Diệp Thiếu Dương cuộn linh phù thành hình dạng bấc đèn, một đầu nhúng vào dầu sáp để dẫn nhiên liệu, miễn sao khi mọi người chưa thổi xong, linh phù liền cháy hết....
sau khi chuẩn bị kỹ càng, đưa cho Tiểu Mã.
Tiểu Mã nhận lấy, đưa lên bên miệng, thổi một hơi, trên linh phù loé lên một điểm màu đỏ hồng, giống như bắt lửa, rồi bùng lên một ngọn lửa màu lam.
“Hắc hắc, đã nói ta không có gì mà,”
Tiểu Mã nhảy dựng lên, “Ta không bị làm sao, đúng không?”
“Không có việc gì, người tiếp theo.”
“Ta đến đây.”
Diệp Tiểu Manh nói xong, đón lấy tấm linh phù, linh phù đến tay nàng, ngọn lửa lập tức tắt, sau đó Diệp Tiểu Manh ghé miệng nhẹ nhàng thổi một hơi, linh phù lần thứ hai sáng lên.
Diệp Tiểu Manh nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười, đem linh phù giao cho phụ thân mình, nhìn ông ta với tâm trạng chờ mong.
Trong góc phòng, Nhuế Lãnh Ngọc lập tức chuyển hướng mũi súng từ Diệp Tiểu Manh sang ngay Diệp bá.
“Áp lực thật lớn.”
Diệp bá nhìn họng súng đen ngòm, cười cười, sau đó thổi một hơi, linh phù cũng sáng.
Sau đó đến lượt Vương Thanh Phong.
Vương Thanh Phong cười nói: “Ta cũng phải thử sao?”
“Xin lỗi, hôm đó ông cũng có mặt,”
Diệp Thiếu Dương nói, “Vẫn là để loại trừ hoài nghi, vẫn là nên thử một chút.”
“Được rồi, cứ tuân theo quy tắc.”
Vương đại thiện nhân hai tay đưa linh phù lại gần, thổi một hơi, linh phù cũng sáng.
Chỉ còn lại Tưởng Kiến Hoa.
Ánh mắt mọi người đều dồn vào hắn, vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn.
Rốt cuộc, căn cứ theo phân tích của Diệp Thiếu Dương, tại đây chắc chắn có một người là Tà Thần, nếu mấy người trước đều không phải, Tưởng Kiến Hoa đương nhiên là người đáng nghi ngờ nhất.
Hắn cũng không từ chối, nhận lấy linh phù từ tay Vương đại thiện nhân, đưa lên miệng thổi một hơi, linh phù…… cũng sáng lên.
Sao lại có thể…… như vậy? Diệp Thiếu Dương ngây ra nhìn mấy người, chẳng lẽ, suy nghĩ mình đã sai rồi? “Ha ha, Tiểu Diệp Tử, ngươi suy luận sai rồi, ở đây làm gì có Tà Thần.”
Tiểu Mã thả lỏng, vỗ vỗ ngực, “Vừa nãy thật khẩn trương chết ta, vạn nhất Tà Thần lẫn trong mấy người chúng ta, mọi người thân như vậy, làm sao có thể xuống tay.”
Diệp Tiểu Manh nhíu mày nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Nhưng là, phân tích của Thiếu Dương ca rất hợp lý mà.”
“Phân tích hợp lý, cũng chưa chắc đã là sự thật, có rất nhiều chuyện, có thể tồn tại một cách ngẫu nhiên.”
Tưởng Kiến Hoa nói, “Ta là làm trinh sát hình sự lâu nay, loại tình huống này đã gặp rất nhiều.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Đúng vậy, bất cứ việc gì cũng đều có ngoại lệ, xem ra là ta đã trách oan mọi người, thực xin lỗi các vị.”
“Không có chuyện gì.”
Vương Thanh Phong xua xua tay, cười nói, “Như vậy càng tốt, chúng ta càng có thể đồng lòng hơn, sau này không ai nghi ngờ ai nữa là tốt rồi...lại đây..lại đây....ngồi xuống ăn cơm.”
Sau khi ngồi xuống, Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi ra mấy đồng tiền Ngũ Đế, dùng tơ hồng xâu qua mắt tiền, rồi buộc chặt lại, trong chốc lát đã làm xong mấy cái, đưa cho từng người, nói: “Vì để trong tương lai Tà Thần không thể hóa thân trà trộn vào chúng ta, đề nghị mọi người luôn mang cái này trên người, trong tiền Ngũ Đế ta có lưu lại ấn ký, không thể nào làm giả được, lỡ như có tình huống gì, chỉ cần nhìn cái này, ta sẽ lập tức biết được các người có phải là người một nhà hay không.”
“Thứ này thật tốt!”
Tiểu Mã lấy một cái đeo ngay lên cổ.
Cha con Diệp Tiểu Manh cũng lập tức lấy đeo.
Diệp Thiếu Dương thấy Vương Thanh Phong có chút chần chừ, biết hắn kẻ đại gia, không quen đeo mấy thứ này, cười nói: “Vương lão bản yên tâm, thứ này tuy không phải bảo bối gì, nhưng cũng được coi là một pháp khí trừ tà, so với mặt trang sức đã khai quang, còn có hiệu quả hơn nhiều, ông mang theo chỉ có tốt chứ không gây hại.”
Vương Thanh Phong vừa nghe hắn nói như vậy, liền lấy một cái đeo lên cổ.
Tưởng Kiến Hoa cũng lấy một cái.
Thiếu Dương ném một cái cho Lão Quách, “Huynh có pháp lực thấp, dễ bị nhập thân, đeo lên đi.”
Sau đó liếc nhìn Nhuế Lãnh Ngọc cùng Uông Ngư.
Uông Ngư lập tức xua tay nói: “Đừng có cho ta, không thì ngươi tự mình đeo đi.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, xoay người gỡ sạch tơ hồng trên cửa cùng mấy cây đinh, thét to gọi người phục vụ mang đồ ăn vào.
Vương Thanh Phong nhiệt tình mời mọi người ngồi xuống, mở một chai rượu ngon, mọi người cùng nhau ăn uống.
Trong bữa tiệc, Vương Thanh Phong dẫn đề tài, bàn về phong thuỷ, Lão Quách biết ông ta là kẻ giàu có, cố ý thể hiện kiến thức, Vương Thanh Phong lắng nghe một cách rất nghiêm túc, cuối cùng kích động mời lão Quách đến dinh thự của mình xem phong thuỷ một lần, đương nhiên là không xem miễn phí.
Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc đã lâu không gặp, vốn tưởng có thể cùng nàng tán gẫu một chút, không nghĩ tới Uông Ngư an vị ở ngay bên cạnh, không ngừng gắp cho nàng đồ ăn.
“Cái món vịt tiềm này hương vị không tồi, muội nếm thử đi.”
“Tứ hỉ hoàn tử cũng khá tốt, ăn thử một miếng đi.”
“Đầu cá xào ớt cũng rất chính tông, muội…… À, muội không ăn cá, uống thử chút canh đi, muội gần đây sắc mặt không tốt, ăn canh cho bổ.”
Nhuế Lãnh Ngọc không nói gì, ai đưa tới cũng không cự tuyệt, có vẻ như đang hưởng thụ cảm giác được Uông Ngư chiếu cố.
Diệp Thiếu Dương nhìn một bàn đầy món ngon, nhưng không có hứng thú ăn chút nào.
“Thiếu Dương ca, sao lại không ăn cơm?”
Diệp Tiểu Manh không rõ nguyên nhân, quan tâm hỏi.
Diệp Thiếu Dương nói: “Ta không đói bụng.”
Diệp Tiểu Manh đoán ý, nói: “Có phải hay không huynh đang nghĩ tới việc diệt trừ Quỷ tiên thôn, cái này cũng không gấp được, đừng nói huynh vì chuyện này mà không ăn cơm nha.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười.
Đám người Lão Quách dò hỏi bước tiếp theo của kế hoạch.
Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ muốn đi Quỷ tiên thôn, tới miệng giếng tìm kiếm chân thân của Quỷ Mẫu, sau đó giết chết, bất quá sẽ xảy ra một trận đại chiến, cho phải chuẩn bị kỹ càng, cùng thêm tính toán bày mưu tính kế rồi sau đó mới hành động.
Cơm nước xong, Nhuế Lãnh Ngọc muốn về nhà khách đi nghỉ ngơi, cùng với Uông Ngư rời đi trước.
Diệp Thiếu Dương lập tức cáo biệt mọi người, mang theo Tiểu Mã một mạch chạy về nhà Diệp Quân, đúng lúc hai vợ chồng Diệp Quân đang ở nhà, Diệp Thiếu Dương nói với bọn họ, mình có bằng hữu đến hỗ trợ, muốn dọn qua ở cùng bọn họ, để tiện làm việc.
Hai vợ chồng Diệp Quân tuy không muốn để hắn dọn đi, nhưng biết hắn đang làm chính sự, không tiện ngăn trở, bèn dặn dò hắn vài câu, bảo hắn thường về thăm nhà.
Sau đó, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã vào phòng thu dọn đồ đạc.
“Đang ở đây tốt mà, làm gì phải đi qua đó ”
Tiểu Mã tỏ ra không hiểu, “phải thu dọn đồ đạc thật là phiền toái.”
Diệp Thiếu Dương không để ý đến Tiểu Mã, đem đồ vật thu hồi, rồi rời nhà đi, một mạch chạy như bay tới nhà khách dưới Tập, thuê hai gian phòng.
Nhà khách rất nhỏ, chỉ có hai tầng lầu.
Sau khi hai người đi lên, Tiểu Mã liếc mắt một cái nhìn biển số phòng, “23, 24, cậu tùy tiện chọn một gian đi.”
Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói một tiếng, nhưng sau đấy lại gõ cửa phòng 26.
Đợi một hồi, cửa phòng cũng mở ra, Nhuế Lãnh Ngọc mặc áo ngủ, vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn.
“Ah...
đây là phòng của cô à.”
Diệp Thiếu Dương ra vẻ xấu hổ gãi gãi đầu, ánh mắt thì hướng vào bên trong dòm ngó, phòng rất nhỏ, nhìn không sót gì, chẳng có ai khác.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn cầm hành lý trong tay, nói: “Ngươi làm gì ở đây?”
“À.....thì ta cũng dọn qua đây ở, giống như…… là phòng ngay sát bên cạnh, nên gõ nhầm cửa.”
Diệp Thiếu Dương giả bộ y như thật.