Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1082: Kim quang thần phù



Linh phù hóa thành mấy tia sét kim quang, như pháo hoa nổ tung, linh lực cường đại lan đến trên thân các yêu quỷ, cổ trùng kia, bọn chúng lập tức hóa thành khói đen, bốc hơi lên hầu như không còn.

Trương Thi Minh nhìn qua, biết không thể địch lại, cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu ở trên một nắm ngọc phù, triển khai thành phiến, hình thành ngọc phù tinh trận, đẩy về phía trước còn bản thân lại hướng phía sau chạy vội đi.

“Oành!” 

Ngọc phù tinh trận chạm đến kim quang, nháy mắt tan vỡ, dư chấn đánh đến Trương Thi Minh, liền đánh hắn bay ra ngoài, như một con dơi dang cánh, ngã chỏng vó trong bùn đất ngoài mười mấy mét.

Trương Thi Minh nôn ra một ngụm máu, đưa tay lau đi một nắm bùn đen trên mặt, mở to con mắt tối đen, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

Mấy đạo kim quang bao phủ trên người Diệp Thiếu Dương, tựa như một vị thần linh. 

Trương Thi Minh cắn cắn môi, mang theo ba phần không cam lòng bảy phần mất mát, còn có mười hai phần nghẹn khuất, xoay người chạy đi về phía xa, khập khiễng, bộ dáng rất chật vật.

Kim quang trong nháy mắt đánh tan tinh vân huyết vụ, tiếng kêu rên khi cao khi thấp. Diệp Thiếu Dương giương mắt nhìn lên, mười hai huyết vu kia có một nửa đều bị hất ngã, ngã trái ngã phải.

Bước dài một cái lao tới, muốn bắt được một kẻ rồi nói sau, kết quả mười hai người nháy mắt tập kết, lấy thân thể bị thương hợp sức triệu hồi ra một huyết ma tàn ảnh, tay vung chùy gỗ, hướng trước mặt Diệp Thiếu Dương đánh tới. 

Diệp Thiếu Dương vung Câu Hồn tác lên, niệm chú đánh.

Huyết ma tàn ảnh hóa thành một mảng mơ hồ màu máu, trong nháy mắt quấn quanh Câu Hồn tác, sinh ra một lực lượng hướng ra phía ngoài lôi kéo, hút chặt không nhả, làm Câu Hồn tác không thể rút ra.

Diệp Thiếu Dương mắt thấy mười hai huyết vu đều lui về phía sau, đảo mắt liền biến mất trong bóng đêm, thế mới biết cái gọi là huyết ma tàn ảnh, chỉ là yểm hộ bọn người này dùng để rút lui. 

Trong lòng thầm mắng bọn người này gian xảo, nhưng lại không có khả năng buông Câu Hồn tác ra.

Pháp khí không rời tay là quy tắc của giới pháp thuật, vì đuổi giết một người, từ bỏ pháp khí, chẳng may bị người ta nhân cơ hội đoạt đi, đó thật sự là mất nhiều hơn được.

Huyết ma tàn ảnh tan đi từng chút một. 

Diệp Thiếu Dương miệng hùng hùng hổ hổ, thu hồi Câu Hồn tác, nhìn đối diện trống rỗng, đang buồn bực, đột nhiên sau lưng thổi tới một luồng tà phong.

Đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một đôi tay đâm về phía mình, theo bản năng làm phép ngăn cản, đồng thời nhìn về phía mặt đối phương.

Một khuôn mặt tràn đầy vẩy máu. 

Ma nữ vô diêm!

“Tiểu Tuệ!”

Diệp Thiếu Dương vội vàng dừng tay, lui hai bước, vốn tưởng đã tránh khỏi phạm vi công kích của đối phương, nào ngờ được đôi tay máu kia vươn đến cuối, đột nhiên lại dài ra một đoạn. 

Diệp Thiếu Dương cả kinh biến sắc, theo bản năng nghiêng người tránh né. Tuy thân thể tránh được truy kích nhưng chung quy đã chậm một bước, chỉ cảm thấy cánh tay trái đau đớn một trận, cúi đầu nhìn, tay phải đối phương cắm năm ngón tay vào cánh tay mình, nhất thời máu chảy như suối.

Điều vượt ra dự liệu là máu Thiên Sư của mình vẫn chưa tạo thành cắn trả cho đối phương, ngược lại đã bị hấp thu qua, toàn thân ma nữ vô diêm huyết khí quấn quanh, khí thế lại mạnh thêm vài phần.

Ma nữ vô diêm lập tức vươn ra một tay khác, chộp tới phía hắn. 

Diệp Thiếu Dương vội vàng nâng tay ngăn trở, gọi thêm một tiếng:

“Tiểu Tuệ?”

Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm muốn ra tay giúp, bị Diệp Thiếu Dương quát lớn, trở tay bắt lấy đôi tay của ma nữ vô diêm. 

Ma nữ vô diêm há mồm hét lớn một tiếng, trên mặt quỷ tràn đầy vẩy máu, toàn bộ vết thương toác ra, thế mà lại là một cái mồm mọc đầy răng nhọn, cắn xé về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương vội vàng lui vài bước, tế ra Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, niệm chú bao bọc lấy ma nữ vô diêm.

Ma nữ vô diêm thấy tình thế không ổn, quay đầu rời đi, Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ bay đến sau đầu, đầu của cô đột nhiên quay một trăm tám mươi độ, há mồm phun ra một ngụm huyết khí, ép Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ ra. 

Bản thân lại như quỷ mỵ đánh về phía Diệp Thiếu Dương.

Hai người cận chiến một trận, tay phải Diệp Thiếu Dương liên tục bắt ra bảy đạo pháp quyết, lấy tay làm đao, hướng tới yết hầu ma nữ vô diêm chộp tới, hạ quyết tâm nhất định phải thành công.

Ma nữ vô diêm đột nhiên hú lên quái dị, miệng phun huyết khí, ở trước mặt hóa thành một khuôn mặt mỹ nữ, sóng mắt lưu chuyển, bình tĩnh nhìn mình. 

Tiểu Tuệ!

Toàn thân Diệp Thiếu Dương run lên, vội vàng thu tay lại, ngây ngốc đối mặt với cô.

Đã bao lâu rồi, khuôn mặt luôn luôn chỉ tồn tại trong trí nhớ này, không ngờ còn có cơ hội gặp lại. 

Sau khi khuôn mặt huyết khí tụ tập thành đó tan đi, Diệp Thiếu Dương mới hồi phục tinh thần, lại thấy ma nữ vô diêm đang cấp tốc chạy, Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm đuổi theo một mạch rồi trở lại bên người Diệp Thiếu Dương.

“Bên kia có rất nhiều vu sư, đi phải chịu đòn.” Lâm Tam Sinh nói.

“Thôi, trở về đi.” 

Diệp Thiếu Dương kiểm tra vết thương trên cánh tay trái của mình, có chút sâu, cũng may chưa thương tổn đến xương cốt, cũng chưa để lại cổ độc... bèn tìm một chai nước khoáng tẩy rửa một phen.

Trước khi đi, Diệp Thiếu Dương nhìn đống hỗn độn đầy đất, những huyết vu kia đi quá mau, có một số đồ chưa kịp mang đi.

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy một cái trống tay, đầy bụng oán khí vừa lúc chưa có chỗ nào để xả, lúc đi qua, dùng một chân giẫm mạnh, vung lên Câu Hồn tác, hướng mặt trống quất một đòn thật mạnh. 

“Oành!”

Trống tay phát ra một tiếng nổ, đồng thời cũng chia năm xẻ bảy.

Diệp Thiếu Dương không nói gì, xoay người đi thẳng về phía trại. 

Trong núi rừng xung quanh, từng đôi mắt ẩn núp kia, đều đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Diệp Thiếu Dương.

Một tiếng trống tàn phá kia giống như đánh trong lòng bọn họ.

Trương Quả một hơi chạy vội mấy ngàn mét rồi mới dám dừng lại, quay đầu nhìn, không có ai đuổi theo, ý thức được không thích hợp lại lén lút mò về, vừa đúng lúc nhìn thấy Trương Thi Minh bị thần phù gây thương tích. 

Nháy mắt với Trương Thi Minh, hai người cùng nhau hướng về phía xa xa chạy đi.

“Trúng kế rồi! Ta cho rằng lão già kia ở đây, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi!”

Trương Quả giậm chân thở dài, nếu mình vừa rồi to gan hơn một chút, chưa trúng kế mà nói, Diệp Thiếu Dương lúc này đã chết, mình không chỉ đoạt được thân thể hắn, còn có thể đoạt được Trầm Hương Như Ý... Nhưng, hai con quỷ kia rốt cuộc lai lịch ra sao, sao lại có Trầm Hương Như Ý? 

Chẳng lẽ thiện niệm một trong tam thi kia của mình đã đến nơi đây?

Nếu thực là như thế, vậy chuyện càng thêm phức tạp, phải tốc chiến tốc thắng, không thể tiếp tục kéo dài!

Trong lòng Trương Quả kiên định tín niệm nào đó. 

Trương Thi Minh không cam lòng nói:

“Diệp Thiếu Dương còn chưa hoàn toàn thoát vây, sư phụ bây giờ đi qua thì vẫn còn cơ hội.”

Trương Quả chậm rãi lắc đầu, đối với Diệp Thiếu Dương, hắn đã quá hiểu biết, sát cơ biến mất trong chớp mắt, hiện tại đi qua cho dù không phải chịu chết, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì nữa. 

“Chúng ta ít nhất còn có hai lần cơ hội.” Trương Quả lạnh lùng nói: 

“Nhưng trước lần tiếp theo, chúng ta phải làm một chuyện đại sự, đi tìm đại vu tiên.”

Trong lòng Trương Thi Minh hiểu rõ, nhìn trộm Trương Quả, hạ giọng nói: 

“Đánh thắng được sao?”

Trương Quả cười lạnh.

Trong núi rừng truyền đến một tiếng thở dài. 

Bảo Ca nện một quyền ở lòng bàn tay mình, nhìn Diệp Thiếu Dương cực kỳ phong cách rời đi, rất không cam lòng, nhìn thoáng qua Mộ Thanh Phong bên người, nói:

“Ài, làm rối cả lên rồi.”

Mộ Thanh Phong khẽ nhíu mày, trầm ngâm nói: 

“Ta cũng không ngờ, mười hai huyết vu liên hợp vẫn chưa thể giết nổi hắn...”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv