Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1631: Thiên Kiếp (1)



“Em cũng nói không rõ, nhưng luôn cảm giác, cái này không phải thứ tốt, anh ngẩm xem, nó dù sao không phải cương khí chính anh tu luyện ra, có thể tự do khống chế, hiện tại anh có thể khống chế lệ khí còn tốt, nếu lệ khí thật sự mạnh đến trình độ nhất định, ngươi không thể khống chế, sẽ thế nào?”

Không thể khống chế? Tẩu hỏa nhập ma?

ru yen

“Anh biết rồi, anh sẽ chú ý.” Diệp Thiếu Dương nói như vậy, trái lại cũng không thật sự để ở trong lòng, hắn cảm thấy mình hoàn toàn có thể khống chế lệ khí trong cơ thể.

Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang khác thường, hai người cùng nhau quay đầu nhìn lại, thấy bức màn kéo ra, sau đó một bóng người xinh đẹp đi ra.

Một dung mạo khuynh thành tuyệt thế kia đã quá quen thuộc, Diệp Thiếu Dương kinh ngạc một phen, vội đứng dậy nói: “Cung Tử, sao cô lại tới đây?

Bởi vì là người một nhà, Dương Cung Tử cũng không mang khăn che mặt hoặc nón che, lẳng lặng nhìn lướt qua Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Không quấy rầy các người cái gì chứ?”

“Khụ khụ, đương nhiên không có.” Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ, “À, sao cô đột nhiên xuất hiện, làm tôi giật mình.”

Dương Cung Tử đi đến trước mặt hai người, nói: “Tôi vẫn luôn đi theo cậu, chỉ là quá nhiều người, tôi không muốn hiện thân, sau khi cậu từ không gian giam cầm đi ra, tất cả tôi đều thấy ở trong

mắt.”

Diệp Thiếu Dương nghe vậy cả kinh, “Cô vẫn luôn đi theo tôi, không thể nào, sao tôi hoàn toàn không phát hiện?”

Dương Cung Tử nâng lên một bàn tay long lanh như ngọc, trong tay xuất hiện một quầng ánh sáng lạnh, chia làm vài luồng, quấn quanh lòng bàn tay, màu sắc tay rất nhanh ảm đạm xuống, cuối cùng biến mất.

“Tôi đã tu thành bảy đạo hỗn độn thiên thể, đạo thứ bảy này, đó là khí biến ảo vô hình, chỉ cần tôi muốn che dấu, cậu không mở thiên nhãn, là không có khả năng phát hiện tôi. Về phần hương ba màu cùng chuông kinh hồn trong nhà cậu, đối với tôi căn bản không có tác dụng.”

“Lợi hại như vậy!” Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau một cái, đều kinh ngạc không thôi. Diệp Thiếu Dương bởi vậy nghĩ đến một sự kiện, nói: “Vậy cô nếu vụng trộm lẻn tới bên cạnh người khác, mặc kệ đối phương lợi hại nữa, cô cũng có thể khởi xướng đánh lén, nháy mắt giết người?”

Dương Cung Tử nói: “Trên đời sao có thể có loại quỷ thuật này. Vô hình khí của tôi, chỉ có thể khiến bản thân ẩn hình, một khi tôi đề khí tiến công, đối phương tất nhiên sẽ cảm giác được, cho dù nắm bắt thời cơ tốt nữa, nhiều nhất cũng chỉ là giành được sự chủ động, tuyệt không có bản lĩnh giết người trong vô hình.”

“Thế này đã rất lợi hại rồi.” Diệp Thiếu Dương chắp tay, hướng cô cười nói, “Chúc mừng đại tẩu tu vi tiến thêm một bước.”

Dương Cung Tử nghe thấy hai chữ “đại tẩu”, hơi cúi đầu.

Nhuế Lãnh Ngọc thấy thế hỏi: “Cung Tử tỷ tỷ, lúc trước chị nhắc tới ‘không gian giam cầm’, chị làm sao mà biết nó?”

Dương Cung Tử nói: “Tôi không biết, là trước đó nghe các người nói đến. Tôi sau khi đến, tìm khắp nơi không thấy các người, đành phải ở chỗ này chờ.”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ đùi, nói: “Cô nếu sớm xuất hiện thì tốt bao nhiêu, theo chúng tôi cùng nhau tiến vào không gian giam cầm, cô biết ẩn hình, vừa lúc có thể thần không biết quỷ không hay mò đến bên người Vương Mạn Tư, cứu Lãnh Ngọc. Đáng tiếc nha.”

Dương Cung Tử nói: “Có lẽ đây là kiếp số đi, trong minh minh sớm có định sẵn, sức người không thể sửa đổi.”

“Kiếp số?” Diệp Thiếu Dương có chút khó hiểu, “Đúng rồi, cô đây là có việc tìm tôi?”

Dương Cung Tử chần chờ một chút, nói: “Sư phụ cậu tính ra các người gặp nạn, vừa lúc tôi ở bên cạnh, sau khi nghe ông nói, tôi liền muốn đến giúp các người một tay, kết quả không đuổi kịp, may mắn các người đều không sao.”

Sư phụ tính ra bản thân gặp nạn?

Diệp Thiếu Dương nghi hoặc bắt đầu hỏi, Dương Cung Tử lại không muốn nhiều lời, đành phải thôi.

Dương Cung Tử hỏi thăm tình huống bọn họ ở trong không gian giam cầm, sau khi nghe xong, đi đến trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc, cầm lên một tay của cô, không yên tâm kiểm tra một lần, lẩm bẩm: “Quả thực tất cả bình thường, tất cả thi khí đều không có, tại sao có thể như vậy?”

Nhuế Lãnh Ngọc cười khổ nói: “Bản thân em cũng không rõ.”

Dương Cung Tử trầm ngâm một phen nói: “Chuyện này thật quái dị, nhưng cô đã không có việc gì, đó là không còn gì tốt hơn, như vậy, tôi đi đây.”

Nói xong liền muốn xoay người, Diệp Thiếu Dương vội bước lên phía trước ngăn cô, cười nói: “Cô tới cũng tới rồi, vội đi như vậy làm gì, tán gẫu một lát chứ?”

Dương Cung Tử hơi nhếch lên khóe miệng, nói: “Tán gẫu cái gì?”

“Tán gẫu… Cô gần đây ở nơi nào, đang bận cái gì, sao cô lại ở cùng một chỗ với sư phụ tôi?”

“Sau khi tách ra với mấy người, tôi cùng Đạo Phong đi Quỷ Vực, ở trong Tử Tịch Mê Lâm tìm được Bồ Đề Thần Mộc, Đạo Phong muốn lợi dụng linh lực thần mộc bế quan tu luyện Tam Thanh Quỷ Phù, tôi lo lắng hắn có nguy hiểm, thủ ngay tại phụ cận, sư phụ cậu cũng giúp tôi cùng nhau thủ, cho nên tôi có thể thường xuyên gặp được ông.”

“Như vậy à…” Cuối cùng đạt được tin tức Đạo Phong, một tảng đá luôn treo trong lòng Diệp Thiếu Dương coi như là buông xuống, hỏi: “Hắn thành công rồi sao?”

“Lúc tôi đến, hắn tu luyện đến thời khắc mấu chốt nhất, nhắm chừng cũng trong thời gian tới sẽ có kết quả, tôi chạy vội trở về như vậy chính là muốn gặp hắn.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lập tức nói: “Tôi đi theo cô.”

“Tử Tịch Mật Lâm ở ở sâu trong Quỷ Vực, thuộc về lãnh địa Thái Âm sơn, cậu một nhân gian pháp sư, không đi được nơi đó.”

“Cô thì có thể?”

“Tôi là Hỗn Độn Thiên Ma, có biện pháp của mình, cậu đi thì quá nguy hiểm, hơn nữa…” Dương Cung Tử nhìn hắn, nói, “Hai huynh đệ các cậu đều tự có sứ mệnh của mình, cậu lo việc cậu là được rồi, không cần phải đi hỏi đến chuyện của Đạo Phong.”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười khổ, nói: “Tôi nào có sứ mệnh gì.”

“Tóm lại tôi khẳng định sẽ không mang cậu đi.”

“Được rồi. Bằng không như vậy, cô trở về nói với sư phụ, mặc kệ Đạo Phong thành công hay là thất bại, hắn tốt nhất có thể báo mộng nói cho tôi biết một tiếng.”

“Cái này tôi có thể chuyển lời. Tôi đi đây.”

Dương Cung Tử nói xong, quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, vẻ mặt có chút ý vị sâu xa.

Nhuế Lãnh Ngọc bị cô nhìn làm cho mất tự nhiên, hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Dương Cung Tử sụp mi mắt, phân biệt chào bọn họ, trực tiếp từ cửa sổ bay ra ngoài, trong nháy mắt không thấy tung tích.

“Người này, thật sự là đến đi vội vàng, một câu cũng không muốn nhiều lời.”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhún vai, quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, phát hiện vẻ mặt cô ngưng trọng, vội hỏi cô nghĩ cái gì thế.

“Em đang nghĩ lời Dương Cung Tử nói, sư phụ anh đã có thể tính ra chúng ta có nguy hiểm, vậy khẳng định sẽ không là nguy hiểm bình thường, nếu đúng mà nói, Dương Cung Tử cũng sẽ không tự mình đi một chuyến.”

Lông mày Nhuế Lãnh Ngọc nhíu lại vào nhau, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, “Nhưng chúng ta chỉ là hữu kinh vô hiểm, cũng chưa xảy ra cái gì.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ý tứ của em, là nên xảy ra cái gì mới đúng?”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em cảm thấy vậy, nhưng cái này chỉ có hỏi sư phụ anh, không biết lão nhân gia rốt cuộc đã tính ra cái gì.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen nói: “Anh cũng rất muốn đi xem Đạo Phong thế nào, nhưng anh không biết như thế nào để đi Tử Tịch Mê Lâm kia, tạm thời vẫn là thôi, chờ sau khi gặp lại bọn họ, anh nhất định hỏi một phen kỹ càng.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv