Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1892: Kêu Phá Yết Hầu



Diệp Thiếu Dương vội vàng lùi bước, nói: “Mau đem tay trái của người lấy ra, người cho rằng ta không biết người muốn làm gì sao?”

Nhưng hắn vẫn đã chậm, đột nhiên cảm giác hai chân căng thẳng, giống như bị một đôi tay to vô hình bắt lấy, không đến hai giây, cả người đều không thể động đậy.

Một thân pháp lực của hắn bị phong tỏa, không thể cảm giác đối phương là dùng pháp thuật gì, nhưng kết quả là hiển nhiên, hắn tuy ý thức được nguy hiểm, nhưng cũng chưa từng ngờ tới Thông Huyền đạo nhân ra tay nhanh như vậy, nháy mắt phong ấn thân thể của mình.

“Thông Huyền người không biết xấu hổ!” May mà miệng còn có thể động đậy, còn có thể phát ra âm thanh. Diệp Thiếu Dương trong tình thế cấp bách, một lần nữa lớn tiếng kêu cứu mạng.

Thông Huyền đạo nhân cười lạnh: “Thân thể của người ta nhất định lấy, người đừng kêu nữa, hoang sơn dã lĩnh, người dù kêu vỡ cổ họng cũng sẽ không có ai để ý tới ngươi.”

Diệp Thiếu Dương cũng cười lạnh theo: “Thông Huyền, thật ra người nơi nào cũng tốt, nhưng ngươi có cái vấn đề lớn nhất, ừm, chính là nói nhảm nhiều.”

Thông Huyền đạo nhân không hiểu ý hắn, nhíu mày một cái.

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nói: “Ngươi sao biết, ta kêu vỡ cổ họng cũng vô dụng?” Vừa dứt lời, Thông Huyền đạo nhân đột nhiên cảm thấy sau đầu nổi gió, vội vàng quay đầu, một đạo khí tức như dải lụa, như linh xà từ xa xa lao tới.

Thông Huyền đạo nhân một tay kết ấn, quét trước người một cái, khí tím hình thành một vách ngăn. Sau đó khí trắng đánh vào bên trên, đều tự vỡ nát, tiếp theo lại một luồng khí trắng bay tới.

Thông Huyền đạo nhân vừa ngăn cản, vừa nhìn chằm chằm xa xa.

Chỉ thấy một bóng người mặc váy dài bách hoa, từ xa xa bay nhanh đến, trên mặt che khăn sa, toàn thân bị mười mấy luồng khí trắng bao bọc, nhìn qua giống đứng ở trong mây mù.

Thông Huyền đạo nhân là kẻ có kiến thức, hắn tuy không nhận ra người đến là ai, nhưng vừa rồi giao thủ, hắn đã cảm giác được bản chất luồng khí trắng kia.

“Hỗn độn chân khí, xui, xui!”

Thông Huyền đạo nhân xoay người hướng Diệp Thiếu Dương bổ nhào tới.

Đối diện Dương Cung Tử đã sớm đề phòng cái này, quát một tiếng lanh lảnh, máy luồng khí trắng cực nhanh bay đến, ở giữa Thông Huyền đạo nhân và Diệp Thiếu Dương hợp thành một tầng vách ngăn, gắt gao trụ vững thế công của Thông Huyền đạo nhân

“Thông Huyền, người từ bỏ đi, ngươi không chiếm được ta rồi.” Diệp Thiếu Dương hướng Thông Huyền đạo nhân nhường nhướng mày.

Thông Huyền đạo nhân nhìn Diệp Thiếu Dương gần trong gang tấc, nghiến răng, thở dài một tiếng, hướng xa xa bay đi.

Hắn vừa đi, Diệp Thiếu Dương cũng liền lập tức khôi phục tự do, thở phào một cái, nhìn Dương Cung Tử chậm rãi đáp ở đối diện, cười nói: “Đã lâu không gặp, cô càng thêm xinh đẹp rồi.”

Dương Cung Tử nhìn hắn một cái, muốn đi đuổi theo Thông Huyền đạo nhân, Diệp Thiếu Dương ngăn cô nói: “Đừng đi, nhanh chóng trở về trước, nơi này không an toàn.”

Lúc này Tiểu Mã cũng thở hổn hển chạy tới, thấy Diệp Thiếu Dương không có việc gì, cũng yên lòng, vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương nói: “May mắn có nhẫn Tuyết Hoa Mã Não nha, bằng không quỷ có thể tìm tới nơi này.”

Ở sau khi bị Thông Huyền đạo nhân xách đến nơi đây, Diệp Thiếu Dương luôn luôn dùng nhẫn Tuyết Hoa Mã Não gửi đi “định vị” của mình, hơn nữa cũng thu được đáp lại, cho nên trước đó mới ra sức quấn lấy Thông Huyền đạo nhân ăn nói lung tung, tranh thủ thời gian.

Thông Huyền đạo nhân hiển nhiên không biết một điểm này, hắn còn tưởng chỉ cần trốn ra khỏi phạm vi thế lực Lê son, thì nhất định là an toàn, huống chi hắn biết một thân pháp lực của Diệp Thiếu Dương bị trói, lúc này mới thả lỏng cảnh giác, chậm trễ thời gian, bằng không hẳn rõ ràng sớm có thể đắc thủ.

Dương Cung Tử kéo tay Diệp Thiếu Dương, dùng hỗn độn chân khí nâng hắn trở về, đồng thời hỏi: “Vừa rồi kẻ bề ngoài rất giống với cậu là ai, người Lê sơn sao, vì sao phải hại cậu?

Diệp Thiếu Dương đem tình huống nói đơn giản một lần, Dương Cung Tử và Tiểu Mã nghe xong, cũng kinh ngạc than thở không thôi.

“Ôi đệch, lão tử cũng đã chết, Thông Huyền lão bất tử này, thế mà lại còn sống!” Tiểu Mã căm giận mắng.

“ m hồn không tan, thật là âm hồn không tan.” Diệp Thiếu Dương thở dài, “Hắn bây giờ đoạt thân thể Mộc Tử, hồn thi kết hợp, tu vi so với trước kia còn lợi hại hơn, nếu không phải bị Thiên Nhãn Chi Quang gây thương tích, cho dù hai người chạy tới, nhắm chừng cũng có thể đánh với các người.”

Nghĩ đến thân thể Mộc Tử bị lão vương bát đản này chiếm cứ, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng phẫn hận không thôi, quyết định mặc kệ thế nào, mình nhất định phải giải cứu nguyên thần Mặc Tử, đem thân thể hắn cướp về cho hắn. Nhưng Thông Huyền đạo nhân này hành tung quỷ dị, cũng không biết bình thường trốn ở nơi nào, phải tính kế lâu dài.

Tiểu Mã thở dài: “Thông Huyền lão già kia, tôi cũng bội phục. Kẻ này cứ đánh là thua, hơn nữa nhằm vào Tiểu Diệp Tử cậu, ra sức muốn đạt được thân thể của ngươi, phần nghị lực này cũng là không ai có.”

“Có thể không nhắc chi tiết này không.” Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy một cái, trong lòng cũng sụp đổ.

Tiểu Mã gãi ót, tự hỏi: “Muốn nói Thông Huyền nhằm vào cậu, cũng có thể lý giải, nhưng hắn sao so với chúng ta còn biết cậu bị nhốt ở nơi nào sớm hơn, hơn nữa hắn là như thế nào xông lên núi?”

Diệp Thiếu Dương không đi nghĩ vấn đề này, lấy thực lực của Thông Huyền đạo nhân hôm nay, lại thêm hắn nhìn chằm chằm vào mình, những thứ này đều không phải chuyện, về phần chi tiết sự tình, thì không cần đi nghiên cứu kỹ.

“Này, cô sao lại đến?” Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Dương Cung Tử, nói.

“Biết rõ còn cố hỏi.” Dương Cung Tử không nhìn hắn.

Diệp Thiếu Dương cười cười.

Vì phòng ngừa bị người của Lê sơn truy kích, ba người chưa tới gần Lê sơn, mà là đứng ở bên cạnh rừng rậm, sau đó Dương Cung Tử thông qua nhẫn Tuyết Hoa Mã Não định vị cho Đạo Phong, đợi không lâu, đoàn người Đạo Phong cảm thấy, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt căng thẳng của toàn bộ mọi người đều trầm tĩnh lại.

Diệp Thiếu Dương nhìn mọi người, cảm thấy có chút xấu hổ, vừa muốn nói chút gì đó, đột nhiên trong lòng căng thẳng, là Tiểu Cửu lao đầu chui vào trong lòng hắn.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, hai tay cũng ôm bả vai của cô, vỗ nhẹ nhẹ.

“Khụ khụ.”

Tiểu Mã ho khan hai tiếng, hướng đoàn người phất phất tay, “Chúng ta đi trước, chúng ta đi trước.”

“Anh nhìn cái gì!” Tôn Ánh Nguyệt một tay đem Nhạc Hằng kinh ngạc ngây người kéo đến bên cạnh mình.

“Không phải, đây là tình huống gì. Nhạc Hằng là cái gì cũng không biết, vẻ mặt ngây dại.

Tôn Ánh Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, hạ giọng nói: “Không biết thì đừng hỏi, bản thân không biết nhìn à!

Nhạc Hằng giật mình, nói: “Cô là nói hai người bọn họ… Không thể nào, một là người, một là yêu.”

Tôn Ánh Nguyệt liếc hắn: “Vậy tôi còn là yêu đó!”

“Tôi cũng không tính là người mà.”

Tôn Ánh Nguyệt bật cười, “Anh vốn đã không phải người!”

Tôn Ánh Nguyệt phá vỡ hư không, kéo hắn vào, Tiểu Mã quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương và Tiểu Cửu, cũng lắc lắc đầu, theo đi vào.

Đạo Phong thấy Dương Cung Tử nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương và Tiểu Cửu, nói: “Cô ghen tị?

Đạo Phong cao ngạo lạnh lùng, cũng chỉ có ở trước số ít người như bọn Diệp Thiếu Dương cùng Dương Cung Tử, mới có thể hiển lộ ra một mặt khác của hắn.

Dương Cung Tử trừng mắt nhìn hắn một cái, “Tôi nếu là ghen, anh không phải cũng muốn ghen theo?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv