Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1114: Trước nghiệt kính đài không có người tốt (2)



“Có lẽ là người yêu kiếp này?” Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói:

“Có lẽ vô dụng, cái đó vốn là cho quỷ soi, xem như một loại an ủi, để bọn họ ngoan ngoãn đầu thai.”

Tứ Bảo nói: 

“Vậy hòa thượng như tôi soi thì sao, tôi lại chưa có ai thích.”

“Tôi làm sao biết!” Diệp Thiếu Dương có chút không kiên nhẫn.

Tứ Bảo cười hắc hắc nói: 

“Vậy cậu dẫn tôi đi, tôi muốn soi một chút xem!”

Mỹ Hoa nói:

“Tôi cũng muốn đi!” 

Tiểu Bạch giơ tay nói:

“Còn có muội!”

Chanh Tử nói: “Muội...” 

Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã, cướp lời:

“Bọn họ đi soi một chút, còn có đạo lý, muội thì thôi đi, chẳng may soi ra không phải tiểu bạch kiểm, muội còn không đá hắn.”

Chanh Tử bĩu môi. 

Diệp Thiếu Dương nói:

“Được rồi, Tứ Bảo, Mỹ Hoa, Tiểu Bạch, mấy người chúng ta cùng nhau đi xuống, Tiểu Thanh cùng Chanh Tử ở đây chờ.”

Ánh mắt ở trên mặt Lâm Tam Sinh cùng Lý Lâm Lâm: 

“Hai người...”

“Ta không đi, ta không có hứng thú.” Lâm Tam Sinh thản nhiên nói.

Lý Lâm Lâm khoác cánh tay hắn nói: 

“Ta cũng không đi, ta tin tưởng lựa chọn của mình.”

Lâm Tam Sinh vẻ mặt bất đắc dĩ.

Qua Qua nói: 

“Ta là trẻ con, ta không có tình yêu nam nữ, ta không đi.”

“Vậy được, mấy người các ngươi lưu lại, trông coi cho tốt tấm bia đá kia, chờ chúng ta trở về!”

“Thiếu Dương ca...” 

Mộ Thanh Vũ kêu một tiếng sợ hãi:

“Có thể mang em đi cùng hay không?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, vốn là đi làm chính sự, kết quả biến thành một hồi du ngoạn, cũng không biết nói gì. 

Việc này không nên chậm trễ, nói làm liền làm. Diệp Thiếu Dương nói cho Mộ Thanh Vũ những việc cần chú ý khi đi âm ty, sau đó làm phép, một lát sau, đoàn người tới Quỷ Vực.

Lần này trực tiếp mở ra khe hở không gian, đáp xuống phụ cận thành Phong Đô.

Dưới thành Phong Đô, người qua người lại. 

Mộ Thanh Vũ vẫn là lần đầu tiên đi âm ty, vừa mới lạ vừa có chút khẩn trương, túm lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, một tấc cũng không rời.

Đối mặt thủ vệ, Diệp Thiếu Dương đưa ra Thiên Sư bài, bởi vì thụ phong âm ty hành tẩu, tuy là chức quan nhàn tản, dù sao có thân phận, so với trước đây càng thêm đúng lý hợp tình.

Toàn bộ thủ binh hành lễ, ngay cả người còn lại cũng đều không hỏi, trực tiếp đi vào. 

Diệp Thiếu Dương đi Thiên Tử điện trước, còn chưa tiến vào, đã nhìn thấy Tiêu Dật Vân một thân áo trắng.

Bởi vì hắn thân phận đặc thù, bởi vậy lúc trước không theo Chanh Tử cùng lên hỗ trợ. Mới vừa rồi Diệp Thiếu Dương trước khi đi âm ty, Chanh Tử dùng ngọc phù truyền âm, đem tin tức thông báo cho Tiêu Dật Vân.

Tiêu Dật Vân rất thân thiết chào hỏi Tiểu Bạch và Mỹ Hoa, gọi đùa hai người là em vợ, kết quả bị đùa giỡn. 

Tiêu Dật Vân có chút ngoài ý muốn nhìn Mộ Thanh Vũ một cái, thăm dò nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương giải thích sơ qua, thúc giục hắn đi nhanh, đừng nói lời thừa.

Tuy ở trước Nghiệt Kính Đài, Tiêu Dật Vân cũng không thể nói gì, nhưng hắn dù sao có chút thân phận, có hắn ở một bên, làm việc thuận tiện hơn một chút. 

Dọc theo đường đi, Tiêu Dật Vân nghe Diệp Thiếu Dương đại khái nói rõ tình huống, chậm rãi nhíu mày nói:

“Nếu ti nha khác, còn có khả năng, Ngư đạo trưởng của Nghiệt Kính Đài không có lui tới với bất luận kẻ nào, ngày lễ ngày tết, Thiên Tử điện và Diêm La điện mời khách, cô ấy không một lần đến, bình thường chỉ canh cây hoa quế đó, nơi nào cũng không đi.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói: 

“Ngư đạo trưởng là ai?”

“Tuần du thiên thần trông coi Nghiệt Kính Đài, Ngư Huyền Cơ đạo trưởng, thật ra là đạo cô, nữ.” Tiêu lang quân nhíu mày:

“Được gọi là một trong tứ đại mỹ nữ âm ty.” 

Diệp Thiếu Dương ngây ra tại chỗ:

“Âm ty... Sao mà lại lắm chuyện như nhân gian?”

Hắn tuy thường xuyên đi âm ty, dù sao không phải thường trú ở âm phủ, rất nhiều thứ không phải đặc biệt hiểu biết. 

Tiêu Dật Vân cười nói:

“Mọi người đều là vô sinh vô tử, rảnh rỗi mấy trăm hơn một ngàn năm, đương nhiên phải tìm chút việc vui.”

Tiểu Bạch tò mò hỏi: 

“Còn có ba đại mỹ nữ là ai?”

Tiêu Dật Vân nói:

“Nói muội cũng không biết.” 

Tiểu Bạch chu mỏ lên:

“Huynh đi nói cho bọn họ, về sau đã là năm đại mỹ nữ, còn có bổn cô nương là một người.”

Mỹ Hoa nói: 

“Ta không phục.”

Lập tức nói:

“Ta không phải nói ta, âm ty có thể có mỹ nữ nào, làm sao so được với nhân gian, cô nương như hoa như ngọc.” 

Tiêu Dật Vân nói:

“Vậy ngươi lầm rồi, bốn đại mỹ nữ này, cũng đều từng đầu thai làm người, sau này bởi vì một số duyên cớ, không luân hồi nữa. Chỉ nói Ngư Huyền Cơ này, lúc còn sống cũng là tài nữ cực nổi tiếng, các ngươi chưa từng nghe nói sao?”

Mọi người đều lắc đầu. 

Tứ Bảo nói:

“Ta baidu một chút.”

Đưa tay đi móc di động, kết quả sờ không thấy gì, lúc này mới nhớ tới là ở Quỷ Vực. 

Tiêu Dật Vân nói:

“Có một câu thơ rất nổi tiếng, chính là cô ấy viết: Dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang.”

“A!” Mỹ Hoa giật mình: 

“Câu này tôi từng nghe!”

Tiêu Dật Vân nói:

“Ngư Huyền Cơ này là một đạo cô cuối thời Đường, văn chương xuất chúng, bị trượng phu vứt bỏ, nhìn thấu hồng trần, tìm hoan bừa bãi... Hắc hắc, các ngươi hiểu được, về sau bởi vì ghen tị tình lang cùng tỳ nữ yêu đương vụng trộm, giết tỳ nữ, bị phán tử hình, tam giảo mất mạng.” 

Tuy Tiêu Dật Vân một câu dẫn dắt đi, nhưng vừa nghe là biết người có chuyện xưa.

“Cái gì gọi là tam giảo mất mạng?” Tiểu Bạch tò mò hỏi.

“Chính là dùng dây thừng thắt cổ, hai người dùng sức hướng hai bên kéo, cho tới lúc thắt chết người ta.” 

Tiêu Dật Vân nói:

“Ngư Huyền Cơ lúc còn sống là đạo cô, nhận nuôi bé gái mồ côi, tích lũy không ít phúc nguyên, bởi vì dụng tình sâu vô cùng...”

Nói đến đây mắt đảo đảo, thấy bốn bề không có ai, nói: 

“Chủ yếu vẫn là Diêm La vương rất thích thơ của cô ấy, vì thế phái cô ấy đi thủ Nghiệt Kính Đài. Cô ấy ở âm ty, được xưng Tình thương, cũng vừa lúc ăn khớp với ý nghĩa Nghiệt Kính Đài.”

Mọi người nghe xong, trong lòng thổn thức một trận.

Lúc này đoàn người đã xuyên qua Phong Đô thành, từ một cái cửa thành khác đi ra ngoài, bên ngoài là một mảng hoang dã, cảnh trí không sai biệt lắm với dã ngoại nhân gian. 

Tiêu Dật Vân dừng lại, nói với Diệp Thiếu Dương:

“Ngươi muốn mời Ngư Huyền Cơ hỗ trợ, thật sự không dễ dàng, người như cô ấy, tính tình đều rất quái lạ, ngươi nếu hợp ý cô ấy, cô ấy khẳng định nguyện ý hỗ trợ, bằng không ngươi tìm ai cũng vô dụng, Diêm La vương là fan của cô ấy, cũng sẽ không đi đắc tội cô ấy.”

Diệp Thiếu Dương gãi đầu, cảm thấy vô cùng khó xử nói: 

“Thế nào mới gọi là hợp ý cô ấy?”

Tiêu Dật Vân nghĩ nghĩ nói:

“Cô ấy từ khi tới âm ty, thì chưa từng câu thông với bên ngoài, bản thân là thi nhân, lại thông âm luật, ở đây một mình cơ khổ, ngươi nếu muốn lấy lòng cô ấy, ít nhất phải hiểu biết phương diện này, mới có thể khiến cô ấy có cảm giác tiếc tài...” 

Hắn còn chưa dứt lời, Diệp Thiếu Dương đã xua hai tay:

“Vậy thôi đi, thơ cổ ta chỉ biết một bài trước giường ánh trăng sáng, phương diện này ta là gà mờ.”

Quay đầu hỏi Tứ Bảo: 

“Ngươi biết thi từ âm luật không?”

Không đợi Tứ Bảo mở miệng liền nói:

“Thôi, ngươi là hòa thượng, người ta càng chướng mắt.” 

Tứ Bảo nói:

“Kháo, hòa thượng thì sao! Ngươi kỳ thị hòa thượng!”

Thương lượng hồi lâu, chưa có chủ ý. 

“Đúng rồi!” Tiểu Bạch đột nhiên nói:

“Chúng ta không phải có sẵn có một người sao, quân sư Lâm Tam Sinh, hắn không phải thư sinh sao, cái này hắn sở trường nhất!”

Đám người Diệp Thiếu Dương nhìn nhau, cùng nhau gật đầu, quyết định tìm Lâm Tam Sinh ra mặt, dẫn dụ Ngư Huyền Cơ! 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv