Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1653: Đạo Phong Ra Tay (2)



Đạo Phong nhìn hắn, chung quy vẫn không nhúc nhích, ánh mắt chuyển qua trên mặt Qua Qua, “Nếu người làm ra chuyện gì gây hại Thiếu Dương, ta khiến người vĩnh viễn không siêu sinh.”

Ngữ khí rất bình thản, lại lộ ra một cảm giác ấm trầm.

Diệp Thiếu Dương vỗ ót, nói: “Bọn họ có lẽ không phải tới bắt nó, ta nhớ ra rồi, Từ công từng nói cho ta biết, nói Thái m sơn cũng đang tìm kiếm Bạch Khởi, mà ta bởi vì tiếp nhận âm ty ủy thác tìm kiếm Bạch Khởi, cho nên bọn họ vô cùng có khả năng sẽ đến ngăn trở ta, nhất định là như vậy!

Sau đó liên tưởng đến, tin tức Thái m sơn đã linh thông như vậy, mình còn chưa xuất phát đã bị bọn họ nhằm vào, chẳng lẽ nói… Tòa cổ mộ mình cần đi tìm kiếm, thật sự có liên quan với Bạch Khởi? Bọn họ muốn tiên hạ thủ vi cường?

Nhưng nghĩ lại, đem Âm Khôi tướng quân mấy mặt hàng đó coi là sát thủ đến ám sát mình, thật sự có chút vũ nhục bài vị linh tiên của mình. Cho dù Đạo Phong và Tiểu Cửu đều không ở đây, một mình mình đối phó bọn họ cũng không có vấn đề. Như vậy, bọn họ xuất hiện, rất có thể chỉ có một nguyên nhân, không phải vì ám sát, mà là… Theo dõi mình, điều tra hành tung của mình.

“Ngươi nói cái gì, âm ty tìm người điều tra Bạch Khởi?” Một câu của Đạo Phong, cắt ngang suy nghĩ của Diệp Thiếu Dương.

Thấy hắn gật đầu, Đạo Phong khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi là ngu thật sao, nếu là người tìm không thấy Bạch Khởi thì thôi, nếu tìm người, chỉ bằng người, cũng muốn đối phó nhân gian sát thần?”

Câu này lộ ra một sự quan tâm nồng đậm. Diệp Thiếu Dương cảm nhận được, trong lòng ấm áp, hướng Đạo Phong cười nói: “Ta đã đáp ứng, cùng lắm chờ ta tìm được Bạch Khởi, gọi người cùng đi xử lý hắn, người thấy thế nào?”

Đạo Phong nói: “Ta ở Quỷ Vực, còn có rất nhiều việc phải làm, không rảnh để ý ngươi. Lại nói chờ ngươi tìm được Bạch Khởi, có lẽ ta chưa tới, ngươi đã hồn phi phách tán.”

Diệp Thiếu Dương bĩu môi nói: “Đừng rủa ta!”

Đạo Phong suy nghĩ một phen, nói: “Mà thôi, đây có lẽ là một lần kiếp số của ngươi, ngươi đi làm đi, tương lai nói sau.”

Nói xong ánh mắt chuyển hướng Tiểu Cửu: “Ngươi nói Lý Hạo Nhiên kia, ở nơi nào.”

Tiểu Cửu nói: “Không biết, hắn so với ngươi còn thần bí hơn, nhưng ta về Thanh Minh Giới có thể giúp ngươi hỏi thăm, nếu có manh mối sẽ thông báo ngươi.” Nói xong ngừng một chút, lại bổ sung một câu, “Ta là vì giúp Thiếu Dương, không phải giúp ngươi.”

Đạo Phong gật đầu, ý vị sâu xa nhìn Qua Qua một cái, tựa như muốn nói cái gì, chung quy chưa nói, đứng dậy đi về phía ngoài cửa trước.

Diệp Thiếu1Dương thấy hắn muốn đi, lập tức tiến lên ngăn hắn, nói: “Ngươi tìm đến ta làm gì, ngươi còn chưa nói đâu.”

“Vốn không có việc gì, ta cùng Nguyệt Nguyệt đến nhân gian tìm kiếm Huyền Vũ, đi ngang qua nơi này, nhân tiện đến ngó ngươi một cái.”

“Ngươi nhớ ta?”

Đạo Phong đưa tay nhấc cằm hắn lên, thản nhiên nói: “Đi một bên.”

Đem hắn đẩy ra, ra cửa rời đi.

Diệp Thiếu Dương dùng sức phun ra một hơi, lắc lắc đầu, thở dài: “Tam hoa tụ đỉnh, ngũ triều nguyên khí, Tam Thanh Quỷ Phù… Đều bị hắn học được cùng luyện hóa, không ngờ vận dụng thành thạo như vậy, lại trảm một thi, hắn hiện tại, ở Quỷ Vực chỉ sợ là không có địch thủ nào nữa.”

Hồi tưởng tình huống Đạo Phong vừa rồi làm phép giết địch, tuy rất làm màu, nhưng không thể không thừa nhận, người ta có tư cách cùng thực lực làm màu. Diệp Thiếu Dương ngoài miệng tuy trêu chọc5hắn, trong lòng lại tự đáy lòng cảm thấy vui cho hắn.

Tiểu Cửu cũng gật đầu nói: “Hắn hiện tại, có lẽ có thực lực chiến một trận với ta.”

Diệp Thiếu Dương biết cô nói là cô thời kì toàn thịnh. Lúc ban đầu mình và Đạo Phong liên thủ đối phó cô, Đạo Phong còn chưa phải đối thủ của cô.

“Đúng vậy, các ngươi đều là tuyệt thế cường giả, ta cũng phải cố gắng.” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, mình là bài vị linh tiên, ở giới pháp thuật nhân gian, coi như là siêu nhất lưu cao thủ, nhưng trong người thân nhất bên cạnh mình, còn có hai người lợi hại hơn mình…

Lòng háo thắng của Diệp Thiếu Dương lập tức bị kích phát lên, thầm hạ quyết tâm, nhất định phải đuổi kịp Đạo Phong, tranh thủ có một ngày có thể vượt qua hắn, đến lúc đó tốt nhất Đạo Phong gặp được tình trạng gì không xử lý nổi, mình ra tay cứu giúp,3làm màu một phen hẳn hoi, cảm giác đó, chỉ là yy thôi cũng tương đối hăng hái.

“Thiếu Dương, ta vốn là muốn ở bên ngươi thêm mấy ngày, không ngờ thi tộc bên kia có động tĩnh lớn như vậy, ta phải lập tức trở về, triệu tập người của Tứ Sơn Thập Nhị Môn họp, thuận tiện còn cần giúp ngươi điều tra tung tích mấy người Huyền Không quan kia, ta lần này trở về, ngươi gặp phiền toái, lại triệu hồi ta.”

Diệp Thiếu Dương nói lời từ biệt với cô, dặn dò một phen, Tiểu Cửu lưu luyến không rời từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Diệp Thiếu Dương đứng ở trước cửa sổ, nhìn bóng người cô rời đi, trong lòng không khỏi có chút cảm khái, đứng một hồi, quay đầu, liếc một cái nhìn thấy Qua Qua còn đứng ở trước giường, ngây ra nhìn mình, nói: “Không có việc gì, ngươi đi xem TV đi.”

Qua Qua cắn môi, vẻ mặt rất đau lòng,3ngập ngừng nói: “Lão đại, ngươi có phải không tín nhiệm ta nữa hay không?”

Diệp Thiếu Dương đi qua, túm chặt cổ áo nó, đem nó xách lên, trách mắng: “Ngươi nói cái gì!”

“Vậy ngươi vì sao không hỏi ta, rốt cuộc có bí mật gì chưa nói cho ngươi?” Qua Qua đáng thương nhìn hắn.

Diệp Thiếu Dương buông nó ra, nói: “Mỗi người đều có bí mật, ngươi không muốn nói thì không nói, ta làm sao phải ép ngươi nói?”

“Nhưng… Ngươi không sợ ta thật là đang lợi dụng ngươi?”

Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn nó một cái, “Ngươi theo ta đã bao lâu?”

“Có… khoảng nửa năm nhỉ?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Chỉ có nửa năm, bọn họ theo ta, cũng chỉ nửa năm, nhưng trong nửa năm qua, chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu sinh tử hoạn nạn, nửa năm qua, có thể bằng một trăm năm của người khác, ta đối với ngươi chỉ có tuyệt đối tín nhiệm, cho nên5ta tin tưởng, ngươi cho dù thực có bí mật không muốn nói, cũng nhất định là có nỗi khổ nào đó trong lòng, vậy ta cần gì bắt buộc ngươi nói?”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương bĩu môi, “Ta căn bản không muốn nói lời lẽ lừa tình như vậy, là ngươi ép ta.”

Qua Qua yên lặng nhìn hắn, con ngươi lóe lên, hiển nhiên cực kỳ động tình.

“Lão đại, Đạo Phong đại đại nói không sai, ta là có bí mật mãi không nói cho ngươi, nếu có thể, ta hy vọng ngươi vĩnh viễn cũng không cần biết. Lão đại, cái này không phải vì bản thân ta, mà là vì ngươi…”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Có gì quan hệ với ta?”

“Có quan hệ, ta lúc ban đầu tiếp cận ngươi, chính là vì cái này, nhưng mà hiện tại ta không muốn nói.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen về lai lịch của nó, nói: “Có liên quan với Thái Âm sơn?”

Qua Qua gật gật đầu, “Lão4đại đừng hỏi, ngươi nếu biết, ta sợ… Ngươi rất có thể sẽ chết.”

“Chết?”

“Đúng vậy, cho nên ta mới không muốn nói cho ngươi, lão đại ngươi thật sự đừng hỏi.”

“Được được, không nói thì thôi.” Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, hỏi, “Nếu không nói, đối với ngươi có ảnh hưởng gì không.”

Qua Qua lắc đầu, “Không sao, chỉ cần không bị bọn họ bắt là được.”

Nó đã không nói, Diệp Thiếu Dương cũng không muốn ép nó, lập tức vẽ mấy tấm Huyết Tinh Phù, phân biệt dán trên cửa sổ từng phòng, sau đó kéo dây đỏ, kết thành hoa chữ thập, ở giữa treo chuông kinh hồn, dùng đinh đồng đóng ở trên cửa sổ, như vậy bất cứ tà vật nào cũng không thể tùy tiện xông vào nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv