Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 401: Lời phán của Diệp Thiếu Dương  



Cho nên, người này nhất định phải không có quan hệ gì với mình — ít nhất là để cho Hồ Uy không phát hiện ra được quan hệ.

Người này cũng phải có thân phận nhất định, thân thủ phải tốt, có thể cùng Hồ Uy so chiêu cận chiến...

Diệp Thiếu Dương vắt hết óc suy nghĩ đến một cái tên, cuối cùng suy đi nghĩ lại một phen, không thấy vấn đề gì, lúc này mới bắt đầu cấu tứ toàn bộ kế hoạch trong đầu.

Sau khi xử lý xong việc thứ nhất, hắn lại bắt đầu suy nghĩ đến việc thứ hai: "Thiên địa làm phù", đến tột cùng là cái gì? Nghĩ nửa ngày, hắn cảm thấy nếu sử dụng cùng với Âm Dương kính, có phải sẽ cho ra một loại pháp thuật hoặc pháp khí nào đó hay không? Sau đó hắn đem bốn lĩnh vực của Mao Sơn nội môn bao gồm phù, chú, đấu, ấn suy nghĩ từ đầu tới đuôi một lần, mặc dù có mấy cái mang hai chữ "Thiên địa" nhưng công năng vẫn chênh lệch rất xa.

Chẳng lẽ là mình lầm phương hướng rồi? Diệp Thiếu Dương bực bội dựa vào giường, lấy ra Thiên Sư Bài, không yên lòng vuốt vuốt mấy cái, ánh mắt trong vô tình rơi vào Thiên Sư Bài, nhìn một lúc, đột nhiên trong đầu sáng lên một ý nghĩ: Thần phù! Hắn lập tức kích động nhớ lại những tên thần phù viết trên thiên thư, trong lòng lần lượt đọc qua tất cả một lần, kết quả một cái tên nổi lên trong số đó: Thiên Địa Quy Nguyên Phù! Thấy rồi! Diệp Thiếu Dương nắm tay phải lại đánh vào lòng bàn tay trái một cái, thầm tự nhủ, Diệp Thiếu Dương ơi là Diệp Thiếu Dương, mày giỏi quá đi mất, đúng là một thiên tài tuyệt thế! Sau khi giả vờ tự sướng một hồi lâu, Diệp Thiếu Dương mới bình tĩnh lại, ôn một lần họa pháp và tâm chú của Thiên Địa Quy Nguyên Phù, so sánh với Phần Thiên Phù và Lục Lôi Phá Yêu Phù thì thấy nó có khá nhiều điểm phức tạp, trước đó hắn vẫn chưa có cơ hội vẽ thử, cho nên lo lắng bản thân không đủ pháp lực để thi triển.

Bất quá tình huống này không cho phép hắn không vẽ được, thế là hắn lật đật nhảy xuống giường, đi tới trước bàn sách lấy ra bút chu sa chuẩn bị vẽ.

Vừa định vẽ, trong lòng đột nhiên run lên, nghĩ đến một vấn đề mấu chốt: Sư phụ làm sao biết có Thiên Địa Quy Nguyên Phù trên đời này? Chẳng lẽ người cũng giống như hắn, đã từng nhìn qua thiên thư rồi ư? Còn nữa, người làm sao biết hắn vẽ loại phù này sẽ thành công? Có gì đó rất không bình thường, Diệp Thiếu Dương suy đi nghĩ lại, chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất: Có người mật báo cho sư phụ biết! Người đó đã lén nói hết mọi thứ mình đã trải qua gần đây cho Thanh Vân Tử.

Một giây sau, hắn liền nghĩ đến một cái tên, lập tức cầm điện thoại di động lên, bấm số lão Quách, hắn muốn trực tiếp chất vấn y.

"Đệ nói sư phụ hả, ờ thì..."

Lão Quách do dự một chút rồi nói: "Thôi được, ta thừa nhận là ta nhắn cho sư phụ biết.

Hắc hắc, tiểu sư đệ, đệ thật là lợi hại, kín như thế cũng có thể đoán được."

"Nói chuyện chính!" Nghe Diệp Thiếu Dương hỏi dồn, lão Quách đành thú nhận một chuyện khiến kẻ khác vô cùng khiếp sợ: Dạo trước có một ngày Thanh Vân Tử tới Thạch Thành tìm hắn, hỏi lão Quách mọi chuyện liên quan đến hắn.

Y đương nhiên không dám giấu giếm, liền nói ra hết cho Thanh Vân Tử biết...

Sư phụ tới Thạch Thành!!! Diệp Thiếu Dương sững sờ trong giây lát, hỏi ngược lại: "Chuyện xảy ra khi nào?" "Vào...

Hôm trước."

"Hôm trước???".

Diệp Thiếu Dương kêu lên: "Hiện tại lão đang ở đâu?" "Đã...

đi rồi!" "Đệch, vì sao huynh không nói cho đệ biết?" Đầu bên kia điện thoại vang lên thanh âm ngượng ngùng của lão Quách: "Ờ thì...

Sư phụ không cho nói, ông ấy nói ông ấy không thể nhúng tay vào kiếp số của đệ, bởi vì ông ấy sợ trời khiển phạt, tiểu sư đệ, đệ đừng trách ta, đó là mệnh lệnh của sư phụ, ta không dám chống lại."

Diệp Thiếu Dương trầm mặc nửa ngày, hỏi tiếp: "Sư phụ đi đâu?" "Không biết, người ở chỗ ta một buổi liền đi, không có về Mao Sơn, cũng không biết đang dạo chơi ở đâu!" "Vậy sao lão lại phái La Vĩ Kiệt đến tìm đệ? Sao không trực tiếp đưa Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ cho huynh luôn đi?" "Ai mà biết, sư phụ làm việc luôn luôn khó hiểu, đệ cũng không phải không biết tính sư phụ!".

Lão Quách lắc đầu.

Tắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương có chút thất vọng, nghĩ thầm lão già này đến Thạch Thành cũng không chịu gặp mình, cùng lắm thì mình không kêu lão hỗ trợ thôi, lão lo làm gì.

Bất quá nghĩ lại, nếu có gặp mặt, mình cũng sẽ không nhịn được mà cầu lão giúp, ít nhất cũng phải hỏi lung tung này kia, Thanh Vân Tử đại khái biết như thế, cho nên mới không tới gặp mình.

Thở dài, Diệp Thiếu Dương lấy lại bình tĩnh, bắt đầu vẽ bùa.

Nếu là kiếp số của mình, vậy được lắm, mình sẽ chơi tới cùng, phá cho được kiếp số này thì thôi! Bên kia, lão Quách để điện thoại xuống, đứng dậy đi vào trong buồng, một lão đầu bẩn thỉu đang ngồi ở trên giường, trong tay là một túi lạc rang, thỉnh thoảng lão bóc một hạt bỏ vào trong miệng nhai say sưa ngon lành, mắt chăm chú dán vào bộ phim Hàn Quốc trên TV, miệng cười hắc hắc ngây ngô theo nhịp phim.

"Sư phụ..."

Lão Quách kêu một tiếng.

"Ta nghe rồi!".

Thanh Vân Tử không quay đầu lại, hờ hững đáp.

"Sư phụ, người thật không muốn gặp tiểu sư đệ sao?" "Không gặp không gặp, gặp có cái gì tốt, xuống núi lâu như vậy mà chưa tìm được con dâu cho ta, mất mặt, thật quá sức mất mặt."

Thanh Vân Tử vừa nhai một hạt lạc, vừa mắng.

Lão Quách có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, nói: "Kỳ thật, tiểu sư đệ vẫn đang rất hút gái đó..."

Thanh Vân Tử dời ánh mắt từ màn hình TV qua nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, ngây ngốc một hồi, sau đó quay đầu lại nhìn lão Quách: "Ngươi giúp sư phụ sưu tập danh tính và ngày tháng năm sinh của mấy tiểu nữ kia đi, im lặng mà làm, đừng để thằng nhóc đó biết!" Lão Quách thắc mắc: "Để làm gì ạ?" "Lấy giấy bút ra đây!".

Thanh Vân Tử quay đầu nhìn thấy trên bàn của lão Quách còn trải một tờ giấy Tuyên Thành, lão cầm bút lông lên, trợn mắt, mắng: "Thời đại gì rồi mà còn xài ba cái thứ này, mang bút bi hay bút chì tới đây!" Lão Quách tranh thủ thời gian tìm một cây bút mực, đưa đến cho Thanh Vân Tử.

Thanh Vân Tử tay nắm chặt bút, suy nghĩ một hồi, sau đó viết trên giấy thật nhanh mấy dòng chữ, giao cho lão Quách, dặn: "Chờ sau khi ta đi, ngươi mau giao nó cho thằng nhóc tiểu tử, đây chính là lời phán tương lai của nó, ngươi để tự nó ngộ.”

Lão Quách thấy Thanh Vân Tử không muốn che giấu, thế là đưa mắt nhìn thử, chỉ thấy trên giấy viết: “Nhị long tương tranh nhất long thương, lưỡng đạo tương ngộ nhất đạo vong; bát thiên nữ quỷ nan tác mệnh, nhị thập nhất điểm bất năng trường.”

Lão Quách lẩm nhẩm trong miệng một lần, không hiểu lắm, chỉ mở to hai mắt nhìn Thanh Vân Tử, sợ hãi hỏi: "Sư phụ, sao con cảm thấy lời phán này...

có gì đó rất bi ai!" Thanh Vân Tử khe khẽ thở dài: "Sinh gặp thiên biến, bách chiến thành thương, đời này của nó sẽ không hề dễ dàng, bất quá kết cục như thế nào, lão đạo ta cũng không nhìn thấy, tùy nó đi thôi!" Lão Quách trầm mặc một lát, lại hỏi: "Sư phụ, ngày mai người muốn đến chỗ nào?" Thanh Vân Tử vẫn duy trì bộ dáng tiên phong đạo cốt, tay vuốt mấy sợi râu, nói: "Ta vốn chỉ là một hạt cát giữa thiên địa, đi đâu không quan trọng."

Lão Quách nghe xong trong lòng kính nể muôn phần, tư thái của sư phụ, lời nói này của người, rõ ràng là đang muốn thành tiên.

Ai ngờ Thanh Vân Tử chỉ thở dài, nói: "Tâm tình không tốt, đi uống rượu thôi, uống xong ta lại đến chỗ massage chân.

Hôm qua tiểu cô nương kia bóp chân cho ta đã lắm..."

"Sư phụ..."

Lão Quách suýt chút nữa té xỉu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv