Thế nhưng, mập mạp nghĩ muốn làm một trận lớn, lại không thể nói rõ. Nếu nói ra, chỉ sợ sẽ làm cho Trần Phượng Tây cùng Pierre hoảng sợ lui bước rồi. Đối với hai vị quan chỉ huy vẫn thủ vững Reske mà nói, cầu ổn, so cái gì đều quan trọng hơn. Cho dù là kế hoạch bao vây tiêu diệt ba sư đoàn bọc thép ở trấn Lorenzo, thì bọn họ cũng phải suy tính lo lắng, chứ đừng nói tới kế hoạch tác chiến so với chuyện này còn lớn hơn vài lần rồi.
Vì thế, mập mạp lợi dụng đánh trấn Lorenzo, đem quân đoàn 33 đưa lại đây, lại nhân cơ hội tiếp quản quyền chỉ huy của tất cả đội ngũ quanh trấn Lorenzo. Đem cánh quân Lôi Phong tinh kéo vào trong kế hoạch của hắn. Đợi cho đến khi lực lượng hùng hậu vẫn dấu kín của Tây Ước ra tay, thì hắn sẽ dẫn dắt đám bộ đội này, trực tiếp thọc sâu xen kẽ, dùng phạm vi lớn vòng quanh, chặt đứt đường lui của kẻ địch!
Chỉ cần vòng quanh thành công, cho dù Trần Phượng Tây không muốn đánh cũng không được rồi. Miếng thịt được đưa đến bên miệng, hắn chẳng những sẽ ăn, còn ăn một cách điên cuồng!
"Tướng quân Robert, quân tiên phong tiếp xúc sư đoàn bọc thép Trenock 202. Sư trưởng của bọn họ xin mời ngài đi qua." Ở bên trong cơ giáp chỉ huy, tiếng báo cáo của một vị tham mưu tác chiến, đã cắt đứt Robert cân nhắc.
"Đi thôi." Robert dẫn đầu xoay người, chui vào cabin.
Cơ giáp chỉ huy sẽ cực kỳ nhanh chóng dọc theo đường núi lầy lội, đi vội về phía trước, mười mấy phút sau, trong khu rừng ở phía trước xuất hiện doanh địa tạm thời cùng giao thông hào giăng khắp nơi, nói cho Robert biết đã đến nơi dừng chân của sư đoàn 202.
Cơ giáp ngừng lại ở trước một gốc cây đại thụ cần năm người vây quanh mới hết, Robert cùng Stewart đi ra cabin, ngắm nhìn bốn phía.
Quân tiên phong của sư đoàn bọc thép Phỉ Quân thứ hai, đã ngừng lại, đang tập hợp ở trong rừng. Ánh mặt trời xuyên thấu khe hở trên tán cây, rơi xuống trong khu rừng nguyên thủy này, tạo thành một mảnh loang lổ. Sương mù mỏng manh, như muốn uốn lượn bốc lên trong cột sáng. Mặt đất tràn đầy cành khô lá rụng cùng rể cây, rêu xanh trên tảng đá, làm cho chỗ này có vẻ ẩm thấp mà mốc meo.
Cách đó không xa, một chiến hào quanh co khúc khuỷu kéo dài đến chỗ sâu trong cây cối. Trên cành cây lộ ra mạng lưới ngụy trang, mấy cây quấy nhiễu khí phản dò xét, chằng chịt sắp hàng. Hơn mười chiếc cơ giáp tràn đầy vết thương chồng chất đang ngồi chồm hổm hoặc là đứng, chung quanh chất đầy rương đạn dược, rương năng lượng hoặc rương linh kiện rỗng.
Vài tên lính sửa chữa Trenock cả người vấy mỡ, đang vội vàng sữa chữa cơ giáp. Ở bên cạnh bọn họ, ở bên trong một cơ giáp triển khai bếp núc, hơn mười tên binh lính đầu đầy mồ hôi chuyên lo bếp núc đang làm cơm trưa. Một ít đội binh lính tuần tra, trên chiến hào đi qua. Một binh sĩ ở bên trong chiến hào vươn ra nửa cái đầu, hướng tiểu đội trưởng đội tuần tra nói gì đó.
Nhìn về phía càng xa, thì binh lính Trenock càng nhiều. Bọn lính mặc sắc phục vô cùng bẩn đến nỗi không nhận ra màu gì kia, đang ngồi cùng một chỗ, có chỗ đang họp, có người ngủ gật, có người đang bảo dưỡng súng ống, còn có người nhàm chán ngẩn ngơ.
Sau khi thấy Phỉ Quân, phần lớn người ở nơi này, đều nhìn qua. Trong ánh mắt tràn ngập tò mò.
"Tướng quân, mời đi bên này." Một vị trung tá Trenock nghiêng người làm thủ thế.
Robert cùng Stewart đi theo phía sau vị trung tá cùng lính gác bên cạnh hắn, hướng chiến hào đi đến. Mới vừa đi tới bên cạnh chiến hào, bọn họ đã nhìn thấy vài tên sĩ quan từ dốc thoải một bên chiến hào bò lên.
"Tướng quân Robert!" Một gã thiếu tướng Trenock đi tuốt ở đằng trước vươn tay ra: "Ta là sư trưởng Leo Burnett của sư đoàn bọc thép Trenock 202. Chào mừng ngài đi tới khu ma quỷ này.".
"Chào ngươi." Robert thò tay nắm chặt tay Leo Burnett, cười nói: "Tin tưởng bộ chỉ huy đã nói cho ngài về mục đích chúng ta tới đây.".
"Nói thật, đây không phải là ý kiến hay." Leo Burnett lại cùng Stewart nắm tay, cũng giới thiệu Sư trưởng Bàng Bội thuộc quân đoàn thứ nhất tập đoàn quân thứ mười tám Trenock ở bên cạnh, hắn nhấc lên mũ gãi gãi đầy tóc ngắn màu vàng nhạt, nhún vai nói: "Sư đoàn Jaban 1912 ở phía đối diện, không dễ đối phó như vậy.".
"Hả?" Robert cùng Stewart liếc nhìn nhau: "Có thể nói rõ hơn không?".
"Đó là đám khốn nạn có trang bị hiện đại." Leo Burnett không có chút nào cố kị khi mới gặp mặt lần đầu, hùng hùng hổ hổ nói: "Bọn họ trang bị rất nhiều cơ giáp Linh Miêu đời 9 của Jaban, còn có mấy chiến sĩ cơ giáp cao cấp lái cơ giáp [Anubis] đời 10. Trước kia loại cơ giáp này rất hiếm, chẳng qua lúc này đây ở bên trong viện quân của Jaban, thì loại cơ giáp này có rất nhiều. Đoán chừng là hoàng đế do cho nuôi lớn của bọn họ đã đem tiền mua quan tài ra tạo cơ giáp rồi..... Hút thuốc sao?".
Leo Burnett nói một cách thẳng thắn không vòng vo, nhanh chóng lấy được hảo cảm của Robert cùng Stewart, tiếp nhận thuốc lá do Leo Burnett đưa qua, Robert hỏi: "Sức chiến đấu của bọn họ như thế nào, nghe nói các ngươi đánh với bọn họ rất lâu rồi.".
"Lúc đầu gặp thì bọn họ bị thất thế, khi đó hậu cần không theo kịp," Leo Burnett nói: "Sau đó, nhóm tăng binh thứ hai của chúng ta đi lên, đánh thông tinh tế thông đạo, vật tư hậu cần cũng đã được bổ sung đầy đủ, nhưng mà đối phương cũng tăng binh rồi. Hiện tại chúng ta ngay ở chỗ này giằng co với bọn họ, mỗi ngày đều đánh qua đánh lại. Nơi này không tính là yếu địa chiến lược, đều là che dấu cánh của bộ đội chủ lực, bọn họ tấn công cũng không mạnh.".
Nói xong, Leo Burnett thò tay cầm một phần tài liệu trong tay một gã tham mưu ở bên cạnh, đưa cho Robert: "Tổng cộng trước sau đánh gần một tháng, tỉ lệ thương vong của bọn họ khoảng chừng ba mươi phần trăm. Chẳng qua, căn cứ lính trinh sát của chúng ta báo về, bọn họ lại bổ sung thêm bộ đội rồi. Hẳn là hai bọc thép đoàn của sư đoàn Jaban 1953.".
Robert lật xem tài liệu. Tình báo ghi lại bên trên điện tử tài liệu rất đầy đủ, bao gồm phạm vi nơi dùng chân của đối phương, quy luật hành động ở bên trong doanh trại, chiến thuật thói quen lúc tác chiến, còn có phạm vi mở rộng cảnh giới, cho điểm hỏa lực áp chế qua nhiều lần giao thủ, cường độ công kích điện tử vân vân.
"Cái này có thể cho ta một phần sao?" Robert giơ lên điện tử tài liệu trong tay.
"Đương nhiên có thể." Leo Burnett gật gật đầu. Lập tức, có chút không xác định hỏi han: "Các người thật sự muốn công kích bọn họ?".
"Đúng." Robert mỉm cười.
"Khi nào?" Leo Burnett mở to hai mắt, ánh mắt lướt qua bả vai Robert, nhìn về phía cơ giáp Phỉ Quân đang lục tục tập kết ở xa xa.
Robert nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: "Hiện tại!"
***
Nơi tập trung của sư đoàn bọc thép 202. Theo sư đoàn bọc thép Phỉ Quân thứ hai đến, có vẻ có chút chật chội.
Từng chiếc cơ giáp màu xanh cả người lầy lội, giống như là từng dòng nước mưa một chảy vào chỗ trũng, sau khi đến nơi dừng chân thì nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị trước khi chiến đấu. Cây cối nguyên thủy vốn yên tĩnh lập tức trở nên rầm rĩ náo nhiệt. Liên tiếp thanh âm khẩu lệnh, tiếng bước chân giẫm phải cành khô lá vụn cùng nước bùn, tiếng gầm rú động cơ, tràn ngập ở trong tán cây.
Đám chiến sĩ Trenock tò mò nhìn chi bộ đội này bận rộn. Cơ Giáp Vận tải đi lui đi tới bổ sung vật tư, xe kiểm tra đo lường loại nhỏ chạy bằng điện chở lính sửa chữa chạy như bay ở giữa rừng, binh lính Phỉ Quân tranh thủ thời gian uống nước ăn cơm, các sĩ quan cơ sở liên tục ra lệnh.... Liếc nhìn lại, đầy khắp núi đồi đều là binh lính Phỉ Quân, rậm rạp không biết có bao nhiêu người.
Bọn họ thật sự chuẩn bị phát động tiến công?
Đám chiến sĩ Trenock ở trong lòng chờ mong, nhưng lại cảm thấy có chút không yên. Làm chiến sĩ bình thường, phần lớn bọn họ còn không biết việc phòng tuyến trấn Lorenzo cách đó 60km về phía bắc thất thủ. Cũng không có quá nhiều hiểu biết về chi bộ đội ở trước mắt. Bọn họ chỉ biết rằng, người Jaban ở đối diện, cũng không phải là tượng đất có thể tùy tiện nhào nặn.
Sư đoàn 202 cùng đám kia đánh một tháng trời, đến bây giờ cũng chỉ là cục diện giằng co không thắng không thua. Trong khoảng thời gian này, sau khi người Jaban bổ sung không ít binh lực cùng cơ giáp vũ khí, thì sức chiến đấu lại tăng lên trên phạm vi lớn, mặc dù có sư đoàn 1861 giúp đỡ cùng trận địa vững chắc, nhưng bọn họ vẫn phải ứng phó rất mệt mỏi.
Nhưng bây giờ mọi người nghe được gì?
Đám người này vừa mới đến nơi này liền chuẩn bị tập hợp rồi tiến lên xử lý toàn bộ người Jaban sao? Bọn họ nghĩ rằng phía đối diện là một đám heo nằm ở trên mặt đất kêu ụt ịt, có thể để mặc cho bọn hắn tùy ý đâm chém sao?!
"Sư trưởng." Đoàn trưởng sư 1 sư đoàn 202 đứng ở bên cạnh Leo Burnett, nhìn đám sĩ quan Phỉ Quân tập trung ở bên cạnh Robert ở đằng xa, nói một cách hoang mang: "Bọn họ thật sự chuẩn bị trực tiếp tiến công sư đoàn Jaban 1912?".
"Suy nghĩ đi," Leo Burnett liếc mắt: "Ngươi có thể kéo một sư đoàn bọc thép chạy đến nơi đây đùa giỡn với ta hay không?".
"Bộ chỉ huy không ra lệnh cho chúng ta giúp đỡ sao?" Đoàn trưởng sư 1 vò đầu bứt tai.
"Không có!" Leo Burnett cắn một cọng cỏ lắc lắc đầu.
Hắn đã sớm biết tin tức trấn Lorenzo thất thủ, cũng nhận được mệnh lệnh của bộ chỉ huy về Phỉ Quân. Dựa theo mệnh lệnh rất kĩ càng của bộ chỉ huy, thì hắn có thể nhìn ra, sự lo lắng của bộ chỉ huy, cũng không ít hơn chính mình bao nhiêu. Bất kể là tham mưu trưởng Pierre vẫn là tư lệnh cánh quân Trần Phượng Tây, trong lòng đều không quá hiểu rõ chi bộ đội này.
Dù sao, ở trong mấy giờ đánh tan sư đoàn Jaban 1912 cũng cắt ngang đến phía tây trấn Lorenzo, ngăn chặn kẻ địch có binh lực có thể cao tới mười sư đoàn trong vòng bốn mươi tám giờ, càng nghe càng giống như là một chuyện thần thoại. Nếu người nào ra mệnh lệnh như vậy cho sư đoàn bọc thép 202, thì Leo Burnett cảm thấy lúc đó mình nên mổ bụng ngay lập tức ở trước mặt quan trên.
Cách đó không xa, cơ giáp chỉ huy Phỉ Quân, giống như là một con bọ cánh cứng mở cánh. Robert cùng tên sư trưởng có thân hình cao lớn kia, đang vây quanh ở trước điện tử sa bàn, cùng các sĩ quan bố trí nhiệm vụ chiến đấu.
Leo Burnett rất muốn tới gần nghe một chút, nhưng lại cảm thấy có chút bất lịch sự, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trái tim ngứa ngáy khó nhịn.