Dịch: Sói già đơn độc
***
Nghe Qua Qua kể lại sự việc, Diệp Thiếu Dương cúi đầu xem tên áo đen đang bị bắt, đúng là cũng có chút quen mặt, nhưng nhất thời không thể nhớ ra đã gặp hắn ở đâu, liền hỏi hắn: “Ngươi là ai? Tại sao muốn ám sát Trần Duyệt?”
Kẻ áo đen vẫn im lặng không nói một lời.
Ngay lúc Diệp Thiếu Dương chuẩn bị động thủ, Lâm Tam Sinh nói: “Thiếu Dương, hắn là người của ta.”
Nhanh như một tia chớp, đánh vào đầu của Diệp Thiếu Dương và Qua Qua, hai người sửng sốt ngay người ra, ngơ ngác nhìn Lâm Tam Sinh.
Lâm Tam Sinh đi tới, tự tay kéo người áo đen kia dậy rồi nói: “Các ngươi đi về trước đi.”
Những kẻ áo đen này quả thật nghe lời của hắn mà rời đi
Trần Duyệt một lúc sau cũng tỉnh lại, ngơ ngác nhìn một màn này.
“Vì sao, tại sao muốn giết ta mẹ!” Qua Qua xông lên muốn tìm Lâm Tam Sinh nói cho ra nhẽ lại bị Diệp Thiếu Dương ôm lấy.
“Nàng không phải mẹ ngươi.” Lâm Tam Sinh từ tốn nói.
Diệp Thiếu Dương nhớ lại một chút đi qua, nói rằng: “Đây chính là kể hoạch của ngươi sao, đầu tiên ngươi tìm ta nói chuyện, sau đó cho thủ hạ tìm cách ám sát nàng. Vậy kẻ nghe trộm chúng ta nói chuyện vào đêm hôm qua cũng là người của ngươi sao?”
“Không phải người của ta.” Lâm Tam Sinh nhìn hắn rồi nói: " Kẻ nghe lén đó chính là ta.”
Diệp Thiếu Dương mờ mịt nhìn lấy hắn.
“Ta vẫn luôn theo các ngươi, giống như các ngươi, ta cũng rất muốn biết rõ thân phận của nàng, giờ đã xác định, nàng không phải người ta muốn tìm.”
Diệp Thiếu Dương nghe.
Lâm Tam Sinh buông tay một cái, “Không có.”
“Không? vậy tại sao ngươi lại muốn giết người?”
Lâm Tam Sinh thở dài, nói: “Diệp Thiếu Dương, đây hết thảy là vì ngươi, ta biết rõ, một khi bị ngươi phát hiện, ta sẽ không bao giờ có cơ hội để hành động nữa, nhưng người tính không không bằng trời tính, vẫn là để Qua Qua phát hiện, ta thật quá gấp, nếu chịu chờ đợi thì chắc chắn vẫn còn cơ hội...”
“Ngươi đừng có ở đó nói nhảm nữa, nói chuyện chính đi!”
Diệp Thiếu Dương bỏ Qua Qua ra, Qua Qua lập tức lại muốn xông tới, Lâm Tam Sinh nhìn hắn, từ tốn nói: “Chúng ta làm anh em đã lâu như vậy, chẳng lẽ tình nghĩa đó không bằng một người mới quen sao?”
Qua Qua giật mình một chút, nói: “Nhưng hiện tại ngươi lại muốn giết nàng, nếu đổi ngược lại nàng ấy muốn giết ngươi, ta cũng sẽ giống như thế liều mạng để bảo vệ ngươi! Với lại bây giờ ta đối xử với ngươi thế này đã rất khách khí rồi.”
Lâm Tam Sinh mỉm cười, “Qua Qua, nếu như, nàng cùng Thiếu Dương chỉ có một người có thể sống, ngươi sẽ chọn cứu người nào?”
Qua Qua ngẩn ngơ một chút, tức giận nói: “Tại sao lại bắt ta chọn!”
“Bởi vì, ta đã chọn!” Lâm Tam Sinh vốn ít khi nổi nóng cũng bắt đầu đổi giọng, “Cô gái này có lẽ cũng không biết, tại sao ta lại muốn giết nàng? Còn không phải vì ngươi là đại ca của ta sao! Chuyện xấu xa này, thôi thì đành để ta làm vậy!”
Đột nhiên tay áo vung lên, một bóng người màu xanh bay ra, bắn cực nhanh về phía Trần Duyệt.
Diệp Thiếu Dương phản ứng cũng rất nhanh, một bước về phía trước, tung ra một đồng tiền đúc mẫu to lớn, bắn trúng người mặc đồ xanh, phát ra một lớp linh quang, nhưng khi trúng phải kẻ áo xanh, hoàn toàn không có phản ứng.
Lợi hại như vậy sao?
Không kịp làm phép, Diệp Thiếu Dương bay người lên trước, miễn cưỡng đứng trước mặt kẻ áo xanh, đem nửa người chắn trước mặt Trần Duyệt, một tay kết ấn, đánh về hướng hắn ta.
Một khí tức vô cùng cường đại phát ra từ người áo xanh, ngay cả Diệp Thiếu Dương đứng cũng không vững, ôm Trần Duyệt một chỗ té lăn trên đất, hắn ta lần thứ hai đánh tới, Diệp Thiếu Dương một cái xoay người Trần Duyệt đặt ở dưới thân, ngay lúc hắn sắp vọt tới trước mặt đột nhiên dừng lại.
“Đạo Phong!” Diệp Thiếu Dương lớn tiếng quát lớn.
Lúc này khuôn mặt của kẻ áo xanh bị tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng, chính là Đạo Phong.
“Thì ra ngươi cũng nhúng tay vào vụ này!” Diệp Thiếu Dương cắn răng.
Lâm Tam Sinh đi tới, xuất ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nhìn Đạo Phong nói rằng: “Ngươi bây giờ chưa phục hồi lại được như trước, không thể ở nhân gian quá lâu, hôm nay không được, tương lai lại nói!”
Đạo Phong do dự một chút, nỗ lực tiến vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, bị Diệp Thiếu Dương đứng dậy kéo, “đứng lại, các ngươi nói rõ ràng cho ta, đây rốt cuộc là chuyện gì, nếu không các ngươi đừng mong rời khỏi chỗ này!”
Lâm Tam Sinh nhìn một chút Đạo Phong, Đạo Phong do dự nói: “Nói ra đi, chuyện đã đến một nước này, nhất định phải cho hắn một lời giải thích.”
Lâm Tam Sinh nói: “tới Không giới rồi nói.”
Ngay sau đó mở ra trước hư không liệt phùng, nhường Diệp Thiếu Dương với hắn cùng đi vào.
Diệp Thiếu Dương nắm tay Trần Duyệt kéo lên.
Trần Duyệt vẻ mặt mờ mịt, gắt gao nắm chặt tay Diệp Thiếu Dương không dám buông ra.
“Đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương được ngươi!”
Qua Qua cũng đi tới, hiện ra thân người, lôi kéo tay kia của Trần Duyệt, ba người một chỗ tiến vào hư không.
Lâm Tam Sinh cùng Đạo Phong cũng chui vào.
Đầu bên kia của hư không, thậm chí ngay cả lấy Thanh Khâu sơn, vừa tiến đến, Diệp Thiếu Dương lập tức nhìn thấy Tiểu Cửu, Tiểu Cửu liếc nhìn Trần Duyệt, lại nhìn một chút Lâm Tam Sinh bọn hắn, nói: “Ta biết ngay các người sẽ thất bại mà.”
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, thì ra chuyện này... Tiểu Cửu cũng có phần.
Lâm Tam Sinh mất hứng nói rằng: “Ngươi làm người tốt của ngươi đi, chúng ta không có biện pháp”
Tiểu Cửu nói: “Ta tuy rằng không ủng hộ các ngươi làm chuyện này, nhưng cũng không phản đối.”
Sau đó liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, để bọn hắn theo lên núi.
Trần Duyệt dọc theo đường đi đều núp ở bên người Diệp Thiếu Dương, khiến hắn cũng không biết làm sao.
Đến Tiểu Cửu Yêu Cung, Tiểu Cửu nhường A Hoàng cùng A Tử đi pha trà, Diệp Thiếu Dương khoát tay nói: “Không cần vội đâu, nhanh lên, các ngươi mau nói cho ta biết chân tướng!”
Qua Qua cũng ở bên cạnh phụ họa.
Tiểu Cửu đứng dậy đi quan cửa cung, làm phép triệu tập yêu khí ở trên núi, đem Yêu Cung phong tỏa, tạm thời hình thành một không gian riêng biệt, cắt đứt liên hệ với bên ngoài.
Đạo Phong đứng ở trước tấm bình phong, thưởng thức phía trên hóa thành, không để ý tới bọn hắn.
“Thôi, vẫn để ta nói đi.” Lâm Tam Sinh bất đắc dĩ cười khổ, nhìn Qua Qua nói rằng: “Qua Qua, ngươi nói cho Thiếu Dương, ngươi đến nhân gian tìm Thiếu Dương, trừ chúng ta đã biết, ngươi còn cất dấu bí mật gì?”
Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, đột nhiên nhớ tới, Qua Qua trên người xác thực còn có một cái bí mật, liên quan tới chính mình, vốn dĩ nó không muốn nói, chính mình cũng không có bắt hắn trả lời, chỉ là nó luôn nói muốn tốt cho mình...
Ngay sau đó hướng Qua Qua nhìn lại, Qua Qua phát ra ngây người, hướng Lâm Tam Sinh nói rằng: “bí mật của ta, cùng với chuyện này thì có liên quan gì?”
“Rất liên quan là đằng khác... Chúng ta muốn giết cô gái này, vì chính bí mật trong lòng ngươi.”
Qua Qua kinh ngạc đến ngây người.
Diệp Thiếu Dương nói: “Đừng có úp mở như vậy, chỉ một mình ta chẳng hay biết gì thật sao?”
Lâm Tam Sinh gặp Qua Qua không nói, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương nói rằng: “Lần trước, cha ngươi liều chết đến gặp ngươi, muốn ngươi tìm kiếm một thiên tài trong giới phép thuật, trẻ tuổi không lớn hơn ngươi bao nhiêu, sau đó cần phải giết chết đối phương, ngươi còn nhớ chứ?”
Diệp Thiếu Dương giật mình, đột nhiên hiểu được, quay đầu nhìn Trần Duyệt, “Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ nàng chính là vị thiên tài trẻ tuổi đó sao?”
“Nàng có Thất Bảo Diệu Thụ cùng Thất Tuyệt Bảo Kinh, trong cơ thể giống như ngươi có cường đại lệ khí, một khi luyện hóa, trong khoảnh khắc chính là một vị tuyệt đỉnh cao thủ.”
Diệp Thiếu Dương nhất thời cứng miệng không nói được gì, suy nghĩ một chút nói: “Nếu nói như vậy, nói ta gặp phải cường giả liền phải giết chẳng lẽ....?”
“Tự bản thân ngươi suy nghĩ xem, ở trong giới Pháp Thuật bây giờ, còn ai có thiên phú như thế, lại sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với ngươi, ngươi nghĩ có chuyện trùng hợp như vậy sao?”