Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1842: Tập Trung Mục Tiêu (2)



Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy: “Ta đi?”

“Chỉ có người đi. Ta từng đánh một trận với bà ta, xem như có khúc mắc, ta nói chuyện bà ta tất nhiên không nghe, ngươi là Mao Sơn chưởng giáo nhân gian, bà ta đối với ngươi hẳn là sẽ khách khí một chút, lại nói người còn có Cửu Vĩ Thiên Hồ giúp người chống đỡ, ngươi lẽ ra không có nguy hiểm.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen nói: “Biết rồi.”

Giữa hai người không cần bất cứ cảm kích cùng hứa hẹn linh tinh nào, một câu nói là đã hiểu lẫn nhau.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lúc lâu nói: “Chỉ là, Đạo Phong, người làm sao biết cách làm bây giờ của ngươi chính là đúng chứ, nhỡ đâu người sai thì sao? Hoặc là nói, nếu hai ta ý tưởng khác nhau…”

“Ngươi nghĩ như thế nào, thì làm như thế đó, ta từ trước tới giờ không bảo người học ta.” Đạo Phong nói nhanh.

“Vậy ngươi còn bảo ta giúp ngươi?”

“Chuyện này, người ít nhất phải giúp ta.” Diệp Thiếu Dương nhún vai.

Đạo Phong đứng dậy nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước một đêm, ngày mai lại hành động đi. Ta dạy cho ngươi pháp môn nhanh chóng phá vỡ hư không tiến vào Thanh Minh giới.” Nói xong làm phép biểu thị cho hắn một phen. Diệp Thiếu Dương nói như thế nào cũng là bài vị linh tiên, pháp lực thâm hậu, nhìn qua một lần, cũng liên hiểu ảo diệu trong đó, gật đầu nhớ kỹ, hướng Đạo Phong cười nói: “Nán lại một lúc đi, hai ta tán gẫu chút việc riêng. À, ta có thể sắp kết hôn rồi.”

Đạo Phong quay đầu, lẳng lặng nhìn Diệp Thiếu Dương, trên mặt hiện ra sự do dự.

Diệp Thiếu Dương hầu như chưa từng thấy bộ dạng này của hắn, sau đó có chút giật mình, cố ý nói giỡn: “Nghe nói ta kết hôn, ngươi không vui?”

Đạo Phong trầm mặc thật lâu, thản nhiên nói: “Thiếu Dương… Người đối với ta, có tín nhiệm tuyệt đối hay không?”

“Ngươi sao đột nhiên nói cái này?” Diệp Thiếu Dương thất thanh cười lên, “Này, người điên rồi à?”

Ở trong mắt Diệp Thiếu Dương, hai người bọn họ tín nhiệm lẫn nhau, là căn bản không cần đi hoài nghi, cho dù toàn thế giới đều phản bội mình, Đạo Phong cũng sẽ không.

Đạo Phong cúi đầu nói: “Trước kia, là như thế. Tương lai có lẽ không nhất định. Thiếu Dương, có một số việc ta chỉ nói với người một lần… Nếu ta và Nhuế Lãnh Ngọc, người chỉ có thể chọn một, người chọn ai?”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy, “Không phải chứ, ngươi đây là muốn thổ lộ..”

Đạo Phong gõ một phát lên đầu hắn, “Quên đi, về sau nói sau.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta thật ra đã nghĩ tới, ngươi nói là sự kiện tối hôm qua nhỉ, người muốn động thủ đối với Lãnh Ngọc, à. Ta nói thật, hai người đừng như vậy chứ, ta kẹt ở giữa rất khó chịu, ta nói với người, cô ấy đối với ta với người là giống nhau, cô ấy tuyệt đối không thể thương tổn ta.”

Đạo Phong thản nhiên nói: “Chỉ mong ta là sai. Nhưng mặc kệ là người nào, chỉ cần thương tổn ngươi, ta nhất định sẽ giết, ngươi hận ta cũng không sao.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta sẽ không để người chạm vào cô ấy, người muốn giết cô ấy, chỉ có thể giết ta trước.”

Nghe hắn đem lời nói đến mức này rồi, Đạo Phong đành phải đem câu nói kế tiếp nuốt vào, âm thầm thở dài đứng dậy nói: “Đêm mai ta tới tìm ngươi.”

Đạo Phong vừa muốn đi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương đứng dậy nói: “Đạo Phong!”

Đạo Phong đứng lại, chưa quay đầu.

Diệp Thiếu Dương nhìn bóng lưng hắn, yên lặng nói: “Đạo Phong, nếu đổi thành Lãnh Ngọc muốn giết ngươi, ta cũng tương tự, trừ phi giết ta trước.”

Đạo Phong đứng không nhúc nhích, vẻ mặt cũng chưa có biến hóa, ánh mắt lại lóe lên một cái, đẩy cửa muốn đi ra ngoài, đột nhiên đứng bất động.

Diệp Thiếu Dương có chút tò mò, thò đầu nhìn lại, là Diêu Mộng Khiết đứng ở bên ngoài, hướng Đạo Phong khẽ mỉm cười, chào hỏi: “Anh muốn đi sao?”

Đạo Phong không lên tiếng.

Diêu Mộng Khiết cười cười, “Không biết có cơ hội kết bạn hay không?

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, quả nhiên, Đạo Phong một câu cũng chưa nói, tóc dài bay bay, hóa thành một làn khói, từ ngoài cửa sổ chui ra ngoài.

Diêu Mộng Khiết ngây ra hồi lâu, nói với Diệp Thiếu Dương: “Anh ta là quy?”

“Xem như thế đi.” Diệp Thiếu Dương nói, thấy Diệu Mộng Khiết muốn tiến vào, vì thể làm cái động tác mời.

Diêu Mộng Khiết đi đến, Diệp Thiếu Dương lúc này mới chú ý tới cô đã thay một cái váy dài vừa người giống như lễ phục dạ hội, thân thể cực kỳ thon dài, linh lung hấp dẫn, đặc biệt là phía dưới váy lộ ra nửa đoạn bắp chân trắng noãn, cùng giày cao gót cao, Diệp Thiếu Dương âm thầm nuốt nước miếng.

Diệu Mộng Khiết nhìn thấy, làm bộ như không biết, đem ghế dựa nhấc tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, hai chân bắt chéo, đối mặt hắn ngồi xuống, một mùi thơm thoang thoảng từ trên người cô bay tới. Diệp Thiếu Dương day day mũi, một đêm khuya như vậy, cùng một mỹ nữ như vậy ở chung một phòng, thật sự có chút gì đó, Diệp Thiếu Dương dứt khoát đứng dậy, đi đến dưới cửa sổ, xoay người đối mặt Diêu Mộng Khiết, cười nói:

“Cô có phải muốn thua mua sư huynh tôi hay không?”

Diêu Mộng Khiết cười, “Tôi là muốn tìm hắn hỗ trợ, có anh cùng anh ta, lại thêm Eva, tôi nhất định không có bất cứ nguy hiểm nào. Tôi nghĩ như vậy cũng là thường tình con người. Bởi vì hắn nhìn qua rất lợi hại.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Ý tưởng là tốt, nhưng cô từ bỏ hi vọng đi, hắn sẽ không giúp bất luận kẻ nào làm việc, cho dù là đại để cũng đừng nghĩ mời nổi hắn.” Cái này thật ra không có quan hệ trực tiếp với thực lực, mà là Đạo Phong tính tình như thế, nhưng thực lực của hắn, quả thực cũng khiến hắn có tư cách từ chối bất luận kẻ nào.

Diêu Mộng Khiết có chút mất mát nói: “Không có bất cứ thứ gì có thể đả động anh ta sao?”

“Hình như… Thật đúng là không có gì.”

“Ô, vậy vẫn là thời đi.” Diệu Mộng Khiết có chút tiếc nuối, nhưng Đạo Phong người này, cũng để lại ấn tượng khắc sâu ở trong lòng cô.

Diệu Mộng Khiết lập tức thay đổi một vẻ mặt, cười nói với Diệp Thiếu Dương: “Bạn gái anh, cũng là một pháp sư

nhỉ?”

Ặc… Cô có ý?”

“Đừng hiểu lầm, tôi lại không hy vọng cô ấy đến bảo hộ tôi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vì sao?”

Diệu Mộng Khiết lộ ra một cái mỉm cười hơi tỏ ra ái muội, “Tôi không thích để nữ nhân bảo hộ. Hơn nữa… Anh chẳng lẽ hy vọng cô ấy tới thăm anh sao?”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, cười nói: “Tôi lại không làm gì, cô ấy vì sao phải thăm tôi?”

Diêu Mộng Khiết cười mà không nói.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy không khí có chút xấu hổ, nhìn chằm chằm ly rượu trong tay cô nói: “Cô vì sao thích uống rượu vang như vậy?”

Diêu Mộng Khiết suy nghĩ một phen, nói: “Giống như nam nhân các anh thích mỹ nữ đi, đã ghiền” Nói xong liếm một chút đôi môi màu đỏ tươi lưu lại vết rượu.

Câu dẫn ta! Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm thấy có chút buồn cười, nhưng Diệu Mộng Khiết cũng chỉ là trong lời nói cho hắn một chút ái muội, thấy hắn giống như không có hành động gì khác, cũng liền cáo từ rời khỏi.

Cô đi không lâu, một bóng người từ trong ba lô của Diệp Thiếu Dương chui ra, đáp xuống đất, là Lâm Tam Sinh.

“Ngươi đến đây lúc nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi. Lúc trước về nhà, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại bảo lão Quách đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ đưa qua, sau đó bảo Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm tiến vào trong bức tranh, sau đó Son Hà Xã Tắc Đồ bị Diệp Thiếu Dương cất vào trong ba lô mang ở trên người.

“Vừa tới không lâu, thấy các người đang tán gẫu, phi lễ chó nghe, ta liền không đi ra.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv