Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1380: Huyền không tứ tú (2)



Diệp Thiếu Dương nói: “Về sau đừng luận đạo với tôi, tôi sẽ đem cậu kéo xuống hố.”

“Yên tâm đi về sau sẽ không.”

Ba người cùng nhau cười phá lên. 

Tứ Bảo cố ý lộ chân tướng cho Diệp Thiếu Dương: “Vị Vân sư đệ này không tầm thường đâu, một trong ‘Huyền Không tứ tú’, kỳ tài tu đạo, vẫn luôn ở Huyền Không quan không ra ngoài, bởi vậy ở giới pháp thuật chưa nổi danh, trên thực tế rất lợi hại. Huyền Không tứ tú nếu đến trên giang hồ bên ngoài đi lăn lộn, tuyệt đối đại sát bốn phương, Lăng Vũ Hiên lúc trước cậu từng thắng, so với bọn họ cũng chỉ là mặt hàng bình thường.”

So với Lăng Vũ Hiên còn lợi hại hơn, vậy chẳng phải là thực lực gần bài vị Địa tiên, thậm chí đã bước qua ngưỡng cửa Địa tiên này?

Diệp Thiếu Dương có chút hỗn độn, ở bên ngoài, đệ tử đời ba toàn bộ giới pháp thuật cộng lại một chỗ, cũng không vượt qua năm thiên sư, Huyền Không quan một lần đã toát ra bốn tên, hơn nữa nói không chừng còn có nhiều hơn... 

Là ai nói giới pháp thuật chỉ có ít ỏi vài vị thiên sư, Diệp Thiếu Dương chỉ muốn đem người này bắt lấy hành hung một trận.

May mắn mình đã tấn thăng linh tiên, nếu không cho dù là Địa tiên, ở trước mặt những người này cũng không có lấy một chút cảm giác tồn tại.

“Tứ Bảo sư huynh quá khen rồi, tôi nào có lợi hại như vậy, những hư danh này, đều chỉ là mây bay mà thôi.” Trương Vân gió nhẹ mây nhạt nói. 

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, móa, cái này không phải bài của lão tử sao, từ bao giờ bị tiểu tử ngươi học mất rồi!

Tứ Bảo ở bên cạnh cười trộm, tiến đến phía sau hắn, nói như muỗi kêu: “Thế nào huynh đệ, cuối cùng gặp được kẻ biết làm màu hơn cả cậu nhỉ.”

Trương Vân nói: “Diệp sư huynh, sư tổ nghe nói anh đến, nhưng bản thân đang chủ trì tiền hội, không thể bứt ra, cho nên phái tôi xuống núi đón tiếp, hai vị đây là muốn đi đâu?” 

“Không có mục tiêu nào, chỉ là tản bộ một chút.” Diệp Thiếu Dương nói.

“Vậy tôi làm hướng dẫn du lịch cho hai vị, mời hai vị sư huynh.”

Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo nhìn nhau một cái, trong lòng đều hiểu, người ta đây là đến giám thị mình. 

Nhưng cũng không thể từ chối, vì thế theo ở phía sau một đường lên núi, đến tiết điểm thứ nhất “Cửu Long xoay người”, là một tòa đình đài, không có vật khác, chỉ có ở giữa xây một cái đài đá hình bát giác, giống như ao hoa, trung gian dựng một người đá, mặc chiến giáp, uy phong lẫm liệt, nhưng trên mặt không có ngũ quan, chỉ có một con mắt duy nhất.

“Người đá một con mắt.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương hiểu, đây là một cái Thạch Cảm Đương nhân hình hóa, dùng nó để làm thức khởi đầu của trận pháp, vậy nói rõ toàn bộ cửu chuyển bàn long cục, đều bị dùng ở trong trận pháp. 

Cả ngọn núi đều ở trong trận, cái này con mẹ nó là trận pháp khổng lồ bao nhiêu?

Diệp Thiếu Dương không dám tưởng tượng, trận pháp này một khi mở ra, sẽ tạo thành sát thương lớn bao nhiêu.

Đạo Phong không biết, dù sao nếu là mình, có thể trực tiếp bị đánh tới mức cặn cũng không còn. 

Tiết điểm thứ hai, là một cái giếng đá, bên trong nước suối róc rách, theo mương máng chảy xuống.

Diệp Thiếu Dương quan sát vị trí mương máng, xác định nước suối này là dùng để nhuận trạch mắt trận, giống như máu chảy trên thân người, có nước suối này nhuận trạch, trận pháp mới có thể vận chuyển, khí tức mới có thể thông.

Ba người một đường lên núi, trải qua cửu chuyển, cuối cùng tới trước chính điện. 

Chính điện Huyền Không quan, tổng cộng ba tiến sân, kéo dài đến đỉnh núi, nhìn qua phong cách cổ xưa mà sâu thẳm.

Chính phía trước đại điện, giống đạo quan chùa miếu bình thường, có một quảng trường thật lớn, dùng phiến đá ghép thành hình dạng bát quái, bên cạnh dựng đạo môn tam bảo: chuông lớn, mui xe, đỉnh vuông.

“Đi, tôi dẫn cậu đi xem cọc hoa mai.” Tứ Bảo kéo hắn hướng bên cạnh quảng trường đưa đi. 

Diệp Thiếu Dương còn đang buồn bực cọc hoa mai có cái gì đẹp, đến bên, nhất thời cả người căng lên, thiếu chút nữa hồn vía lên mây:

Bên cạnh quảng trường, trực tiếp là vách núi cao mấy trăm mét, một con đường nhỏ hướng xuống mười mấy mét, có một bình đài hình bát giác vươn ra, bên trên bày cọc hoa mai. Có hai đạo đồng ở bên trên so đấu, hành tẩu như gió, thỉnh thoảng còn bắt quyết đấu pháp.

Mà bên cạnh bọn họ, chính là vực sâu vạn trượng... 

Diệp Thiếu Dương thật lòng toát mồ hôi.

Tứ Bảo nói: “Nhìn thấy chưa, tôi lần đầu tiên nhìn thấy cũng chấn kinh.”

Trương Vân có chút kiêu ngạo nói: “Đệ tử Huyền Không quan chúng tôi, quanh năm suốt tháng chính là rèn luyện như vậy. Cọc hoa mai chỉ là một bộ phận mà thôi. Phía trước còn có thừng trên không, Phá Thiên phủ vân vân, cũng đều có tác dụng.” 

Tuy không biết những thứ đó là cái gì, nhưng nghe tên là biết không phải đồ chơi gì hay ho, trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm khái không thôi.

Trương Vân nói: “Những thứ này đều là luyện tâm, tu đạo cả đời, như giẫm miếng băng mỏng, nếu không có kiên quyết bình tĩnh đối mặt tử vong, thì không phải một pháp sư đủ tư cách. Đương nhiên, Huyền Không quan chúng tôi yêu cầu, là so với môn phái bình thường cao hơn chút.

Đúng rồi, Mao Sơn và Ngũ Đài Sơn, chia ra thuộc đại môn phái trong đạo phật nhị tông, không biết có huấn luyện tương tự hay không?” 

Tứ Bảo nói: “Phật gia chú ý một chữ duyên, sẽ không để mỗi người đều làm như vậy, người có cơ duyên, tự nhiên có phương thức tu luyện khác nhau, dù sao tôi từ nhỏ đã ở trên một thân cây chỗ cao nhất của Ngũ Đài Sơn minh tưởng.”

Trương Vân gật gật đầu nói: “Vậy cũng rất khá. Diệp sư huynh thì sao?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: “Tôi không tốn sức như vậy, tôi thời điểm mới nhập môn, sợ quỷ, sư huynh liền buổi tối mỗi ngày đem tôi ném vào trong bãi tha ma, tìm vài con quỷ biểu diễn cho tôi chặt đầu, phân thây vân vân các ma thuật, thẳng đến khi tôi đã xem chết lặng. Ồ đúng rồi, một năm đó tôi sáu tuổi.” 

Trên mặt Tứ Bảo cùng Trương Vân đều lộ ra vẻ mặt chấn động, bọn họ vẫn là lần đầu nghe nói phương thức huấn luyện kinh hoàng như vậy.

“Không phải nên tiến hành theo chất lượng sao, quá khích mà nói: chẳng may dọa thành bệnh thì làm sao?” Trương Vân nói.

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Theo sư huynh tôi loại người đó, không có đạo lý gì để giảng, hắn lúc ấy nói cho tôi biết, nếu muốn làm pháp sư, phải một lần xem cho đủ. Bằng không thì cút đi, tôi khi đó quật cường, dọa chết khiếp cũng không rời khỏi. Về sau liền chết lặng, phương pháp huấn luyện kỳ quặc tương tự còn có rất nhiều, tôi cũng lười nói.” 

Tứ Bảo và Trương Vân nghe xong, động dung không thôi. Trương Vân lẩm bẩm: “Quả nhiên thành công không có đường tắt, Diệp sư huynh có thể có hôm nay, cũng là đi từng bước một.”

Diệp Thiếu Dương hất tóc một chút, gió nhẹ mây nhạt nói: “Tất cả hư danh, đều là mây bay mà thôi...”

Cuối cùng tìm được cơ hội, đem câu này lại trả về, trong lòng Diệp Thiếu Dương sướng nha! 

Tuy che giấu sự thật, mình lúc đó, là bị Đạo Phong mạnh mẽ trói lên cây, ngay từ đầu mỗi lần đều sợ tới mức oa oa khóc lớn, thậm chí còn nhỏ không khống chế được...

Trương Vân nói: “Đúng rồi, ‘Sư huynh’ trong miệng Diệp sư huynh, đó là Đạo Phong vang danh thiên hạ sao?”

“Tôi chỉ có một sư huynh.” Diệp Thiếu Dương nói là nội môn. 

Trương Vân thở dài nói: “Tôi ở trước khi vào Huyền Không quan, cũng từng tu hành ở nhân gian, vẫn luôn nghe nói tên Đạo Phong, nhân gian đạo thần, đã đi nhập ma, thật sự là đáng tiếc.”

Lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi với Diệp sư huynh hợp ý, mạo muội khuyên sư huynh một câu, anh là đệ tử số một giới pháp thuật, nhất định phải lấy đại cục làm trọng, nhất định không thể cố chấp tình riêng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv