Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2077: Thời Không Phiêu Lưu Bình (4)



Ở loại thời điểm này, Tạ Vũ Tình nghĩ căn bản không phải ghen, mà là muốn để cô ấy vui vẻ một chút, dù sao tình huống các cô đều là thống khổ giống nhau.

Trong điện thoại, Tạ Vũ Tình chưa lộ ra nội dung cụ thể, chỉ nói là có việc gấp tìm cô, bảo cô ấy nhanh chóng tới gặp mình.

“Em bây giờ… Có một cuộc họp rất quan trọng phải chủ trì, lát nữa là bắt đầu.” Trong điện thoại, Chu Tình Như có chút do dự, “Có việc gì gấp, chị nói trong điện thoại.”

“Việc gấp rất quan trọng rất quan trọng! Chị có món đồ muốn cho em xem, cần em tự mình tới đây!” Tạ Vũ Tình đột nhiên có loại tâm lý trêu đùa cô ấy, dù sao mình đã là người biết tình huống, hơn nữa biết được Diệp Thiếu Dương không có việc gì, cô cũng nháy mắt vui vẻ hẳn lên.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì cả, em nhất định phải tới! Được rồi chị đi tìm em! Cho chị cái địa chỉ.”

Chu Tình Như nói địa chỉ hội trường, Tạ Vũ Tình lập tức lái xe chạy qua. Hai mươi phút sau, cô ở đại sảnh một hội sở thương vụ kim bích huy hoàng gặp được Chu Tinh Như.

Chu Tình Như lại gầy đi, vẻ mặt rất không tốt, mặc đồ tây, trên mặt trang điểm nhạt, có loại cảm

giác miễn cưỡng cười vui. Sau khi nhìn thấy Tạ Vũ Tình, cô lập tức chào đón, nói: “Chị có việc gấp gì, nói mau lên, em năm phút đồng hồ sau phải họp.”

“Hủy bỏ.”

“Cái gì?”

“Chị bảo em đem hội nghị hủy bỏ, kéo dài thời hạn. Nghe xong chuyện chị nói, em khẳng định không có tâm tình họp.”

“Cái đó không có khả năng cuộc họp này cực kỳ quan trọng, quan hệ đến một khoản đầu tư của nhà em…”

Tạ Vũ Tình cười nói: “Em có tiền như vậy, sao họp còn tự mình ra trận?”

“Đương nhiên, hạng mục quan trọng, đương nhiên chỉ có thể tự mình lên, bằng không đối phương cũng sẽ không yên tâm. Chị rốt cuộc có chuyện gì thế, đừng chậm trễ thời gian!” Hai người rất quen thuộc, nói cái gì cũng không cần lo đối phương tức giận.

Tạ Vũ Tình chăm chú nhìn cô, nói: “Chị có tin tức Thiếu Dương rồi!”

Cả người Chu Tĩnh Như run lên một cái, thái độ đột nhiên chuyển biến một trăm tám mươi độ, túm lấy tay Tạ Vũ Tình, nói: “Nói mau!

Tạ Vũ Tình đem thư Diệp Thiếu Dương viết ở trên linh phụ lấy ra cho Chu Tĩnh Như xem.

Chu Tĩnh Như kiên trì xem xong, hầu như đúng không vững, ghé vào trong lòng Tạ Vũ Tình khóc lớn lên. Tạ Vũ Tình vốn ổn hơn nhiều, bị cô xúc động, cũng cùng nhau khóc theo.

Lúc này một mỹ nữ ở trong đại sảnh tìm tới, là trợ lý của Chu Tĩnh Như, hội nghị đã sắp bắt đầu, Chu Tĩnh Như nói ra gặp người, hồi lâu lại không quay về, vội vã đi ra tìm, nhìn thấy hai người ôm đầu khóc, nhất thời ngây dại, đợi một hồi lâu, Chu Tĩnh Như ghé vào Tạ trong lòng Vũ Tình thế mà không dây, trợ lý xem thời gian một chút, đành phải thật cẩn thận gọi Chu Tình Như.

“Giám đốc Chu, xin lỗi, tôi không biết các người đã xảy ra cái gì, chỉ là… Hội nghị sắp bắt đầu rồi, mọi người đều đã ngồi xuống.”

“Không họp nữa không họp nữa!”

Quả nhiên như Tạ Vũ Tình nói, Chu Tĩnh Như bây giờ cả đầu óc đều là chuyện Diệp Thiếu Dương, nào còn có tâm tình gì họp, sau khi nói xong cảm thấy có chút không ổn, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nói với trợ lý: “Cô đi chủ trì, cứ nói tôi sinh bệnh cấp tỉnh, cùng lắm tôi đổi hôm khác lại tiếp đãi.”

Trợ lý có chút trợn mắt há hốc mồm, đây chính là một hạng mục trăm triệu tệ, thật không dễ gì tiến vào giai đoạn đàm phán thực tế, thế mà lại…

Tạ Vũ Tình khoát tay, nói: “Cô không phải trợ lý sao, gặp được tình huống đặc thù, đây là cơ hội cô phát huy năng lực đó, cô đi xử lý đi, cô xem cô ấy bây giờ thế này, cho dù đi cũng là đem sự tình làm thất bại, vẫn là kéo dài thời hạn tốt hơn.”

Trợ lý nghĩ qua cũng thấy đúng, xoay người muốn đi, nhìn bộ dáng hai người, nhịn không được khuyên nhủ: “A… Tôi không biết đã xảy ra cái gì, nhưng hy vọng hai người vui vẻ một chút.”

Tạ Vũ Tình hướng cô phất phất tay, trợ lý đành phải đi.

Một lát sau, Chu Tĩnh Như dịu đi, đã ngừng khóc, nhưng vẫn ghé vào đầu vai Tạ Vũ Tình không buông ra.

Có mấy người đi tới, đều hướng các cô ném đến ánh mắt khác thường, ngay cả nhân viên phục vụ cũng làm bộ như vô tình đánh giá các cô.

Tạ Vũ Tình có chút xấu hổ, vỗ vỗ bả vai Chu Tĩnh Như, “Này này, em buông ra trước, như vậy người khác nhìn thấy còn tưởng chúng ta là les đang thể hiện ân ái.”

Chu Tĩnh Như nghe cô nói như vậy, đành phải ngồi dậy, hai người lại cùng nhau đem thư đọc đi đọc lại mấy lần, tâm tình cũng dần dần tốt lên.

Chu Tình Như thở phào một cái, lẩm bẩm: “Em đã biết anh ấy sẽ không có việc gì, quả nhiên anh ấy không có việc gì…”

Tạ Vũ Tình nói: “Đúng vậy, chỉ là cậu ấy bây giờ chưa về được mà thôi.”

“Vậy anh ấy là thế nào đem phong thư này giao cho chị thế?”

Tạ Vũ Tình đem tình huống nhận được phong thư này nói một lần, Chu Tĩnh Như nghe xong, chấn động kinh ngạc không thôi. Hai người phân tích tình huống một hồi, cảm thấy nên đem người bên cạnh Diệp Thiếu Dương đều tìm đến, mọi người cùng nhau phân tích, hơn nữa được tin tức của Diệp Thiếu Dương, tự nhiên muốn nói cho bọn họ.

Chu Tĩnh Như lập tức gọi điện thoại cho Trường Tiểu Nhị, sau đó liên hệ lão Quách, hai mươi phút sau, mọi người tề tụ ở trong tiệm quan tài của lão Quách, sau khi đọc thư của Diệp Thiếu Dương, mọi người đều là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

“Thì ra Thiếu Dương đi năm 1922.” Lão Quách kinh ngạc ngây người, “Năm 1922, đó là thời điểm thế nào?”

“Thời kì chính phủ Bắc Dương, lần đầu tiên chiến tranh Trực Phụng bùng nổ, Hoàn Tây nắm chính quyền, lúc ấy Trung Son tiên sinh ở phía nam, mưu tính đường dài Đông Sơn tái khởi” Bản thân Chu Tình Như lịch sử không kém, lúc trước trên đường tới đây, lại dùng di động tìm một lần, càng thêm xác định đoạn lịch sử đó.

Lão Quách nghe xong, ngây người một lúc lâu, nói: “Đó thật đúng là cái loạn thể nha.”

Mọi người nghe xong lời này, tâm tình nhất thời có chút không tốt.

Tạ Vũ Tình nói: “Thiếu Dương là pháp sư, loạn thể thế nào, cũng không có gì quan hệ với cậu ấy nhỉ, mục đích của cậu ấy là tìm được Từ Phúc, sau đó nghĩ biện pháp trở về.”

“Lực lượng thế tục còn tốt, không có vấn đề gì, thời đại kia, theo ta được biết, là thời đại hoàng kim cuối cùng của giới pháp thuật, yêu ma hoành hành, giới pháp thuật cũng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, Thiếu Dương đã là pháp sư, không tránh được sẽ sinh ra quan hệ với những người này…” Lão Quách có chút u buồn.

“Quách đại ca, anh là sợ, Thiếu Dương ở thời đại đó không dễ đặt chân?” Diệp Tiểu Manh nói. Tuy lão Quách lớn tuổi, nhưng trên bối phận là ngoại môn sư huynh của Diệp Thiếu Dương, mình lại là em gái họ của Diệp Thiếu Dương, chỉ có thể gọi hắn là anh, không thể gọi là chú.

Da mặt lão Quách run rẩy một chút, nhìn cô nói: “Đừng gọi ta là ca, đổi cái xưng hô.”

Diệp Tiểu Manh nói: “Làm sao vậy, em chỉ có thể gọi anh ca mà, bằng không còn có thể gọi anh cái gì, chung quy không thể gọi anh là thúc”

Lão Quách nói: “Không phải ý tứ này, em gọi ca đi, đừng gọi Quách đại ca, khụ khụ, em cũng không phải Dung muội muội của anh (Quách Tĩnh – Hoàng Dung).”

“Anh đi đi, già mà không đúng đắn, anh hay quá đó!” Diệp Tiểu Manh ngoác mồm mắng.

“Dám chiếm tiện nghi của cô cô tôi!” Trương Tiểu Nhị đánh một quyền vào trên bụng lão Quách, “Hơn nữa còn là ở lúc này, ông còn có tâm tình trêu gái!”

Trương Tiểu Nhị là xuất thân luyện võ, một quyền này hạ xuống, lão Quách lập tức kêu thảm thiết, ôm bụng quay cuồng ở sau quầy, khôi phục một hồi, ủy khuất nói: “Ta đây không phải đạt được tin tức của tiểu sư đệ, yên tâm sao, tốt bụng nói giỡn giảm bớt không khí, các ngươi còn đánh ta!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv