Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1217: Bảo hộ tiểu ngư (1)



Tiểu Ngư lườm hắn nói: “Ký túc xá bọn con có WC.”

“Vậy thì tốt, con nhớ kỹ, chỉ có thể ở tòa nhà dạy học cùng ký túc xá vào WC, nếu ta phát hiện con đi chỗ hẻo lánh WC...”

Nói đến một nửa, nhìn thấy ánh mắt hai người có chút khác thường nhìn mình, đột nhiên phản ứng lại, đúng vậy, Tiểu Ngư đi vệ sinh ở nơi nào, mình làm sao mà phát hiện? 

Sắc mặt Tiểu Ngư ửng đỏ, khoát tay nói: “Được rồi, sư thúc so với mẹ con còn dong dài hơn, con cam đoan tuyệt không một mình ra ngoài, cũng không đi chỗ hẻo lánh, được rồi chứ.”

Diệp Thiếu Dương lần này hài lòng, cùng Nhuế Lãnh Ngọc đưa cô bé vào trường học, nhìn cô vé đi vào trong đám đông trở về buổi tối, Diệp Thiếu Dương cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hướng Nhuế Lãnh Ngọc cười khổ nói: “Đứa nhỏ này quá khó hầu hạ, mệt lòng.”

“Còn mười bảy ngày đó.” 

“Đúng vậy, còn có mười bảy ngày phải quan tâm, vừa nghĩ đến đã to đầu.”

Hai người ở trên đường tản bộ, đi về phía nhà trọ, Nhuế Lãnh Ngọc liếc hắn một cái nói: “Mười bảy ngày anh đã chịu không nổi, tương lai anh nếu có con, lúc nào cũng phải quan tâm.”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên đứng lại, sửng sốt một hồi, đột nhiên cười lên nói: “Rất đơn giản, đến lúc đó để em trông.” 

Nhuế Lãnh Ngọc nhất thời đỏ ửng hai gò má, thò đầu húc hắn.

Diệp Thiếu Dương lại đứng lại, ngơ ngác nhìn cô.

“Làm sao vậy!” Nhuế Lãnh Ngọc sờ sờ mặt mình. 

“Trên răng em có rau.”

Nhuế Lãnh Ngọc vội vàng lấy gương trang điểm đi tìm, Diệp Thiếu Dương cười ‘phốc’ một tiếng nói: “Anh trêu em đó, anh chỉ là không ngờ, thì ra em cũng biết thẹn thùng, hơn nữa bộ dáng em thẹn thùng dễ coi như vậy.”

Trên mặt Nhuế Lãnh Ngọc càng thêm quẫn bách, bước nhanh rời đi. 

Sau khi trở lại nhà trọ, hai người thay phiên đi tắm rửa, sau đó đi vào phòng khách xem tivi.

Nhuế Lãnh Ngọc thay một cái váy ngủ màu trắng, đai đeo, vạt áo rất ngắn, Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhìn thấy, ánh mắt liền cũng không dời ra được nữa.

“Tiểu Ngư đi rồi, chúng ta dù sao cũng phải làm chút gì đó chứ?” 

“Làm chút gì đó...” Diệp Thiếu Dương lập lại một lần, cố gắng nuốt nước miếng.

Nhuế Lãnh Ngọc phát hiện hắn nhìn chằm chằm mình, hai con mắt xanh lên rồi, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, trách mắng: “Nghĩ cái gì thế! Em là nói, trong mười bảy ngày này, chúng ta không thể cứ đơ ra như vậy, dù sao cũng phải làm chút gì đó.”

Hai người thương lượng một chút, nghĩ tới một biện pháp tốt nhất vượt qua khoảng thời gian này: tu luyện. 

Cho tới nay, trừ lúc bận rộn nhất, Diệp Thiếu Dương chưa từng thả lỏng tu luyện, đã gắt gao nắm giữ Đại Chu thiên tâm pháp, hắn mỗi ngày ít nhất phải thổ nạp bốn chu thiên, tốc độ tích lũy cương khí trong cơ thể quả thực cực nhanh.

Lúc vừa xuống núi, thực lực chân thật của hắn, gần là tiếp cận bài vị Địa tiên, mà nay đã sớm đột phá Địa tiên, tuy chưa đi âm ty treo huyền danh lĩnh bài vị, nhưng chính hắn có thể cảm giác được, thực lực mình hầu như đã tiếp cận bài vị linh tiên.

Lúc trước, cách nói có liên quan tình kiếp, đối với đạo tâm của hắn ít nhiều có một chút ảnh hưởng, tu luyện cũng có một tầng trở ngại mỏng manh, ngay tại trước khi đến Huy Châu, nghe được Thanh Vân Tử nói một phen, một viên đạo tâm của Diệp Thiếu Dương hoàn toàn thông thấu, cảm giác được tu luyện một đoạn thời gian nữa, mình hoàn toàn có thể một hơi phá tan cảnh giới, tấn thăng đến bài vị linh tiên. 

“Lên tới bài vị linh tiên, có chỗ tốt nào thực tế?” Ở sau khi Diệp Thiếu Dương lấy làm tự hào nói ra tình huống của bản thân, Nhuế Lãnh Ngọc hỏi.

“Có thể hô mưa gọi gió, cưỡi mây đạp gió.” Diệp Thiếu Dương cười gian nói.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Cút!” 

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nói: “Thật ra không có chỗ tốt gì rõ ràng.”

“Đã có một chữ ‘Tiên’, có phải đã thành tiên hay không?” Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày hỏi, bản thân cô đối với cấp bậc bài vị của đạo môn cũng có chút hiểu biển, nhưng bài vị đạo môn nhân gian, luôn luôn lấy thiên sư vi tôn, hướng lên trên, trừ cấp bậc đạo môn tông sư, người ngoài căn bản sẽ không hiểu biết. Cho nên cô cũng chỉ nghe qua danh từ, cũng không biết nhiều hơn nữa.

Diệp Thiếu Dương cười cười, giải thích: “Phàm nhân sao có khả năng thành tiên. Người ta chỉ cần còn sống, vĩnh viễn đều chỉ có thể là người, không thành được loại thần tiên kia trong tiểu thuyết tu tiên, vẫn sẽ sinh lão bệnh tử, bị thương cũng sẽ đau, trúng đạn cũng sẽ chết. Địa tiên, linh tiên, thượng tiên, đều là bài vị âm ty trao tặng, chỉ là một loại tán thành. 

Trước thiên sư, tấn thăng mỗi một tầng bài vị, là có thể đổi một loại màu sắc linh phù mà dùng, phù tím là cao nhất; sau Địa tiên, có thể tu luyện một số pháp thuật càng thêm cao minh, bình thường đều là cấm thuật của các môn phái.”

“Cấm thuật gì?” Nhuế Lãnh Ngọc cảm thấp tò mò gấp bội.

“Ví dụ như tam hoa tụ đỉnh.” 

Diệp Thiếu Dương giải thích đơn giản một phen tam hoa tụ đỉnh, Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em thấy Đạo Phong và Trương Quả... Chính là Thông Huyền đạo nhân kia từng dùng.”

“Cái đó không phải chính tông, Thông Huyền tu luyện là quỷ thuật, Đạo Phong... Hình như cũng vậy.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Hắn cũng nhập ma rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Rốt cuộc cái gì là nhập ma, em mãi mà không hiểu lắm.” 

Diệp Thiếu Dương nói: “Pháp sư sau khi chết, có hai nơi để đi, bình thường đều là đi luân hồi, âm đức nhiều, kiếp sau vận mệnh tốt một chút, có số rất ít âm đức cực cao, sẽ thụ phong âm thần, cái này em cũng biết.

Nhưng có một số pháp sư, sau khi chết, luyến tiếc một thân tu vi, không muốn đi luân hồi, âm đức lại không đủ thụ phong âm thần, những con quỷ này vì trốn tránh luân hồi, sẽ đi Thái Âm sơn hoặc là thanh minh giới, tìm chỗ dựa, tu luyện quỷ thuật.

Những kẻ này gọi là nhập ma. Âm ty đương nhiên không cho phép như vậy, trong bảy mươi hai ti, có một ti gọi là Tập Hồn ti, chuyên môn phụ trách bắt các pháp sư nhập ma này, một khi bắt được, lập tức đưa vào Cửu U địa ngục.” 

Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, ngây ra hồi lâu, nói: “Anh muốn nói pháp sư bình thường không có tư cách làm âm thần, vậy thì thôi, Đạo Phong có thực lực mạnh như vậy, nếu một lòng muốn tích lũy âm đức, hẳn là rất dễ dàng nhỉ, vì sao hắn cũng muốn đi con đường nhập ma này?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, vấn đề này, hắn đã sớm nghĩ tới, nhưng cũng nghĩ không ra nguyên cớ. Chẳng qua hắn trước sau tin tưởng, Đạo Phong nhập ma, nguyên nhân nhất định không phải vì chống lại luân hồi.

Lúc trước nghe nói Đạo Phong thành lập “Phong chi cốc”, ở Quỷ Vực chém giết ác quỷ tà thần, giành địa bàn khắp nơi, cũng không biết hiện tại thế lực phát triển thế nào. 

Nhuế Lãnh Ngọc thở dài nói: “Thật sự là đáng tiếc, Đạo Phong đẹp trai như vậy, lại có phong độ, không biết có bao nhiêu cô nương thích, hắn nhập ma, khẳng định không ít cô nương đều tan nát cõi lòng chết mất.”

Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái nói: “Em cũng tan nát cõi lòng?”

Nhuế Lãnh Ngọc cười nói: “Nếu em gặp được trước là hắn, có lẽ sẽ không có chuyện của anh nữa.” 

Diệp Thiếu Dương khó chịu hừ một tiếng nói: “Đạo Phong kia cũng không có chuyện của em, Dương Cung Tử một mỹ nhân như vậy, hắn thế mà lại không thu, thật sự là phí phạm của trời!”

Nhuế Lãnh Ngọc liếc xéo hắn nói: “Đẹp bao nhiêu?”

“Ặc, so với em thì kém chút, đã là quốc sắc thiên hương rồi.” 

Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ nhàng cười.

Cười đùa một hồi, Nhuế Lãnh Ngọc hỏi một ít nan đề về phương diện tiên thiên bát quái.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv