Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 446: Người chết vẫn sống 



Ở nông thôn, khoá cửa đều giống nhau, chốt ở bên trong, trên cửa có một cái khoen tròn, dùng làm tay nắm khi đóng mở cửa.

Nhà của Diệp Thu Linh cũng không ngoại lệ.

Diệp Tiểu Manh cầm tay nắm cửa kiểm tra một hồi, cửa không cài chốt, vì thế liền đẩy ra.

“Thu Linh cô cô, cha ta sai ta tới hỏi người một số việc……”

Vừa nói, vừa bước vào bên trong sân viện.

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã đứng chờ ở bên ngoài, mấy phút sau, thấy Diệp Tiểu Manh quay ra, vẫy tay gọi bọn họ lại nói: “Không có nhà, chúng ta thử tìm nơi khác xem sao.”

“Đã đến đây rồi, chẳng lẽ lại không vào à?”

Tiểu Mã dứt lời tỏ ý muốn xông thẳng vào trong nhà người ta, không chút kiêng kị.

Hắn ngó trước nhìn sau, thấy hai bên đường không một bóng người, lúc này mới cùng Diệp Thiếu Dương đi vào.

Gian chính nhà Diệp Thu Linh, cửa cũng không khóa, ba người liền đi vào bên trong, nhìn quanh một lượt, cách bài trí trong các căn nhà ở nông thôn đều na ná giống nhau, chỉ có điều trên mặt đất khắp nơi phủ đầy bụi bặm, lại còn có rất nhiều dấu chân, riêng phía trên giường thì tương đối sạch sẽ.

Diệp Thiếu Dương đi vào trong bếp, kiểm tra một chặp, nơi nơi đều phủ kín bụi, bất giác cảm khái nói: “Xem ra, ít nhất cũng đã không nấu nướng nửa năm rồi, chẳng lẽ Diệp Thu Linh không cần ăn cơm?”

Diệp Tiểu Manh cau mày nói: “ Chắc cô ta hiếm khi về đây, chủ yếu sống ở tại xưởng bánh.”

“Chẳng phải cô ta vẫn về đây ngủ sao?”

Diệp Thiếu Dương nói, “Trên giường khá sạch sẽ, hơn nữa trên mặt đất còn có nhiều dấu chân, chứng tỏ cô ta thỉnh thoảng vẫn về nhà ngủ.

Ở đây có chút vấn đề: nơi này dù sao cũng là nhà cô ta, cô ta cho dù chỉ thỉnh thoảng mới về đây ngủ, cũng không thể lâu ngày không quét tước vệ sinh, ta không tin trong thiên hạ lại có người ở bẩn như vậy.”

Tiểu Mã gãi gãi đầu, xấu hổ nói: “Trước khi cậu chuyển đến, phòng ký túc xá của ta với mấy tên kia cũng không khác biệt là mấy à……”

Diệp Tiểu Manh gật gù, nói: “Diệp Thu Linh này quả thực có vấn đề, đi thôi, chúng ta đến xưởng màn thầu của cô ta xem sao, chắc cô ta đang ở đó.”

Ra khỏi nhà Diệp Thu Linh, Diệp Tiểu Manh đi trước dẫn đường, men theo con đường xi măng lên núi, chốc lát đã rời khỏi thôn.

Trên núi khắp nơi tầng tầng lớp lớp ruộng bậc thang, bất quá lúc này đang khô hạn, phóng mắt nhìn quanh, đất đai đều khô nứt nẻ, từng lớp cỏ héo úa, thực không thể tin được nơi này trước đây đã từng là nơi mạ non xanh mướt, cây rừng trùng điệp.

Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: “Nếu không nhanh chóng diệt trừ Hạn Bạt, chưa đầy một hai năm nữa, khí hậu trong vùng cho dù có trở lại bình thường, thì nơi này cũng không thể phục hồi.”

Bên rìa mấy cái ruộng bậc thang, có vài cái giếng nhỏ.

Diệp Tiểu Manh nói rằng đó đều là giếng dự phòng, bởi trên núi không tiện cung cấp nước, cho nên tại nơi thấp hơn người ta sẽ đào giếng để trực tiếp lấy nước, tuy nhiên, từ khi nạn hạn hán phát sinh, mấy cái giếng nước đó cũng đã khô cạn hết rồi.

Tiểu Mã nghe vậy, buồn bực nói: “Ta không hiểu a, nước giếng không phải là có mạch nước ngầm sao, cho dù có Hạn Bạt có quấy phá, thì làm sao có thể hút sạch toàn bộ mạch nước ngầm đó hả?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Mạch nước ngầm trong giếng muốn hình thành, phải trải qua một quá trình thẩm thấu lâu dài, ngươi tưởng cứ như hệ thống cung cấp nước sạch dưới xuôi à.

Nếu tốc độ hút nước của Hạn Bạt vượt qua tốc độ thẩm thấu của mạch nước ngầm, giếng nước đương nhiên sẽ bị khô cạn.”

Tiểu Mã cả kinh nói: “Nói như vậy, Hạn Bạt vẫn luôn hút nước ở mạch nước ngầm để tu luyện sao?”

“Thiệt tình...

thế ngươi nghĩ ra sao..”

Diệp Tiểu Manh liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái nói: “Xem ra ngươi hiểu biết cũng không ít nha.”

Diệp Thiếu Dương giả ngu cười hắc hắc, “Tuy pháp thuật ta không cao, bất quá trên Long Hổ Sơn bọn ta có rất nhiều điển tịch Đạo gia, ta xem sách nhiều nên cũng hiểu biết được đôi chút.

Trên Mao Sơn các ngươi chắc hẳn cũng có không ít điển tịch nhỉ?”

Diệp Tiểu Manh thuận miệng “Ừ”

một tiếng, rồi không nói gì thêm.

Diệp Tiểu Manh cùng bọn Diệp Thiếu Dương đi xung quanh khu ruộng một hồi, đột nhiên dừng lại, chỉ vào một gian nhà xếp gạch sơ sài cách đó không xa, nói: “Cha ta bảo, gian nhà nhỏ này chính là xưởng bánh của nhà Diệp Thu Linh đó.”

Diệp Thiếu Dương cau mày nói: “Nơi này cái gì cũng không có, làm sao mà cô biết được?”

“Rất đơn giản a, cha ta nói xưởng nhà cô ta ở phía tây khu ruộng nhà ta, cách không quá ba thước, chỉ có duy nhất một gian nhà, ta chẳng lẽ không biết ruộng nhà mình ở đâu sao.”

Bởi xưởng bánh nằm trên sườn dốc, ba người quyết định đi vòng ra phía sau, từ phía cửa sổ ngó vào bên trong mà quan sát, như vậy vạn nhất nếu Diệp Thu Linh có ở trong đó thì cũng không dễ dàng bị cô ta phát hiện ra được.

Vài phút sau, ba người từ phía trên sườn núi đi vòng xuống, tới gần cửa sổ phía sau xưởng bánh.

Ba người đứng sát vào nhau, ngó vào bên trong cửa sổ, ánh sáng mờ ảo, căn phòng rất nhỏ, đồ vật cũng không nhiều lắm, nếu miễn cưỡng thì cũng có thể thấy được bên trong.

Trong phòng có một cái chõ rất lớn dựa lên tường, phỏng chừng dùng để hấp bánh màn thầu, phía dưới nồi có để mấy cái hũ đựng tiền, ở góc phòng bên kia có đặt một chiếc giường, trên giường có một người đang nằm im.

Đó là một nữ nhân, có làn da ngăm đen, gầy guộc, ước chừng tầm ba bốn mươi tuổi, nằm duỗi thẳng trên giường không hề nhúc nhích.

Ba người nhìn chằm chằm một hồi, phát hiện ra bụng cô ra khẽ phập phồng, không giống như đang hô hấp, mà như có thứ gì đó ở dưới da cứ chồi lên chồi xuống.

Diệp Thiếu Dương đứng lui sang một bên, vẫy tay gọi hai người kia lại rồi cùng nhau thấp giọng thảo luận.

“Người này có phải là Diệp Thu Linh hay không?”

Diệp Thiếu Dương hỏi.

Diệp Tiểu Manh nghiêng đầu nghĩ một lát rồi nói: “Ta chưa gặp Diệp Thu Linh bao giờ, bất quá dựa trên những đặc điểm mà cha ta nói thì tám phần chính là cô ta.”

Tiểu Mã nói: “Nếu không thấy cái bụng cô ta còn động đậy thì ta đã cho rằng cô ta là người chết đó nha.”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Ngươi có bao giờ thấy người nào lúc hô hấp mà cái bụng cứ phập phồng như vậy không hả? Trong bụng cô ta, nhất định là có cái gì đó.”

Tiểu Mã cả kinh nói: “Có gì?”

“Ta đâu có biết.

Bất quá cô ta có khả năng cũng không phải là người sống.”

Diệp Tiểu Manh sửng sốt, nói: “Có thể dùng pháp thuật kiểm tra không khí ở trong phòng, nếu cô ta thật sự đã chết, trong phòng nhất định sẽ có thi khí……”

“Vô dụng.”

Không chờ nàng nói xong, Diệp Thiếu Dương khoát tay nói, “Quên nói cho ngươi biết, nơi này đã bị người ta làm phép, phải tiếp xúc trực tiếp với pháp thuật đó thì mới nhận ra được, bằng không tại sao chúng ta từ xa lại không thể phát hiện ra được cái gì chứ.”

“Tại sao như vậy a?”

Diệp Tiểu Manh kêu lên kinh hãi.

“Ta không biết.”

Diệp Thiếu Dương một lần nữa quay lại phía cửa sổ, nhìn chằm chằm vào chiếc giường nơi Diệp Thu Linh đang nằm, hai con mắt nhấp nháy liên tục.

Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Mã cũng lần lượt đi tới, ghé mắt quan sát.

Một lát sau, Diệp Thiếu Dương thở dài, khẽ nói: “Cô ta đã chết.”

Tiểu Mã cả kinh nói: “Sao ngươi biết được?”

“Ngươi chú ý nhìn thì biết liền, trên ngực cô một chút phập phồng cũng không có, cái bụng tuy rung động, nhưng tuyệt đối không phải là do hô hấp.

Một người còn sống, không thể nào làm được như vậy.”

Diệp Tiểu Manh đề nghị muốn mạo hiểm vào bên trong phòng, để kiểm nghiệm một chút.

Đúng lúc này, trong phòng truyền đến một thanh âm kỳ lạ, ba người lập tức quay đầu nhìn lại, một con quái miêu đang từ trong một cái hũ chui ra.

Trong bóng tối, hai con mắt nó bắn ra hai luồng hồng quang, nhìn qua quả là đáng sợ.

Diệp Thiếu Dương lập tức kéo vội hai người lui về phía sau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv