Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2087: Nữ Thi Sống Lại (2)



Sau đó có một giọng the thé nói: “Được rồi, mấy ông đây đi trước tránh mưa!”

Trong lúc nói chuyện, mấy bóng người cưỡi ngựa lóe lên tiến vào gian ngoài miếu đổ nát. Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, những người này đều mặc áo lót vải thô, cao thấp mập ốm đều có, nhưng ngũ quan trên mặt có một đặc điểm chung: hung thần ác sát, nhìn qua là biết không phải người lương thiện. Bên hông phía bên phải quần áo mỗi kẻ đều phình, hình như nhét thứ gì đó.

Thổ phỉ..

Diệp Thiếu Dương và Trần Tam nhìn nhau một cái, Trần Tam cũng bị dọa không nhẹ. Lúc này Thúy Vân nghe thấy động tĩnh cũng đã tỉnh, thấy bên ngoài có nhiều người tới như vậy, bị dọa vừa muốn mở miệng, Diệp Thiếu Dương bịt miệng cô lại, bảo cô tránh về phía sau chút.

“Tam đương gia, Tam đường gia!” Một thổ phỉ buộc ngựa trước, đi vào phía trong miếu, liếc một cái thấy được ba người bọn Diệp Thiếu Dương, ngây ra một phen, đi kéo người bên cạnh đội nón kia.

Rất nhanh, toàn bộ mọi người đều phát hiện ba người bọn Diệp Thiếu Dương, Tam đương gia đi trước làm gương, từ bên hông rút ra sóng Mauser, nhắm ba người, giọng căm hận hỏi: “Làm cái

gì?”

Trần Tam lập tức tiến lên ôm quyền, “Đại gia, đại gia, ba chúng tôi là tiên sinh đuổi thay, đi ngang qua bảo địa, lúc này không phải trời mưa không đi được sao, chúng ta nơi này nhóm lửa, các đại gia mau vào hong quần áo chút.”

Tam đương gia nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt hòa hoãn xuống, đem súng Mauser buông xuống, gọi

các huynh đệ đi vào. Trần Tam lập tức kéo Diệp Thiếu Dương và Thúy Vân nhường về phía sau, nhường chỗ cho bọn họ.

Nhóm thổ phỉ này tổng cộng có năm sáu tên, sau khi tiến vào, lập tức chiếm lấy đống lửa và bồ đoàn, trực tiếp đem quần áo đều cởi ra, mỗi người chỉ mặc quần cộc, hong quần áo ở trước đống lửa.

Thúy Vân vừa thẹn vừa sợ, lui đến phía sau Diệp Thiếu Dương.

Thổ phỉ… Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thổ phỉ thật sự, không quá giống với trong phim truyền hình, kéo dài cử chỉ không có khoa trương như vậy, nhưng những người này ở sau khi ngồi xuống, Diệp Thiếu Dương lập tức sâu sắc phát hiện từng luồng sát khí thổi đến, nói rõ những thổ phỉ này là từng thật sự giết người, hơn nữa không ít.

Nhưng những thổ phỉ này tuy tàn bạo, nhưng có một điểm, sẽ không tùy tiện giết người, bởi vậy mới sẽ không ngại ba người ở đây.

Một thổ phỉ liếc Thúy Vân rúc ở phía sau Diệp Thiếu Dương một cái, cười nói: “Còn có cô nương à, đi ra cho ông xem xem bộ dáng thể nào.”

Thúy Vân vừa nghe, cả người run rẩy. Cũng may Tam đương gia kia mở miệng nói: “Lão tử vào cửa đã ngắm, eo to như quả dưa, mặt đầy nốt rỗ.”

Mấy tên thổ phỉ vừa nghe, nhất thời cũng mất đi hứng thú.

Tam đương gia vừa sưởi ấm, vừa hỏi Trần Tam có đồ ăn hay không, Trần Tam vội vàng từ trong túi lấy ra lương khô, kèm theo năm đồng Đại Dương, tăng lên. “Xin đại gia nể mặt, uống trà, uống trà.”

Tam đường gia rất hài lòng, tiếp nhận tiền và lượng khô, liếc hắn một cái nói: “Ngươi là nghĩa trang công cộng à, luôn nghe nói các ngươi đuổi theo, đây là lần đầu tiên gặp được, ngươi một tên mã tử chạy chân, ta cũng không làm khó dễ ngươi, ngươi trở về chuyển lời cho chủ nhà các ngươi, tục ngữ nói gặp núi bái núi, bảo hắn không có việc gì cống lên một chút, đặt bảng hiệu rõ chút, bằng không lần tới gặp mặt các ngươi, cho các ngươi ba đao sáu động, cho các ngươi nhớ quy củ tốt hơn.”

Trần Tam liên tục cười lấy lòng, gật đầu các kiểu.

Mấy tên thổ phỉ không để ý đến hắn nữa, bắt đầu thảo luận an bài sau khi xuống núi. Ba người bọn Diệp Thiếu Dương ở bên cạnh nghe, biết bọn họ là làm hoạt động đuổi bắt cóc tống tiền, tuy phẫn nộ, nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ cầu mưa mau tạnh chút, bọn người kia nhanh chóng rời đi.

Một tay Diệp Thiếu Dương năm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, chuẩn bị để kịp thời ứng phó tình huống đột phát.

Mấy tên thổ phỉ ăn đồ, quần áo cũng hong khô, nhưng mưa bên ngoài còn chưa tạnh, không khỏi có chút nhàm chán, không biết là tên xỏ lá nào dẫn đầu, đi đến bên tường đi xem lần lượt những thi thể kia.

Những kẻ này đều là nhất quán giết người cướp của, căn bản không sợ thi thể, chỉ là tò mò.

Trong tay Tam đương gia chơi một thanh đao nhỏ, hất lên linh phù trên mặt một thi thể nhìn một hồi, liếc Trần Tam một cái, nói: “Ta nói, những thi thể này, thật sự vừa nghe các ngươi niệm chú là đi?”

“A, đương nhiên, chúng tôi chỉ ba người, chung quy không thể cõng những thi thể này.” Trần Tam cười lấy lòng, thật cẩn thận trả lời.

“Cái này thật đúng là kỳ, đến, triển lãm một phen cho mấy người ông đây!”

Trần Tam nhất thời á khẩu không trả lời được, nhìn Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao bây giờ, đành phải chắp tay nói: “Vị gia này, thi thể vừa động thì không dễ yên tĩnh nữa, còn xin giơ cao đánh khẽ, mọi người đều không dễ dàng.”

“Đi con mẹ ngươi!”

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương phát lạnh, trong lòng động sát khí, nhưng cân nhắc đến an nguy của Trần Tam và Thúy Vân, trong lúc nhất thời không hành động. Dù sao những người này trên người đều có súng, mà mình cần chiếu cố hai đồng bạn, trước mắt chỉ có thể nhịn trước.

Tam đương gia kia tuy mắng hắn một câu, nhưng cũng không kiên trì, chỉ lo việc của mình tiếp tục xem từng thi thể. Sau đó, chuyện khiến Diệp Thiếu Dương lo lắng nhất đã xảy ra: Tam đương gia kia đứng lại trước mặt nữ thi kia, đánh giá cao thấp, cười hắc hắc nói: “Dáng người còn rất được nha, không biết mặt mũi thế nào.”

Giơ tay đem linh phù trước mặt nữ thi bóc xuống.

Diệp Thiếu Dương và Trần Tam căn bản không kịp ngăn trở, Trần Tam nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, trên thân nữ thi tổng cộng có ba lá bùa, bị giật xuống một đạo trên mặt, vấn đề cũng không lớn lắm.

Nhưng, Tam đường gia kia sau khi nhìn thấy diện mạo nữ thi, lập tức bị hấp dẫn, mấy tên thổ phỉ trước mặt cũng vây lên, vây xem một phen.

“Cô nương này thật con mẹ nó thanh tú!” Có thổ phỉ tán thưởng.

Tam đương gia ngây người một lát, đưa tay nhéo nhéo mặt nữ thi, cực kỳ co dãn, giống như người sống, cẩn thận nhìn một hồi, hướng phía ba người bọn Diệp Thiếu Dương quát: “Cái này con mẹ nó là người chết!”

Trần Tam vội xua tay nói: “Bẩm đại gia, đây đương nhiên là người chết, người sống sao có thể bất động chứ?”

“Vừa mới chết?”

“Đúng đúng, vừa mới chết không lâu.” Trần Tam hòa theo lời hắn nói.

Tam đường gia nhíu mày lại đánh giá nữ thi này một hồi, lại nhéo khuôn mặt, thở dài: “Đáng tiếc, bộ dạng thanh tú như vậy.”

Mấy tên thổ phỉ cợt nhả đi qua, hòa theo cùng nhau véo khuôn mặt nữ thi, còn có kẻ tay bẩn thậm chí lột quần áo nữ thi, linh phù là dựa vào linh lực dán ở trên quần áo, bị thổ phỉ này run lên, hai tấm linh phụ lục tục rơi xuống. Thi thể lập tức ngã xuống.

“Đem linh phù dán xuống!”

Diệp Thiếu Dương trong tình thế cấp bách đi qua.

Mấy tên thổ phỉ không biết chuyện là thế nào, nghe hắn đột nhiên rống một tiếng, bị dọa giật mình, có hai tên lấy ra súng Mauser, nhằm ngay Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương đành phải bất động

Ngay lúc này, hắn nhìn thấy một quỷ ảnh, từ cửa sổ trên tường đối diện bay vào, hướng tới nữ thi bay đi.

Lệ quỷ kia vẫn luôn ẩn núp ở phụ cận!

Diệp Thiếu Dương vừa định rút kiếm, nhìn thấy nòng súng tối đen trong tay hai thổ phỉ đối diện, do dự một phen, ngay tại thời gian do dự này, quỷ ảnh đó bay vào trong cơ thể nữ thi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv