con đường của ta…...trở thành quỷ thi, nếu ta làm không được, thì vẫn còn Diệp Thiếu Dương.”

Diệp Thiếu Dương không đợi đến lúc trời tối, lập tức cùng Lão Quách xuất phát, lái xe đến Nam Lộc sơn ở vùng phụ cận Cô nhi viện, để xe lại trong rừng cây, cùng nhau đi về phía sơn cốc.

Lão Quách từ miệng mấy thôn dân biết được, ở phía bên kia bờ vực, khoảng cách với Cô nhi viện cũng không đến mười dặm.

Lão Quách đi trước dẫn đường, vòng qua một cái khe giữa hai ngọn núi, trước mắt dần xuất hiện vài khu dân cư, nằm lác đát trong núi.

“Nơi này hẻo lánh như vậy, sao lại có nhiều thôn nhỏ như vậy, còn chỗ gần nội thành thì ngược lại, không có đến một cái thôn nào?”

Diệp Thiếu Dương nhìn ra nơi xa, khó hiểu nói.

Lão Quách cười, “Việc này đệ không biết rồi, trước đây nơi này đến một cái thôn cũng không có, về sau phát hiện mỏ than trong núi, nhiều người tới làm công khai thác than đá, rồi sinh sống lại gần đây, dần dần hình thành mấy thôn xóm này.

Sau khi không còn khai thác than nữa, phần lớn thợ mỏ đều rời khỏi, còn một số người không muốn bỏ nhà cửa, nên tiếp tục ở lại nơi này, khai hoang trồng trọt khu xung quanh, chăm sóc vườn cây ăn quả, sinh sống như thế đến tận bây giờ, cuộc sống cũng không tồi.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, rồi đi tới chân núi.

Diệp Thiếu Dương bỗng nhìn thấy bên đường lên núi có cắm một cây pháp kỳ liền đứng lại, qua đó quan sát, cười nói: “Có người tới sớm hơn chúng ta.”

Lão Quách nói: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao, buổi tối hôm nay sẽ có mấy tên pháp sư muốn vào thôn điều tra, đã thương lượng cùng thôn trưởng, tiền cũng đã thu rồi.”

“Còn lấy tiền nữa à?”

“Nhiều mới đúng, đệ là Lôi Phong sống, khai quang không thu tiền, ai mà so được.”

Lão Quách cúi đầu nhìn lá pháp kỳ màu xanh lam, mỉm cười nói, “Thực lực không tệ, cũng là bài vị chân nhân.”

Ngũ Hành Kỳ Trận là pháp thuật Đạo gia, cũng giống như linh phù, chia thành bốn màu: vàng, xanh lá, xanh lam, tím, tương ứng với cấp bậc bài vị khác nhau, Chân nhân dùng pháp kỳ màu xanh lam, Diệp Thiếu Dương thân là Thiên sư, luôn sử dụng pháp kỳ màu tím.

“Các người làm gì ở đây?”

Trên đường xuống núi xuất hiện hai nam tử mặc quần áo đạo sĩ, nhìn thì khoảng ba mươi tuổi, một người tay cầm thanh quang kiếm, trên dưới đánh giá hai người Diệp Thiếu Dương.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv