Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1242: Chuyển Luân Thánh Đế (2)



Đoàn người lập tức lòng đầy căm phẫn, cảm thấy Diệp Thiếu Dương nói những lời này là đem bọn họ coi như người ngoài, ồn ào không ngừng.

“Được được được, coi như ta nói sai, các ngươi con mẹ nó đi mau lên, chờ ta có việc, lại triệu hồi các ngươi!”

Dứt lời mở ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đám gây chuyện này mới hài lòng lần lượt đi vào.

Nhìn bộ dáng những tiểu quỷ này ngươi tranh ta cướp, trong lòng Diệp Thiếu Dương rất cảm khái, nhưng cũng không thể nói rõ là vì sao.

“Chanh Tử, em ở lại.”

Diệp Thiếu Dương giữ Chanh Tử chần chờ không lên, chờ toàn bộ mọi người đều đi vào, thu hồi Sơn Hà Xã Tắc Đồ, quay đầu nhìn Chanh Tử.

Chanh Tử vành mắt đỏ lên, ngập ngừng nói: “Không phải em không muốn đi...”

Diệp Thiếu Dương nhéo nhéo mặt của nàng nói: “Anh biết, em quan tâm an nguy của tên mặt trắng.”

Nhắc tới Tiêu Dật Vân, mọi người đều cảm khái không thôi.

Lão Quách thở dài: “Tiểu sư đệ, Tiêu lang quân này có thể vì đệ mà như vậy, thật sự là đủ huynh đệ!”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Đệ tốt xấu là anh vợ của hắn, hắn dám không giúp đệ!”

Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại cảm khái không thôi, đặc biệt là Tiêu Dật Vân lúc cuối cùng hướng hắn cúi đầu thật sâu nói: “Huynh đệ ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây”, câu này, khắc thật sâu ở trong lòng Diệp Thiếu Dương, tương lai cũng sẽ không phai nhạt.

Chanh Tử đột nhiên ghé vào trên người Diệp Thiếu Dương, cất tiếng khóc to lên.

“Đừng khóc đừng khóc, yên tâm em không làm được quả phụ đâu.” Diệp Thiếu Dương vẻ mặt xấu hổ nhìn nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, cũng may nàng cũng đang trong thương cảm, không rảnh ghen.

“Em ngoan, em đừng vội khóc, em biết anh vì sao giữ em lại không?”

Chanh Tử dùng sức lắc đầu.

Diệp Thiếu Dương nâng mặt của nàng lên, lau đi nước mắt cho nàng nói: “Em lát nữa trở về Thiên Tử điện, đi tìm Thôi Phủ Quân nhõng nhẽo, bảo ông ấy xử lý nhẹ đối với tên mặt trắng!”

Chanh Tử sửng sốt một lát, cắn môi nói: “Lấy trộm Thiên tử sứ tiết, giả truyền thánh chỉ, đây chính là tội trong thập ác bất xá, Thôi Phủ Quân sợ là sẽ không làm việc thiên tư...”

Diệp Thiếu Dương giảo hoạt cười cười, hạ giọng nói: “Anh luôn cho rằng em thông minh, thì ra em cũng ngốc, Thiên tử sứ tiết kia, là tùy tiện có thể trộm được sao?”

Bao gồm Chanh Tử ở trong, toàn bộ mọi người nghe được lời này đều ngây ngẩn cả người.

“Lão đại, anh là nói, Thiên tử sứ tiết, là Phủ Quân cho?” Chanh Tử run giọng nói.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Là trộm, ở dưới loại tình huống đó, Thôi Phủ Quân không có khả năng trắng trợn giúp anh.”

Chanh Tử vừa nghe, càng thêm mê hoặc.

Diệp Thiếu Dương nói: “Tên mặt trắng trộm Thiên tử sứ tiết, đưa anh đi ngang qua toàn bộ âm ti, tốn không ít thời gian, còn đánh một trận cùng tăng binh, thẳng đến khi giúp anh bắt hai vị tôn giả, ngân tụ linh quan mới xuất hiện bắt hắn, đây là vì sao?

Em thật cho rằng Phủ Quân sẽ hồ đồ đến mức sứ tiết bị đánh cắp lâu như vậy mới phát hiện?”

Trong đầu Chanh Tử linh quang thoáng hiện, thốt ra: “Ông ấy là cố ý...”

Diệp Thiếu Dương vội bịt mồm cô, “Thiên tử sứ tiết, nhất định là tên mặt trắng trộm, giả truyền thánh chỉ, tất cả trách nhiệm đều ở trên thân một mình tên mặt trắng, không quan hệ với Phủ Quân, anh nói như vậy, em hiểu không?”

Chanh Tử gật gật đầu, nét bi thương biến đổi, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí.

Người còn lại cũng cùng nhau cười theo.

Lão Quách lúc trước lo lắng mình hại Tiêu Dật Vân, lúc này nghe Diệp Thiếu Dương phân tích, một tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống, gật đầu nói: “Không sai, Ngư Huyền Cơ dù sao cũng là sư muội ông ấy, nếu không phải như thế mà nói, quả thật mặt mũi rất khó qua...”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hắn đoán, ý tưởng ăn cắp Thiên tử sứ tiết, khẳng định là Tiêu Dật Vân tự mình nghĩ đến hơn nữa đi làm, chỉ là Thôi Phủ Quân cố ý không ngăn trở, để hắn đánh cắp, đợi tới khi cảm giác không sai biệt lắm, lại phái người đi đem hắn bắt về, như vậy mặt mũi trong hay ngoài đều có hết, cho dù người khác có hoài nghi, nhưng không có chứng cớ, cũng không dám tùy tiện nói này nói nọ đối với Thôi Phủ Quân...

Chân tướng chuyện này, là như thế.

Chanh Tử hừ một tiếng nói: “Gã chết tiệt lúc ấy còn biểu hiện thương cảm như vậy, ngay cả em cũng lừa, trở về không tha cho hắn!”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Cái này thực sự không trách hắn được, hắn lúc ấy khẳng định không nghĩ ra cái này, còn tưởng rằng mình thật sự sắp xong rồi. Dù sao lúc ấy tình huống khẩn trương như vậy. Anh cũng là vừa rồi cẩn thận suy tư một lần, mới nghĩ đến một điểm này, cho nên hắn biểu hiện, đều là chân tình biểu lộ.”

Chanh Tử nghĩ nghĩ, còn có chút không yên tâm nói: “Nhưng lỗi là hắn phạm phải, dù sao đã công khai, Phủ Quân cũng không tiện làm việc thiên tư nhỉ?”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Em vẫn không rõ mấu chốt chuyện này, phạt là nhất định phải phạt, nhưng phạt như thế nào, đều xem Phủ Quân đại nhân, ông ấy không phải là thật sự muốn truy cứu, vậy chuyện sẽ dễ xử lý. Em mau đi đi, đi dỗ dành bố chồng em, bảo ông ấy ra chút chủ ý, em trên danh nghĩa là tội phạm truy nã, nếu bị bắt được, cứ nói em muốn đi Thiên Tử điện tự thú, em là người của Phủ Quân, bọn họ không dám ngăn cản em.

Sau đó thuận tiện hỏi thăm một chút, thái độ của âm ty đối với đám Qua Qua những người này, dù sao ở lại trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ không phải chuyện thường, anh còn muốn đem bọn họ đưa về âm ty!”

Chanh Tử gật đầu nói: “Yên tâm đi lão đại, chỉ cần Phủ Quân là hướng về bên chúng ta, có thể từ từ thao tác...”

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Chính là đạo lý này. Đúng rồi, em gặp được tên mặt trắng, thay anh... Cảm ơn hắn.”

“Vâng!”

Chanh Tử hưng phấn đến cực điểm, ở trên mặt Diệp Thiếu Dương ‘bẹp’ một cái.

“A...” Diệp Thiếu Dương xoa khuôn mặt được cô thơm, thấy mặt Nhuế Lãnh Ngọc đen đi từng chút một, kết quả Chanh Tử xông qua, cũng hôn nàng một cái, quay đầu hướng Diệp Thiếu Dương giảo hoạt cười nói:

“Tẩu tử làn da rất mịn, buổi tối anh tự hôn thử xem!”

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái, dở khóc dở cười.

Chanh Tử đi đến bên người Tiểu Ngư, bắt được tay cô bé nói: “Muội muội, ta đi đây.”

Tiểu Ngư lưu luyến không rời nói: “Tỷ tỷ chú ý an toàn.”

Diệp Thiếu Dương nghe các nàng xưng hô, có chút hỗn độn, buồn bực nói: “Hai người từ khi nào thành tỷ muội rồi?”

Chanh Tử nói: “Em cũng không biết, từ sau khi đi lên, em vừa thấy cô bé, đã cảm thấy cô bé là muội muội của em, cảm giác thật thân thiết.”

Tiểu Ngư ngập ngừng nói: “Con cũng vậy, thật giống như chúng ta từ trước tới giờ đều là tỷ muội...”

Sao có thể có loại chuyện này?

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cực kỳ khó hiểu.

Nhuế Lãnh Ngọc lại một lời nói toạc ra chân tướng: “Em biết rồi, là linh cốt của Ngư Huyền Cơ!”

Diệp Thiếu Dương vỗ ót nói: “Anh thiếu chút nữa quên chi tiết này, Chanh Tử kế thừa linh cốt Ngư Huyền Cơ, cũng kế thừa một bộ phận thần thức cô ấy, cô ấy và Tiểu Ngư vốn là một thể, cho nên em thấy cô bé tựa như em gái của mình.”

Tiếp theo lại nói với Tiểu Ngư: “Trên người cô ấy có khí tức của Ngư Huyền Cơ, con tuy đã trảm linh, nhưng trước đó thiếu chút nữa hợp thể với cô ấy, cho nên đôi bên vẫn là có một chút hấp dẫn, sẽ cảm thấy cô ấy rất thân thiết.”

Vừa nói như vậy, đoàn người bừng tỉnh đại ngộ.

Chanh Tử và Tiểu Ngư nhìn nhau, đồng thời cười. “Cảm giác có thêm người chị, thật tốt...”

“Muội tử đừng khổ sở, nam nhân này không tốt, vứt đi là được, sáng mai tỷ tỷ từ địa phủ tìm người tốt cho em...”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv