Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1830: Người Bên Cạnh (2)



Diệp Thiếu Dương cười ha ha, nhướng mày nói: “Tình yêu thầy trò, còn là nữ sinh viên, Từ công ta thật sự là xem nhẹ ngươi rồi ha ha. Từ công người bảo ta làm gì, đi làm mối sao?”

Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm quay đầu đi cười trộm.

“Làm càn!” Từ Văn Trường lấy ra một cây thước, hướng Diệp Thiếu Dương đi tới.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy hắn chơi thật, lập tức xua tay cầu xin tha thứ, thay đổi cái vẻ mặt khác, nói: “Không nói giỡn nữa, Từ công có chuyện gì muốn ta đi làm?”

Từ Văn Trường nói: “Ta gần đây lúc dạy nàng, nàng không yên lòng, ta hỏi mới biết, nàng bị một vị giáo viên của nàng dây dưa, rất phiền não, ta hy vọng người đi cho hắn cái giáo huấn, đừng dây dưa đồ đệ của ta nữa.”

Diệp Thiếu Dương mở to mắt nhìn, ngẩn ra một lúc lâu nói: “Chỉ chút việc này?

Thấy Từ công gật đầu, Diệp Thiếu Dương càng hết biết nói gì, “Ta nói Từ công, ta là pháp sư, không phải tay đấm, chỉ việc nhỏ như vậy người tới tìm ta sao, người tự đi dẹp yên là được!”

Từ Văn Trường có chút bất đắc dĩ nói: “Ta thân phận này, sao có thể đi tìm một người bình thường làm phiền, huống chi là việc nhỏ bực này, mà ta ở nhân gian lại không có người quen nào cả, vốn rất vì thế phiền lòng, người vừa lúc đến đây, liền giúp ta đi xử lý là được, cần gì nhiều lời.”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, tự nhiên đáp ứng, hỏi tên cùng trường học của cô nương đó.

“Nàng ấy tên Chu Nhã Mộng, nàng ấy không biết thân phận của ta, vẫn tưởng là việc trong mộng, ngươi nhớ không thể nói cho nàng ấy chân tướng. Còn có, để tên giáo viên kia biết khó mà lui là được, tuyệt đối không thể gây án mạng.”

Diệp Thiếu Dương nhếch miệng cười cười, “Ngài cứ yên tâm đi, giết người là phạm pháp, ngươi bảo ta giết ta cũng không dám.”

Từ công nói: “Giúp ta làm chuyện này, ngươi muốn thù lao gì?”

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc: “Giúp ngài làm việc là vinh hạnh của ta, còn dám nghĩ thù lao gì.”

Từ Văn Trường nghe xong lời này, cũng rất hưởng thụ, nói: “Xem thái độ này của ngươi, ta nói trước cho ngươi một sự kiện, tiểu thiên sư, chuyến đi Thanh Minh giới lần này, ngươi sẽ cửu tử nhất sinh, cẩn thận người bên cạnh ngươi.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nói: “Có ý tứ gì?”

Từ Văn Trường hướng ba người chắp tay, xoay người rời đi, để lại Diệp Thiếu Dương vẫn ở tại chỗ, trong lòng kinh hồn bất định: cửu tử nhất sinh, câu này với hắn mà nói thật ra không có gì phải sợ, mình một lần hành động nào không phải cửu tử nhất sinh qua được, làm hắn khó hiểu là câu phía sau, cẩn thận người bên cạnh, đây là ý tứ gì?

Lâm Tam Sinh biết hắn đang nghĩ cái gì, nói: “Câu này có hai cái giải thích, loại giải thích thứ nhất, là người bên cạnh ngươi có thể có nguy hiểm, cần phải cẩn thận.”

Cái giải thích này cũng là điều Diệp Thiếu Dương nghĩ đến, người bên cạnh… Nói là các môn nhân này của mình, cùng Lâm Tam Sinh bạn tốt như vậy?

Trong lòng Diệp Thiếu Dương đột nhiên khẩn trương hẳn lên.

“Còn có một loại khả năng, chính là bảo ngươi cẩn thận người bên cạnh ngươi, có thể sẽ làm thương tổn ngươi.” Lâm Tam Sinh nói.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Cái gì gọi là người bên cạnh? Ngươi, Lâm Lâm, các môn đồ kia của ta, còn có Vũ Tình Lãnh Ngọc bọn họ?”

Lâm Tam Sinh nói: “Đương nhiên chính là những người thân mật nhất bên cạnh ngươi.”

Diệp Thiếu Dương cười lên, “Vậy khẳng định chính là loại giải thích thứ nhất rồi. Người bên cạnh ta, vĩnh viễn cũng sẽ không tổn thương ta.”

Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm nhìn nhau một cái, muốn nói cái gì nhưng vẫn nhịn xuống. Lý Lâm Lâm nói: “Thiếu Dương, nhân gian có câu, nói là lòng đề phòng người không thể không có. Bên cạnh ngươi nhiều người thân mật như vậy, nhỡ đâu có người…”

“Tuyệt không có khả năng!” Diệp Thiếu Dương không đợi cô nói xong đã ngắt lời, “Bất cứ một ai bên cạnh ta, ta đều có tuyệt đối tín nhiệm, bằng không sao gọi là người bên cạnh?”

“Chẳng may thì sao?”

“Không có chẳng may! Ta tuyệt đối sẽ không hoài nghi người bên cạnh mình!”

Lý Lâm Lâm còn muốn nói gì, Lâm Tam Sinh khoát tay áo, bảo cô đừng nhắc lại, thảo luận với Diệp Thiếu Dương về loại khả năng thứ nhất. Diệp Thiếu Dương tuy lo lắng, nhưng “người bên cạnh” phạm vi này thật sự quá lớn, căn bản không dễ đoán, không khỏi hận Từ Văn Trường nói chuyện chỉ nói một nửa, nhưng nghĩ trái lại, người ta có thể nhắc nhở một câu này đã rất không tệ rồi, nếu nói hết ra, đó là tiết lộ thiên cơ.

Ba người không thảo luận ra manh mối gì, vì thế xé rách hư không, quay về nhân gian. Diệp Thiếu Dương thở hắt ra, từ trên giường ngồi dậy.

Đạo Phong và Nhuế Lãnh Ngọc đều ở trong phòng thấy hắn đứng dậy, cùng nhau nhìn qua. Diệp Thiếu Dương đem tình huống đi âm nói một lần, Đạo Phong sau khi nghe xong, trầm ngâm một lúc, hỏi: “Thanh Ngưu đã trảm hai thi, pháp lực nhất định cực sâu, tuyệt đối không phải hạng người vô danh, có Kim Cương Trác manh mối này, muốn tìm hắn cũng không phải không có khả năng.”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn phân tích có lý, vốn gật đầu theo, Đạo Phong đột nhiên nói: “Thiếu Dương, chuyện này giao cho ngươi đi làm.”

Diệp Thiếu Dương theo bản năng gật đầu một cái, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nói: “Ta? Ta điều tra như thế nào?”

“Tìm Cửu Vĩ Thiên Hồ hỏi thăm, nàng là Thanh Minh yêu vương, đối với tình huống Thanh Minh giới rõ như lòng bàn tay, tám phần có thể hỏi ra.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút, cũng cảm thấy đó là một cách hay, trong lòng lại có chút khó chịu, oán giận nói: “Ngươi sao như sai khiến tiểu đệ, đúng lý hợp tình.”

“Ta đi đây, ngày mai tới hỏi ngươi tin tức.” Đạo Phong nói xong, trực tiếp từ cửa sổ bay ra ngoài.

“Làm màu!” Diệp Thiếu Dương nhìn phương hướng hắn biến mất, dựng thẳng ngón giữa.

Lâm Tam Sinh tiến lên, đề xuất bản thân muốn vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ bức tranh không mang trên người, bảo bọn họ theo mình cùng về Thạch Thành nói sau.

“Vậy chúng ta đi ra ngoài một chút, ngắm phong cảnh. Sáng mai lại đến.” Lâm Tam Sinh nói xong kéo Lý Lâm Lâm đi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương biết bọn họ là không muốn ở lại làm bóng đèn, cũng không ngăn trở, để bọn họ rời khỏi.

Chờ sau khi bọn họ đi, Diệp Thiếu Dương đem lời Từ Văn Trường nói nói một lần với Nhuế Lãnh Ngọc, nhún vai nói: “Quân sư cũng thật là, thế mà cho rằng là người bên cạnh anh có khả năng hại anh. Tuy là ý tốt, nhưng cái này căn bản không có khả năng.”

Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng: “Sao không có khả năng, người này chính là em!”

Diệp Thiếu Dương bị dọa nhảy dựng, sững sờ nhìn cô.

“Đạo Phong chính là cho rằng như vậy, thiếu chút nữa đem em đánh chết.”

Diệp Thiếu Dương vẫn là vẻ mặt ngây dại.

Nhuế Lãnh Ngọc nhịn một bụng tức giận, cuối cùng đợi được Diệp Thiếu Dương trở về, tránh không được đem chuyện lúc trước nói một lần, Diệp Thiếu Dương nghe xong, trong lòng là không biết nói gì, cười lấy lòng nói: “Em đừng nghe hắn, trong lòng hắn chỉ có anh, thái độ đối với người khác đều không tốt, em đừng để trong lòng.”

“Hừ, cái gì gọi là trong lòng chỉ có anh, anh là sư đệ của hắn, lại không phải lão bà của hắn, hắn tốt cho anh, thì có thể vu hãm em muốn hại anh?”

Diệp Thiếu Dương ra sức bồi tội, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên nói: “Thiếu Dương, nếu hắn có một ngày muốn giết em, anh làm thế nào?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv