Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1011: Tôi Muốn Được Yên Tĩnh



Diệp Thiếu Dương đợi thằng bé rời đi mới thở hắt ra một cái, hắn nhìn Nhuế Lãnh Ngọc đang ở bên dưới mình bèn nói:

"Đừng hét nữa có được không?"

"Anh điên rồi à!"

Nhuế Lãnh Ngọc quát:

"Anh cho rằng tôi là loại người đó sao?"

Diệp Thiếu Dương sửng sốt:

"Loại người nào? Cô đang nói cái gì vậy?"

Hắn đột nhiên hiểu ra liền kêu lên:

"Á đù, cô coi tôi thành người thế nào rồi vậy?"

Nhuế Lãnh Ngọc im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:

"Anh còn không đứng lên?"

Diệp Thiếu Dương lúc này mới chú ý tư thế của hai người hết mức ám muội mới vội vàng bò dậy, lật người sang bên cạnh.

"Lấy quần áo cho tôi! Trên đất!"

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhặt quần áo vừa rơi xuống đất của cô, là một bộ váy ngủ mỏng như cánh ve, quay đầu đi chỗ khác rồi ném nó cho Nhuế Lãnh Ngọc.

"Thì ra anh cho tôi ở lại đây một đêm quả nhiên là có ý đồ."

Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói, trong giọng nói còn mang theo một tia oán trách.

"Tôi nào có ý đồ gì."

Diệp Thiếu Dương nhất thời kích động, không nhịn được bèn quay đều lại nhìn xem nàng làm sao.

Kết quả là Nhuế Lãnh Ngọc mới mặc được một nửa bộ đồ, lại là một tiếng hét chói tai nữa.

Đối với loại chuyện như vậy, bất kể là con gái có tính cách thế nào đều có một kiểu phản ứng như vậy. Mĩ nhân lạnh lùng như Nhuế Lãnh Ngọc cũng không ngoại lệ.

Mặc quần áo tử tế xong, Nhuế Lãnh Ngọc kéo chăn qua rồi cuộn mình ở bên trong, dựa vào giường, nhìn bóng lưng của Diệp Thiếu Dương, cô lạnh lùng nói: "Anh còn muốn cái gì nữa, còn không cút ra ngoài đi."

"Tôi muốn được yên tĩnh." Diệp Thiếu Dương đưa hay tai lên ôm mặt, một trận tiếp xúc tuyệt diệu ban nãy khiến trái tim hắn có chút rối loạn.

"Anh đang nhớ cô Chu à?"

"Cô... sao các cô cứ cho là cô ấy thế?" Lời vừa thốt ra, Diệp Thiếu Dương liền hối hận luôn.

Nhuế Lãnh Ngọc cười lạnh một tiếng, hỏi: "Các cô? Còn có ai nữa?"

"Không có ai." Diệp Thiếu Dương liên tục xua tay, quay đầu lại nhìn nàng: "Hãy nghe tôi nói, tôi thật sự không phải kẻ háo sắc đâu. Ban nãy... tôi không phải là cố ý muốn xâm phạm đến cô đâu. Tôi là loại người đó sao?"

Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt đó chính là kiểu nhà người chính là loại người đó!

"Vậy tại sao anh lại nhân lúc tôi chạy vào nhà vệ sinh rồi cũng đi vào trong đó, lại còn ôm tôi, còn bịt miệng tôi nữa..." Dưới ánh trăng, sắc mặt Nhuế Lãnh Ngọc đỏ ửng lên.

"Ôm cô? Nào có chuyện đó!"

Diệp Thiếu Dương vội vàng giải thích: "Tôi bịt miệng cô là vì sợ cô sẽ la lên, giờ đang đêm hôm khuya khoắt, cái tòa nhà cũ này toàn mấy bà cô, thích nhất là buôn mấy chuyện này. Nghe thấy tiếng cô hét thì bọn họ sẽ nghĩ thành cái gì chứ, sau này tôi còn làm người thế nào được."

"Vậy tại sao anh lại đẩy tôi lên giường..."

"Tôi bị ngã mà." Diệp Thiếu Dương xoa xoa gáy, có chút ngại ngùng:

"Cái đó, câu trả lời này nghe có vẻ hơi mượn cớ nhưng mà đó là sự thật."

Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng: "Vậy tại sao anh lại đi theo sau tôi vào phòng?"

Tôi tại sao lại đi theo cô vào phòng?

Diệp Thiếu Dương trợn to hai mắt, bị nàng nhất thời làm ầm lên thế khiến hắn quên béng đi lí do ban đầu muốn vào đây là gì luôn.

Nghĩ một lúc hắn vỗ trán cái bép:

"Tiểu Tuệ! Tôi coi cô thành Tiểu Tuệ!"

Hắn vội vàng kể hết một lượt chuyện mình gặp tiểu Tuệ trong mơ.

Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, không phản đối mà chỉ nói:

"Đừng giả vờ nữa, không phải cô ấy đã chết rồi sao, hơn nữa lúc tôi vừa vào phòng cũng không cảm thấy có âm khí. Không thể nào có chuyện có hồn ma ghé thăm được."

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu:

"Đúng vậy, kinh hồn linh (chuông phát hiện hồn ma) của tôi cũng không kêu... theo lí mà nói thì không thế là ma được... Có thể là do ban ngày tôi có đến phần mộ của cô ấy nên đêm về mới nằm mơ."

"Hừ, được rồi, anh có thể đi rồi đó." Nhuế Lãnh Ngọc kéo chăn đắp lên.

Diệp Thiếu Dương nhìn cô một cái, trong đầu không tự chủ được lại hiện ra dáng vẻ của cô lúc trước đó, nhất thời đỏ mặt tía tai.

"Anh đang nghĩ gì thế!" Nhuế Lãnh Ngọc đỏ mặt, rút Tùng Văn Cổ Định kiếm từ dưới gối ra, chỉ chỉ về phía Diệp Thiếu Dương:

"Còn không mau lượn đi!"

Diệp Thiếu Dương vội vàng chạy khỏi đó, ra tới của lại vẫy vẫy tay, nói với vào:

"Nhưng tôi trong sáng lắm đó, cô ở cạnh tôi lâu như thế rồi mà vẫn còn hoài nghi tôi được."

"Bất kỳ cô gái nào gặp phải tình huống đó đều sợ hãi cùng lúng túng như vậy, được chứ? Không cần biết anh là ai, đấy đều là một loại phản ứng phòng vệ, tôi còn chưa rút kiếm đâm cho anh một phát là may lắm rồi đấy! Lượn mau!"

Diệp Thiếu Dương vội vàng lui ra ngoài, vừa định đóng cửa lại thì Nhuế Lãnh Ngọc lại gọi một tiếng:

"Quay lại đây!"

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn về nàng.

"Anh... Nhìn thấy bao nhiêu rồi?"

Nhuế Lãnh Ngọc cúi đầu, nhẹ giọng hỏi hắn.

"Gì cơ? Cô nói to lên xem nào." Diệp Thiếu Dương không nghe rõ thật.

"Anh nhìn thấy bao nhiêu!! Cơ thể của tôi ý!" Nhuế Lãnh Ngọc nhất thời tức giận mà quát lên, sau đó vội vàng xấu hổ đến đỏ bừng hết cả mặt.

Diệp Thiếu Dương bị cô ta dọa cho toàn thân chấn động, hắn đứng ngơ ra một lúc sau đó lại xoa xoa gáy rồi hỏi:

"Cái này có quan trọng không?"

"Rất quan trọng! Ngoại trừ sư huynh của tôi thì chưa ai nhìn thấy toàn thân tôi cả."

"Sư huynh cô!!!" Diệp Thiếu Dương máu nóng bốc lên, hắn nhảy dựng lên hỏi.

"Lúc hơn một tuổi thì phải." Nhuế Lãnh Ngọc giương mắt lên nhìn hắn: "Sao anh phản ứng gay gắt vậy?"

"Không sao, không có gì.” Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay, âm thầm thở ra.

"Tôi đang hỏi anh đấy, anh... nhìn thấy bao nhiêu rồi?"

Trong đầu Diệp Thiếu Dương lại không tự chủ được mà hiện lên dáng vẻ trắng nõn đó, hắn vội vàng lắc đầu rồi đáp: "Tối quá, tôi chả nhìn thấy gì cả."

"Vừa nãy bật đèn."

Được rồi... Diệp Thiếu Dương vẫy vẫy tay: "Cô cứ coi như là tôi chả nhìn thấy gì cả, được chứ?”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn một lúc rồi lên tiếng: "Tôi xem như anh đã nhìn thấy hết rồi."

Diệp Thiếu Dương cạn lời luôn, hắn đang định giải thích thì Nhuế Lãnh Ngọc lạnh nhạt nói: "Anh ra ngoài đi, tôi cũng muốn được yên tĩnh."

"Vậy... ngủ ngon."

Diệp Thiếu Dương nhún vai một cái, đóng cửa lại.

Trở lại trên giường ngồi một hồi, tâm tình không bình tĩnh nổi, Diệp Thiếu Dương không thể làm gì khác hơn là đi tắm nước lạnh. Quay trở lại phòng ngủ, hắn nghĩ đến cơn ác mộng của mình, chả hiểu sao hắn cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

Đặc biệt là ban ngày, lúc hắn đứng trước phần mộ của Đàm Tiểu Tuệ còn cảm nhận dược sự tồn tại của ác quỷ... liên kết hai việc này với nhau, nhất thời hắn có cảm giác hơi kì lạ.

Ngay sau đó hắn liền kích hoạt hồn ấn của Qua Qua, một lúc sau, hắn thấy bả vai mình nằng nặng, hắn cúi đầu nhìn thì thấy một bàn tay bụ bẫm đang đặt lên, hết hồn, quay đầu lại thì thấy Qua Qua đang nằm nhoài bên bệ cửa sổ.

Vừa nãy hắn tựa vào cửa sổ ngồi, cậu ta mở cửa sổ ra tất nhiên là sẽ chạm vào mình rồi.

"Đệ muốn dọa chết ta sao?" Diệp Thiếu Dương trách mắng.

"Lão đại, huynh là Thiên Sư mà, vẫn còn sợ mấy chuyện này?"

"Phí lời, bây giờ là hơn nửa đêm, thử có một bàn tay đặt lên vai cậu xem. Không sợ á? Đây là phản ứng bản năng, được chứ? Đệ mau đi vào đây!"

Ngộ nhỡ dưới lầu có người đi qua, lại nhìn thấy một thẳng bé đang lơ lửng ngoài khung cửa sổ chắc thật sự bị dọa chết mất.

Qua Qua nhảy vào gian phòng, ngồi xuống cái giường, sau đó dùng ánh mắt không được trong sáng cho lắm nhìn Diệp Thiếu Dương, sau đó nhấc mày hỏi:

"Lão đại, hai người làm xong rồi à?"

Diệp Thiếu Dương sững sờ, sau đó mới hiểu ra nó đang nói cái gì. Lập tức dánh cho nó một đòn, Qua Qua quay người tránh né.

"Không được nói lung tung, đó là hiểu lầm thôi, không phải như ngươi nghĩ!"

Diệp Thiếu Dương phiền muộn nói lớn:

"Đệ là một đứa bé, sao mà đầu óc lại đen tối thế! Nam nhân và nữ nhân ở cạnh nhau cứ nhất định phải làm cái chuyện đấy à?"

"Không phải." Qua Qua cảm thấy buồn bực gãi gãi đầu: "Nhưng mà cả hai người đều cởi hết đồ ra rồi..."

"Ai cởi quần áo chứ, là cô ta cởi, ta không có cởi!"

***

Lời dịch giả: Để có động lực dịch tiếp phục vụ mọi người, xin các đạo hữu hãy cho phiếu thích hoặc comment bên dưới giúp truyện lọt vào danh sách đua top tháng này ạ! Cám ơn nhiều nhiều!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv