Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1623: Âm Dương Ti (1)



“Em biết chị muốn cho em đi, sau đó chị liền có cơ hội.”

Tạ Vũ Tình cảm nhận được thâm ý trong lời nói của cô, mặt nhất thời đỏ, đưa tay véo một cái trước ngực cô. Nhuế Lãnh Ngọc vội vàng né tránh, hai người bắt đầu cười đùa.

Diệp Thiếu Dương đứng ở một bên, ngược lại xấu hổ không chịu được.

Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngừng càn quấy, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Thiếu Dương, ÁNgốc… Hậu Khanh và Nữ Bạt nhắm chừng là cùng nhau về Linh giới rồi, nói là muốn tập hợp lại, xâm chiếm nhân gian.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, một điểm này hắn sớm đã nghĩ tới.

“Thị tộc đã có thêm Nữ Bạt, lại thêm Hậu Khanh, nhắm chừng sẽ có động tác lớn, nhưng bọn họ muốn quy mô xâm chiếm nhân gian, cũng phải qua không giới trước, Tứ Sơn Thập Nhị Môn cũng không phải dễ đối phó, anh quay về nói cho Tiểu Cửu một tiếng, bảo bọn họ đề phòng nhiều hơn, chuyện này về sau bàn tiếp, em hiện tại không có việc gì, anh cũng yên tâm.”

Ánh mắt đảo qua trên mặt mọi người, “Mọi người đều khỏe chứ.”

Đám người Qua Qua đều gật đầu, vẻ mặt hưng phấn, thành công cứu ra Nhuế Lãnh Ngọc, đối với bọn họ mà nói chính là thành công lớn nhất, trong lòng mỗi người đều cảm thấy cao hứng.

“Không đúng, lão đại, Mộc Tử không thấy nữa!” Tiểu Thanh đột nhiên nói.

Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, quét qua đám người, quả nhiên là không thấy Mộc Tử, theo bản năng mở ra bàn tay trái, muốn kích hoạt hồn ấn, lúc này mới nhớ ra Mộc Tử thân phận đặc thù, không lưu lại hồn ấn ở trên tay mình, liền hỏi: “Các ngươi đều không biết hắn đi đâu?”

Đoàn người đều lắc đầu.

Sau một phen dò hỏi, xác định một người cuối cùng Tiểu Thanh nhìn thấy Mộc Tử, đó còn là chuyện trước khi đoàn người đi vào không gian giam cầm, sau khi đi vào, thì không ai nhìn thấy hắn nữa.

Cho nên, hắn không có khả năng là xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

“Không chừng hắn là không muốn theo chúng ta cùng đi liều mạng, tự mình đi trước.” Chanh Tử nói, trước nay cô đối với Mộc Tử có loại cảm giác không quá thích.

Tiểu Bạch cũng nói: “Không sai, Mộc Tử lúc ở âm ty, cũng rất ít giao lưu với chúng ta, luôn cảm giác không giống như là thành viên tróc quỷ1liên minh chúng ta, có lẽ hắn thật sự là tự về âm ty trước.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Hắn không hợp đàn với mọi người, cái này ta tin, nhưng ta không tin hắn trong lúc nguy cấp sẽ lùi bước, nhưng hắn cũng không có khả năng xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Như vậy, chờ các ngươi trở lại âm ty, giúp ta tìm hắn một chút, sau đó nói cho ta biết.”

Đoàn người đáp ứng.

“Lão đại mọi người xem!” Tiểu Bạch chỉ tường vây trường học cách đó không xa, Diệp Thiếu Dương nhìn tới, lập tức phát hiện, tường vây loang lổ lúc trước không thấy nữa, lại biến thành rào lưới sắt hiện đại hoá.

Cái này nói lên, không gian giam cầm thật sự đã biến mất, trường học lại khôi phục bộ dáng trước kia.

Lưu Minh cảm kích nước mắt giàn giụa rơi, cầm lấy tay Diệp Thiếu Dương, dùng sức lắc.

“Tôi nói, tôi đây là tay, không phải chảo có cán, ông đừng liều mạng lắc như vậy.”

Lưu Minh lau đôi mắt ướt át, cảm khái ngàn vạn nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết5được, tôi cũng không có gì để nói, tương lai có chỗ nào có thể sử dụng đến tôi, cứ việc phân phó!”

Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Tôi cũng không có chỗ nào cần ông hỗ trợ.”

Lưu Minh ghé đến bên tai hắn, hạ giọng: “Tôi trừ đại học, còn mở vài câu lạc bộ đêm, cậu hiểu đó, có cần tùy thời tìm tôi, tôi an bài cho cậu…”

Câu lạc bộ đêm… Trước mắt Diệp Thiếu Dương lập tức hiện ra bộ dáng mỹ nữ gợi cảm múa cột, đương nhiên là từ trên TV nhìn thấy, cạn lời, nói: “Tôi nói này Lưu hiệu trưởng, ông làm ăn này, chiều ngang cũng quá lớn nhỉ? Nhưng loại địa phương đó không thích hợp tôi, cái này ông nói với Quách sư huynh.”

Hướng lão Quách nháy mắt, “Đúng rồi Quách sư huynh, huynh lần trước không phải nói với đệ, phong thuỷ trường học có chút vấn đề sao?”

“Đúng đúng đúng, phong thuỷ có vấn đề, “ Lão Quách thành công nhận gậy (chạy tiếp sức), khoác vai Lưu Minh nói, “Nơi này của ông phong thuỷ là có vấn đề, cho nên3mới sẽ trêu chọc nhiều tà uế như vậy, muốn triệt để giải quyết, thế nào cũng phải nhương bổ một phen thật hẳn hoi mới được.”

Lưu Minh vừa nghe liền sốt ruột, lập tức mời hắn hỗ trợ.

Lão Quách cười hắc hắc, nói: “Chúng ta cũng là bằng hữu rồi, lẽ ra, tôi là một đồng cũng không muốn kiếm của ông, nhưng sửa phong thuỷ loại chuyện này, coi như là tiết lộ thiên cơ. Tôi không thu tiền của ông, ông tương lai sẽ xui xẻo, cho nên…”

“Tôi biết tôi biết, cần bao nhiêu tiền anh nói thẳng là được.”

“Đều là người quen, dễ nói chuyện, dễ nói chuyện. Ừm, ông đem tiền phía trước kết toán trước đi, đi, chúng ta đi luôn bây giờ…”

Lão Quách ôm cổ Lưu Minh, đem hắn lôi đi, một tay vươn đến phía sau, hướng Diệp Thiếu Dương làm cái động tác ok.

Tên gian thương này…

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quay đầu nhìn thoáng qua mọi người, phân phó bọn họ theo mình về nhà trước rồi nói.

“Thiếu Dương, hai thi thể kia còn đặt trong vườn hoa, xử lý như3thế nào?” Tạ Vũ Tình hỏi.

“Hai thi thể?”

“Chính là hai sư điệt kia của Hạng Tiểu Vũ, bị hắn giết.”

“Ồ, chị tìm kho lạnh đông lạnh trước đi. Tôi nhớ rõ bọn họ là đi cùng với đại nhân vật kia, quay về gặp được hắn, tôi bảo hắn thông báo người Tam Thần Miếu một chút đến nhặt xác.”

Nghĩ đến Dương Thần Vũ và Lý Đồng thế mà lại bị Hạng Tiểu Vũ giết chết, Diệp Thiếu Dương cũng không khỏi thổn thức. Hành vi của Hạng Tiểu Vũ, mình thật sự rất khó lý giải, cũng không cách nào đi đánh giá đúng sai, người như thế nếu sinh hoạt ở cổ đại, không làm pháp sư mà nói, cũng tuyệt đối là một người như kiêu hùng.

Tạ Vũ Tình gọi điện thoại, an bài nhân viên cảnh sát đi nhặt xác, sau đó hỏi Diệp Thiếu Dương: “Cậu vừa rồi nhắc tới đại nhân vật kia, lúc trước hắn không phải bảo cậu hỗ trợ đi làm việc sao, chuyện này kết thúc, cậu có phải muốn đi hay không?”

“Hẳn là vậy đi.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Hiện tại không nghĩ5những thứ này, chúng ta trở về nghỉ ngơi trước một chút, sau đó tìm một chỗ đi ăn mừng một phen.”

Nói xong tiến lên nâng dậy Nhuế Lãnh Ngọc, dẫn dắt đoàn người rời đi, kết quả mới vừa đi không xa, Chanh Tử đột nhiên kinh hô lên, “Lão đại các ngươi mau nhìn!”

Đoàn người theo ánh mắt của cô, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám sương mù đen từ rừng cây phía trong tường vây xông ra, rất nhanh đem rừng cây lấp đầy, nhưng chưa tràn ra.

Tình huống gì thế này! Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc liếc nhau một cái, đều chấn động không thôi. Không gian giam cầm đã không tồn tại, sao còn có thể xuất hiện loại tình huống quái đản này, không lẽ Hậu Khanh đổi ý, mang theo Nữ Bạt đánh tới?

“Sẽ không là Hậu Khanh tới đây cướp em chứ?” Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc nói.

“Sao có khả năng!” Nhuế Lãnh Ngọc ở trong lòng bàn tay hắn dùng sức véo một cái.

“Diệp thiên sư…”

Trong rừng cây truyền đến thanh âm một nữ tử, nghe rất trong trẻo, vừa4nghe đã biết không phải thanh âm con người.

Diệp Thiếu Dương nghi hoặc đi qua, mọi người còn lại đều ở phía sau đi theo, làm ra tư thái đề phòng.

Diệp Thiếu Dương đi vào rừng cây tràn ngập khí đen, cả người lập tức cảm thấy một trận lạnh lẽo, đây là âm khí! Nhưng rất tinh thuần, không có bất cứ tà khí nào xen lẫn trong đó.

Chẳng lẽ là người âm ty tới?

Đi về phía trước đến giữa rừng cây, lập tức nhìn thấy, ở trên đất trống bên trong có mấy bóng người đứng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv