Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1272: Luôn luôn ở nơi này



“Cậu không phải cũng tín giáo sao?”

“Tôi chỉ là một đạo sĩ, tôi có thể làm chính là trảm yêu trừ ma, tôi thì từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới cứu vớt người đời, người khác dựa vào cái gì cần ngươi cứu vớt, tất cả muốn cứu vớt người đời, mặc kệ là tổ chức hay là cá nhân, hoặc chính là kẻ mang dã tâm, hoặc chính là nói nhảm!”

Tạ Vũ Tình có chút kinh ngạc nhìn hắn, “Lời khắc sâu như vậy, vậy mà có thể từ trong miệng cậu nói ra...” 

“Có ý tứ gì, chị xem thường tôi!”

Đúng lúc này, trên đường dưới lầu vang lên tiếng xe cảnh sát, càng lúc càng gần, cuối cùng đỗ ở dưới lầu. Mấy viên cảnh sát đi lên, nhìn thấy Tạ Vũ Tình, chào hỏi, dò hỏi là nhà nào.

Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ cửa của cô nương lúc trước, mấy cảnh sát tiến lên gõ mở cửa. 

“Lại là cô, bị bắt hai lần rồi, còn dám khai trương!”

Vốn Diệp Thiếu Dương còn lo lắng không có chứng cớ, cảnh sát cũng đã nhận ra cô ta, vậy thì dễ xử lý rồi.

Mấy viên cảnh sát đem tiểu thư áp giải đi, người cầm đầu còn tiến lên, lấy thái độ nịnh nọt nói chuyện với Tạ Vũ Tình mấy câu, bị Tạ Vũ Tình đuổi đi. 

Tạ Vũ Tình hướng Diệp Thiếu Dương chớp chớp mắt, “Chị nói, nếu không phải chị ở đây, cậu vừa rồi có phải đã theo cô ta hay không?”

“Lời này sao vậy, khẩu vị tôi kém như vậy sao!”

“Ý tứ này, cậu thích loại cao cấp?” 

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn cạn lời.

“Này, nói đứng đắn, làm sao bây giờ?”

“Chờ trời tối, Lưu Sơn không phải nói, con quỷ đó vừa đến lúc trời tối là đến sao, chúng ta đợi đến khi trời tối xem xem.” 

Tạ Vũ Tình nói: “Nhưng chúng ta hiện tại đã bại lộ, lúc ấy tiếp điện thoại của chị, không phải Lưu Sơn...”

Nhớ tới chuyện này, Tạ Vũ Tình liền cảm thấy hoảng hốt.

“Đúng vậy, tôi cũng không rõ, chuyện này thế nào đây ta...” Diệp Thiếu Dương cẩn thận nghĩ nghĩ, có một cái phán đoán lớn mật, nhưng tạm thời chưa nói ra. 

Diệp Thiếu Dương về phòng, bố trí bốn phía một phen, hẹn sẵn với Lưu Sơn, có tình huống thì lớn tiếng gọi mình, sau đó tới bên ngoài, sóng vai mà ngồi cùng Tạ Vũ Tình, tiếp tục thảo luận manh mối từ trong miệng Lưu Sơn thu được.

“Hiện tại nghi vấn lớn nhất, là phía quản lý nhà xưởng, ở trong cả sự kiện sắm vai nhân vật thế nào.” Tạ Vũ Tình phân tích, “Sư phụ cố vấn tâm lý là bọn họ mời, ở trong nhà xưởng phát triển tín đồ, bọn họ không có khả năng không biết, rốt cuộc là ngầm đồng ý hay là tham dự, nếu là cái sau... Vậy chuyện này liền càng thêm phức tạp.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu. 

Chạng vạng, Tạ Vũ Tình gọi ship đồ, hai người liền ngồi ở trên hành lang ăn. Diệp Thiếu Dương vẽ hai tấm Ẩn Khí Phù, phân biệt dán ở trên người mình cùng Tạ Vũ Tình, như vậy là có thể che giấu khí tức, không bị quỷ quái phát hiện.

Tầng nóc căn nhà tầng nhỏ, chỉ Lưu Sơn cùng tiểu thư kia ở, tiểu thư đã bị bắt đi, cho nên không có người ngoài đến quấy rầy.

Cơm nước xong, sắc trời đã tối, Tạ Vũ Tình hướng bên người Diệp Thiếu Dương nhích lại gần, bảo hắn nói quá trình cứu Tiểu Ngư, coi như chuyện xưa để nghe. 

Nghe xong chuyện cũ của Ngư Huyền Cơ, Tạ Vũ Tình nhịn không được bắt đầu thở dài.

“Sau khi quen cậu, chị mới biết được, kiếp trước kiếp này, thì ra thật sự tồn tại.” Tạ Vũ Tình quay đầu yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, “Cậu nói, kiếp sau chúng ta còn có thể quen biết không?”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Đời này cũng còn chưa xong đâu, kiếp sau ai biết được.” 

“Nhưng kiếp này, lại có thể thế nào đâu?” Tạ Vũ Tình lẩm bẩm.

Diệp Thiếu Dương nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, trong lòng đau xót, đây là vấn đề mình không muốn đối mặt nhất.

Tạ Vũ Tình đột nhiên đưa tay bắt lấy cằm hắn, đem mặt hắn xoay đến trước mặt mình, chăm chú nhìn hắn, cười lạnh nói: “Cậu đừng cho rằng chị cái gì cũng không biết!” 

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nói: “Tôi đã sớm nên nói với chị...”

“Chị không muốn nghe!”

Tạ Vũ Tình buông mặt hắn nói: “Chị cái gì cũng không muốn biết, đừng để chị biết.” 

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn cô, muốn nói chút gì đó, Tạ Vũ Tình quay đầu sang một bên nói: “Đừng nói nữa, chị không muốn nói cái này, cậu nhớ kỹ một câu, Diệp Thiếu Dương, mặc kệ cậu thế nào, chị ở ngay đây, luôn luôn ở đây!”

Diệp Thiếu Dương ngây ra không biết nói gì.

Đột nhiên, một chuỗi tiếng chuông từ trong phòng bay ra. 

Hai người nhìn nhau một cái, Diệp Thiếu Dương bước dài một cái lao vào phòng, đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn vào bên trong:

Mấy cái bóng đen bò ở trên mặt đất, ánh trăng vừa lúc từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào chung quanh bóng đen, bóng đen này cùng bóng cây ngoài cửa sổ đan xen với nhau, mơ hồ có thể thấy được hình người, bóng người rất dài, hướng bên giường bò tới.

Lại nhìn trên giường, Lưu Sơn nhắm mắt, giống như đã ngủ, rúc ở trong chăn, cả người run rẩy không ngừng. 

Nhiệt độ không khí trong phòng thấp đến cực điểm!

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, từ trong túi lấy ra một nắm đậu đồng, hướng bóng đen kia rắc tới.

“Âm dương phục bình, ngự định tam thanh, hàng yêu trừ ma, thần uy sắc định, bát phương ưng dương, tát đậu thành binh!” 

Đậu đồng rơi lăn ở trên mặt đất, ở trong nháy mắt nổ tung ra, bộc phát ra các ảo ảnh màu vàng, linh khí nháy mắt bắn vào mặt đất.

Tứ chi bóng đen kia lập tức run lên như con giun, lui đến góc tường, sau đó từng chút một đứng dậy, thân thể cũng thu nhỏ lại, nhưng vẫn rất cao, hơn hai mét, đầu hầu như chạm trần nhà, thân thể vừa mảnh vừa dài, nhất là hai cái chân, bộ dạng cực kỳ khoa trương, thật sự từ cổ trở xuống đều là chân.

Bóng đen bắn ra, từ thân tường đi ra: mặc một bộ đồ tây màu đen, trên mặt là một phiến trắng, không có ngũ quan, nhưng từ hình dáng khuôn mặt, có thể nhìn ra đặc thù nam tính. 

Trên người không có quỷ khí quanh quẩn, bởi vậy không thể phán đoán ra cấp bậc tu vi.

Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên gặp được loại chuyện này, nhìn con quỷ kỳ quái này, có chút ngẩn người.

Bóng đen này bắt đầu đong đưa, phát ra một loại tiếng rít quái dị, giống như có vô số người ở bên tai khóc, thê thảm vô cùng. 

Tạ Vũ Tình đã tới phía sau Diệp Thiếu Dương, nghe thấy thanh âm này, nhất thời chịu không nổi, ngã ngồi xuống đất, thống khổ ôm đầu.

Trong ý thức mơ màng, như thấy được vô số ác quỷ bộ mặt dữ tợn đang xé rách tóc, làn da mình, loại thống khổ này, quả thực làm người ta sụp đổ!

“Vô Lượng Thiên Tôn!” 

Diệp Thiếu Dương há mồm phát ra một tiếng ngâm khẽ, giống như thể hồ quán đỉnh, nháy mắt phá tan quỷ tướng, tiếng khóc im bặt mà dừng.

Bóng đen duỗi đôi tay, hướng Diệp Thiếu Dương chộp tới, cùng lúc đó, Diệp Thiếu Dương cảm giác khí tức rét lạnh chung quanh đang đọng lại, gắt gao bao lấy thân thể của mình, ra sức hướng trong thân thể chui vào.

Quả nhiên! 

Tuy chưa thấy thủ đoạn của đối phương, nhưng quỷ khí ngưng tụ bên trong loại công kích này lại đủ cường đại, ít nhất có thực lực nhất đẳng quỷ thủ!

Diệp Thiếu Dương tay trái bắt quyết, không ngừng biến hóa, Nội Phược Ấn, Ngoại Phược Ấn, Minh Giác Ấn... Thời điểm kết đến pháp ấn thứ năm, dùng sức chấn động, quát to một tiếng: “Phá!”

Hàn khí hình thành kết giới lập tức tan vỡ. 

Động tác của bóng đen cũng tạm dừng một chút, tựa như không ngờ, Diệp Thiếu Dương chỉ kết ấn, đã phá tan một đòn tích súc lực lượng của nó.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv