Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1151: Gặp dữ hóa lành



Qua nửa giờ, cô đem cửa mở ra, trong tay bưng một cái hũ sành đi ra, nói với Diệp Thiếu Dương:

“Cổ trùng bị vu dược kích thích, sẽ chạy loạn khắp nơi, trong tình thế cấp bách cắn trả hồn phách, tôi cần anh hỗ trợ, tôi ở thời điểm làm phép, dùng pháp thuật khống chế hồn phách cô ấy, ngăn cản thống khổ phệ hồn, bằng không hồn phách cô ấy nhất định sẽ tạo thành không trọn vẹn.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, khống hồn loại chuyện này là mình chuyên nghiệp, ngoài mình ra còn ai nữa. 

Sau khi tiến vào phòng bệnh, Cao Cao đem toàn bộ mọi người đều nhốt ở bên ngoài, sau đó bắt đầu bố trí pháp đàn, bảo Diệp Thiếu Dương đem cửa và cửa sổ đóng lại, chờ Diệp Thiếu Dương xử lý xong, xoay người lại nhìn, nhất thời ngây dại:

Cao Cao đã cởi quần áo bệnh nhân của Tiểu Nhụy, chỉ mặc một món nội y, để cô nằm ở trên giường.

Cao Cao quay đầu nhìn hắn một cái, trách mắng: 

“Ngây ngốc cái gì thế, mau lại đây, trước giúp tôi đem vu dược bôi đến trên người cô ấy đi.”

Diệp Thiếu Dương đành phải đi qua, Cao Cao giao cho hắn một cái cọ lông, mở ra hũ sành, bên trong là vật dạng hồ nóng hôi hổi, tản ra mùi thuốc.

“Cái này... Toàn thân đều phải bôi sao?” 

“Nửa thân trên là được, mãi cho đến rốn.” Cao Cao nói xong, ở trước pháp đàn tiếp tục cầu nguyện, thúc giục Diệp Thiếu Dương:

“Nhanh lên, phải thừa dịp thuốc chưa nguội, kịp thời bôi!”

Diệp Thiếu Dương đành phải dùng cọ chấm dược vật, quét lên trên người Tiểu Nhụy, sau lưng còn dễ nói, bôi đến một số bộ vị đặc thù phía trước, Diệp Thiếu Dương tuy không có tâm tư khác, nhưng sau khi nghĩ đến, trong lòng có chút lo lắng âm thầm nói: 

“Cao đại mỹ nữ, thương lượng chuyện này.”

“Cái gì?” Cao Cao không ngẩng đầu lên.

“À thì... Chờ cứu cô ấy xong, có thể đừng nói cho cô ấy quá trình này hay không... Ừ, ít nhất đừng nói là tôi làm.” 

Cao Cao nói:

“Trị bệnh cứu người, cô ấy sẽ hiểu.”

Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, cô ấy lý giải là một chuyện, chỉ sợ lấy chuyện này để áp chế mình, trêu chọc mình... 

Chờ Cao Cao làm phép xong, Diệp Thiếu Dương cũng giúp Tiểu Nhụy bôi thuốc xong, biết phải làm thật rồi, lập tức thu liễm tâm tư, hoàn toàn nghiêm túc hẳn lên, bắt lấy cổ tay Tiểu Nhụy, phóng thích cương khí, dùng pháp thuật ổn định hồn phách của cô, nhìn Cao Cao đem một viên thuốc đưa vào trong miệng Tiểu Nhụy...

Tất cả mọi người đều ở ngoài phòng bệnh lo lắng chờ đợi.

Trong hành lang mở máy lạnh, nhưng cha mẹ Trương Tiểu Nhị nắm tay nhau, cả người bị mồ hôi thấm ướt đẫm. 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đột nhiên, bên trong truyền đến một tiếng thét xé tim xé phổi, là Trương Tiểu Nhụy!

Hai vợ chồng run lên, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Ngay tại thời điểm hai người sắp không chống đỡ được, cửa phòng bệnh mở ra, Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi trên trán đi ra, há mồm thở dốc. 

Đối mặt cha mẹ Trương Tiểu Nhụy giục hỏi, hắn cười, phun ra bốn chữ nho nhã:

“Hạnh bất nhục mệnh!”

Cha mẹ Trương Tiểu Nhị hưng phấn hầu như muốn kêu lên, lao vào trong phòng, lại chấn động: toàn thân Trương Tiểu Nhị bôi đầy thuốc mỡ màu đen, giống người da đen nằm ở trên giường, không nhúc nhích, bên miệng còn chảy một dòng máu, nhìn qua cực kỳ đáng sợ. 

Hai vợ chồng lập tức nhìn về phía Cao Cao ở một bên thu thập đồ đạc.

“Yên tâm đi, cổ độc đã thanh trừ, cô ấy lát nữa sẽ tỉnh, mấy người có thể tìm người lau người cho cô ấy, tôi sẽ không làm.”

Mẹ của Tiểu Nhụy lập tức gọi tới hai y tá, lấy nước tới lau người cho Tiểu Nhụy, người còn lại đều ở bên ngoài chờ. 

Hai y tá nhìn thấy bộ dáng Tiểu Nhụy, cũng chấn động, nhưng không dám hỏi nhiều, nghe lời làm theo.

Tiểu Nhụy cọ rửa xong, khí sắc quả thực so với trước đó đã tốt hơn rất nhiều.

Đám người Diệp Thiếu Dương phải đợi Tiểu Nhụy tỉnh lại, đương nhiên không thể đi, vì thế ở lại trong hành lang nói chuyện phiếm. 

Chu Tĩnh Ngư cũng chạy đến, đi cùng Mã Thừa.

Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, Chu Tĩnh Ngư cũng oán giận một phen hắn gần đây rất ít tìm đến mình, Diệp Thiếu Dương đành phải chịu tội.

Chu Tĩnh Ngư nhìn thấy bộ dạng này của hắn, cũng không nổi giận được nữa, nhìn thấy Đàm Tiểu Tuệ, một tay đem cô ôm vào trong lòng, nước mắt đảo quanh. 

Đàm Tiểu Tuệ lúc còn sống từng ở chung một đoạn thời gian với Chu Tĩnh Ngư, còn từng ở trong nhà cô, hai nữ sinh ngủ cùng giường, từng nói rất nhiều lời riêng tư, quan hệ không bình thường.

Đàm Tiểu Tuệ chết, làm Chu Tĩnh Ngư cũng đau thương rất lâu, nay nhìn thấy cô sống lại, sao có thể không cảm khái thật sâu.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên có chủ ý, đem tình huống trước mắt của Đàm Tiểu Tuệ nói cho Chu Tĩnh Ngư, sau đó nói: 

“Anh muốn để cô ấy ở lại chỗ em một thời gian, dù sao anh là một nam nhân, mang theo cô ấy không thích hợp, hơn nữa cô ấy bây giờ thần chí không rõ, có thể ngay cả thay quần áo cái gì cũng cần người đến hầu hạ, cho nên... em hiểu đó.”

Chu Tĩnh Ngư gật gật đầu nói:

“Để cô ấy đến nhà em ở đi, em tìm người chiếu cố cô ấy.” 

Diệp Thiếu Dương cao hứng hướng nàng nói lời cảm tạ, kết quả bị Chu Tĩnh Ngư quở trách một chút.

“Anh từ bao giờ phải nói cám ơn với em, đó là đem em coi là người ngoài. Huống chi Tiểu Tuệ cũng là bạn em.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu. 

“Ài, cậu quả thực là làm người ta đố kỵ mà.” Mã Thừa đi lên, cố ý dài thở dài một hơi, ghen nói, từ trong túi lấy ra một xâu chìa khóa, giao cho Diệp Thiếu Dương.

“Nhà cậu tôi đã lắp đặt xong rồi, cậu trực tiếp đi vào là có thể ở.”

“Đồ gia dụng cái gì cũng có?” 

“Cậu đi xem là biết. Phương diện trang hoàng nơi nào không hài lòng có thể tìm tôi, tôi đổi giúp cậu.”

“Không cần nữa, anh ra tay, khẳng định đều là thứ tốt, tôi tuyệt đối hài lòng.”

Mã Thừa cười nói: 

“Đắt nữa cũng cần cậu thích mới được. Phẩm vị không phải dùng tiền để cân nhắc.”

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc nói:

“Tôi có thể có phẩm vị gì, chỉ cần là đồ đắt. Ở trong mắt tôi đều là thứ tốt.” 

Mã Thừa nhếch nhếch miệng, trong lòng nghĩ: đồ nhà quê. Nhìn về phía Chu Tĩnh Ngư, Chu Tĩnh Ngư không thèm để ý, ngược lại cảm thấy rất có ý tứ, không nhịn được cười.

Mã Thừa bất đắc dĩ thở dài trong lòng, tình yêu quả nhiên đều là mù quáng.

Lúc này, chờ đợi dài dòng cuối cùng có kết quả, trong phòng bệnh vang lên thanh âm Trương Tiểu Nhụy. 

Đoàn người nhìn lẫn nhau một cái, cùng nhau đi vào phòng bệnh.

Trương Tiểu Nhụy tựa đầu giường, đang nghe cha mẹ kể cho mình tình hình, liếc một cái nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức nói:

“Sư phụ!” 

Diệp Thiếu Dương đi qua ngồi bên giường, cười hắc hắc nói:

“Chịu khổ rồi.”

“Sư phụ, em biết hết rồi, anh ngàn dặm xa xôi đi tìm người cứu mạng cho em, thật sự là em cảm động rối bời!” 

Trương Tiểu Nhị nói xong muốn hướng trong lòng Diệp Thiếu Dương chui vào.

Một cử động này dọa hỏng cha mẹ cô, vội vàng đem cô đè ở trên giường, nằm nhiều ngày như vậy mới tỉnh lại, cũng không dám để cô lộn xộn.

Diệp Thiếu Dương hướng Cao Cao ở bên bĩu môi nói: 

“Đừng cám ơn tôi, cám ơn người ta đi.”

Cao Cao đi lên lại giúp Trương Tiểu Nhụy kiểm tra một chút, nói với cha mẹ cô:

“Không có việc gì, rất tốt, không có di chứng.” 

Hai vợ chồng vui quá mà khóc, trái tim cuối cùng đã triệt để đặt xuống.

Trương Tiểu Nhụy vừa tỉnh lại, lập tức khôi phục bản sắc, một mực kêu đói, sảo muốn ăn ma lạt năng, cha mẹ đều khuyên không được, về sau vẫn là Diệp Thiếu Dương lấy truyền thụ pháp thuật dụ hoặc, mới khiến cô ngoan ngoãn nghe lời.

Mẹ của Tiểu Nhị thúc nhẹ vào cánh tay của chồng, dụng tâm kín đáo nhìn hắn một cái, cha của Tiểu Nhụy ngầm hiểu gật gật đầu, nói: 

“Anh biết, không thể vội đâu.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv