Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2131: Lại Một Cố Nhân (2)



Vân Nhi thở dài: “Tôi lại há không phải nghĩ như thế, nhưng, các anh thật sự không phải đối thủ của Ngũ Thông Thần…”.

“Cái này, biện pháp chung quy là có.” Diệp Thiếu Dương sờ cằm, trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Biện pháp từ từ nghĩ. Đúng rồi, lúc trước tôi nghe lén được cô với Ngũ Thông Thần đối thoại, nói cái gì trưởng trấn lại chọn cho hắn một đám cô nương, để hắn từ trong đó chọn lựa một người, ba ngày sau đưa cho hắn?”

Vân Nhi gật gật đầu, thở dài: “Chỉ là không biết là nữ tử nhà ai, lại phải chịu tình huống của tôi…”

“Sẽ không.” Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi sẽ không cho hắn cơ hội này.”

Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương thương lượng một phen, cảm thấy cần tìm ra trước mấy chục cô nương được chọn ra ở nơi nào, sau đó âm thầm giám sát, tìm cơ hội từ trên tay Ngũ Thông Thần đem cô nương này cứu ra, dù sao bây giờ trong thời gian ngắn cũng không thể làm gì được Ngũ Thông Thần, chỉ có thể tính kế lâu dài.

“Đúng rồi, về Khe Cóc kia, bên trong có phải có cái cổ mộ hay không?” Diệp Thiếu Dương hỏi Vân Nhi, “Cô có hiểu biết đối với chuyện này không?”

Vân Nhi suy nghĩ một hồi, nói: “Tôi chỉ từng nghe Ngũ Thông Thần nhắc tới, trong cổ mộ đó, tựa như trấn áp một vị Tà Thần…”

“Tà Thần?” Diệp Thiếu Dương chấn động

“Ngũ Thông Thần là nói như vậy, nói chức trách của hắn, chính là trấn áp Khe Cóc, khiến nơi này… Hình như nói là long mạch, để long mạch không thể thành hình, Tà Thần này liền vĩnh viễn không thể đi ra, nếu không Tà Thần buông xuống, sẽ sinh linh đồ thán.”

Nghiêm trọng như vậy…

“Tôi hiểu rồi.” Mao Tiểu Phương vỗ ót nói, “Thiếu Dương Tử, cậu thấy Ngũ Thông Thần này pháp lực thế nào?”

“Cũng không đặc biệt mạnh.” Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen rồi nói, trước đó đánh một trận với Ngũ Thông Thần, tuy mình và Mao Tiểu Phương chịu thiệt, nhưng mình lấy Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cộng thêm m Dương Kính, đem Ngũ Thông Thần khóa cứng một đoạn thời gian, tuy hai kiện pháp khí này đều là thần khí cửu đoạn quang, nhưng mình trước mắt dù sao chỉ có pháp lực Chân Nhân, cũng không có cách nào đem linh lực của hai kiện pháp khí hoàn toàn phát huy ra, vẫn có thể chống lại Ngũ Thông Thần một đoạn thời gian. Điều này cũng nghiệm chứng ngược lại thực lực của Ngũ Thông Thần, không phải mạnh như mình nghĩ lúc ban đầu.

“Tôi trước kia từng đối phó một tên Tà Thần, là một con Thập Nhị Niên Thiền thành tinh, tuy không có địa vị chính thần, nhưng thực lực ở trên Ngũ Thông Thần.”

Thời điểm đối phó Thất Bà Bà, mình lúc ấy là bài vị chuẩn Địa Tiên, lấy sức một người vẫn không phải đối thủ của Thất Bà Bà, cuối cùng vẫn là mượn dùng đại trận anh đào, cùng nhau cố gắng với các bạn nhỏ, mới đánh chết Thất Bà Bà. Thực lực Ngũ Thông Thần này, so với Thất Bà Bà thua quá xa.

“Thực lực Địa Tiên, có thể chiến một trận với Ngũ Thông Thần.” Diệp Thiếu Dương đưa ra kết luận này.

Mao Tiểu Phương không kinh ngạc một chút nào, gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, lúc trước chúng ta đều cảm thấy trong Khe Cóc có tà vật đặc biệt cường đại, Ngũ Thông Thần phụ trách trấn thủ nó, thực lực ít nhất không kém tà vật này, hiện tại xem ra, Ngũ Thông Thần sở dĩ có thể trấn áp Khe Cóc, dựa vào thật ra không phải thực lực của bản thân, mà là lợi dụng vật nào đó… Thứ này chúng ta không biết, nhưng khẳng định tồn tại, Ngũ Thông Thần nắm giữ vật này, có thể phong ấn

vị kia trong cổ mộ, khiến nó không thể ra được, cậu cảm thấy có loại khả năng này hay không?” Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, ở sau khi nghe Vân Nhi miêu tả, trong lòng hắn cũng sinh ra loại phán đoán này.

Ba người hàn huyên một hồi, Diệp Thiếu Dương cùng Mao Tiểu Phưong muốn ra ngoài tìm hiểu tin tức, bảo Vân Nhi ở lại một mình trong phòng. Tuy Diệp Thiếu Dương liên tục cam đoan Ngũ Thông Thần không sẽ đến tìm cô, Vân Nhi vẫn sợ hãi, muốn theo bọn họ cùng nhau ra ngoài, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ đành mang cô theo.

“Đúng rồi, nhà cô ngay tại phụ cận nơi đây, có thể bị người ta nhận ra hay không?” Diệp Thiếu Dương nhớ tới chi tiết này, hỏi.

“Hẳn là sẽ không, nhà tôi cách nơi này còn hai mươi dặm, người trên trấn tôi cũng không quen biết, tôi khi đó chỉ mười sáu tuổi, nay đã qua ba năm, tôi đã thay đổi rất nhiều, cho dù có người quen nhìn thấy, cũng sẽ không nhận ra.” Vân Nhi rất yên tâm.

Vân Nhi ở lại trong sơn thần miếu ba năm, chưa từng xuống núi, hôm nay tới trên trần, có một loại cảm giác trở lại nhân gian, không khỏi xúc cảnh sinh tình nghĩ đến tình hình ba năm qua, trong lòng cảm thấy rất không phải, Diệp Thiếu Dương nhìn ra cảm xúc của cô không đúng, an ủi một phen.

Buổi chiều, trên trấn vẫn có một chút người, xem trang phục phần nhiều là son dân phụ cận, ở trên trấn mua đồ cùng bán ra các loại hàng hóa.

Một nữ tử mặc sườn xám đi qua giữa đám người, rất đáng chú ý, hơn nữa dáng người rất tuyệt, đi qua ở phía trước ba người bọn Diệp Thiếu Dương Diệp Thiếu Dương nhịn không được nhìn thêm vài lần, đột nhiên sinh ra một loại xúc động rất muốn xem xem bộ dáng cô ấy thế nào, vì thế thừa dịp thời điểm cô nương nghỉ chân dừng lại ở trong một cửa hàng tơ lụa, tới phía trước cô nương, chờ lúc cô đi ra, cố ý quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó liền hóa đá ngay tại chỗ.

Mỹ nữ đi tới, cũng phát hiện vẻ mặt kỳ quái của Diệp Thiếu Dương, liếc hắn, khẽ cau mày, sau đó hướng hắn cười thật xinh đẹp, lập tức đi qua.

Diệp Thiếu Dương hóa đá nửa phút đồng hồ, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lao tới, hướng bóng lưng mỹ nữ hộ to một tiếng: “Mỹ Hoa!”

Mỹ nữ này không phải ai khác, chính là quỷ phó đầu tiên hắn thu nhận: Mỹ Hoa!!

Mỹ Hoa quay đầu, kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lao tới, đè lại bả vai của cô, hầu như muốn khóc. “Thì ra cô cũng đến đây, cô là tới tìm tôi sao, có thể ở nơi này gặp được cô, thật tốt thật tốt.”

Nhìn thấy Mỹ Hoa, Diệp Thiếu Dương kích động đến mức có chút nói năng lộn xộn.

Mỹ Hoa cau mày đánh giá hồi lâu, nói: “Anh quen biết tôi?”

“Nói nhảm!” Hai tay Diệp Thiếu Dương nâng lên gò má Mỹ Hoa, dùng sức nhào nặn, sau đó lại đem cô ôm vào trong lòng, vừa muốn nói chút gì đó, đột nhiên cảm thấy hạ thân đau đớn, là bị Mỹ Hoa lên gối một phát, Diệp Thiếu Dương đau tới mức khóc ngay tại chỗ, gập người ngồi ở trên mặt đất, cảm xúc đó…

“Vì sao đánh người!” Mao Tiểu Phương tiến lên nói.

“Vì sao? Anh nhìn không thấy hắn khinh bạc tôi sao, người như vậy không đáng đánh.”

Mao Tiểu Phương cũng nghẹn lời, tiến lên vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương nói: “Tuy người ta bộ dạng xinh đẹp, cậu cũng đừng làm bậy nha.”

Diệp Thiếu Dương ngồi xổm ở trên mặt đất hồi lâu, cuối cùng khôi phục lại, đi lên phía trước nhìn Mỹ Hoa, nhìn hồi lâu, xác định thật sự là Mỹ Hoa! Mình không nhận làm người!

“Cô không nhận ra tôi?”

“Tên xấu xa! Tránh ra! Nếu không phải ở phố xá sầm uất, ta bắt người phải chết ngay tại chỗ!” Mỹ Hoa lạnh lùng nói, xoay người muốn đi. Diệp Thiếu Dương nào chịu buông tha, xông lên đi ngăn trở đường đi của cô, nói: “Cô cứ nói, cô có phải tên Mỹ Hoa hay không?”

Mỹ Hoa sửng sốt một phen, nhớ tới lúc trước người này gọi tên mình, lúc ấy còn rất buồn bực, chỉ là về sau Diệp Thiếu Dương biểu hiện rất giống chiêm tiện nghi, khiến cô quên chuyện này, giờ phút này lại một lần nữa nghe được tên mình được gọi ra từ trong miệng hắn, nhịn không được lại đánh giá một phen, nhíu mày nói: “Tôi hình như không quen biết anh.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv