Đội ngũ đang im lặng tiến về phía trước.
Hơn hai nghìn binh sĩ Trenock với quần áo rách nát đang hợp thành ba đội ngũ dài khoảng hai trăm mét. Chiến trường đầy hài cốt đã ở xa phía sau trong khe núi. Có thể thấy được, chỉ là khói đen cuồn cuộn bay lên từ đường chân trời.
Đội ngũ dùng tốc độ hành quân nhanh, theo khe núi hướng thẳng về tây. Các chiến sĩ chỉ cần ngẩng đầu là đã có thể thấy được mười chiếc [Linh Miêu] đang nhảy nhót ở trên triền núi hai bên của đội ngũ.
Trong vùng rừng núi này, mười chiếc [Linh Miêu] này chính là mười con mãnh hổ. Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, cho dù con đường phía trước phủ đầy chông gai, trong lòng các chiến sĩ cũng có một cỗ sức mạnh căng tràn.
Mười phút trước, tròn một trăm chiếc robot đặc chủng Jaban đã bị mười vị cơ sĩ này cùng nhau xông lên chặt chém như thái rau mà giết chết sạch sẽ! Mà khi thấy bóng dáng của bọn họ lay động, không ít robot điều tra của người Jaban thậm chí còn chưa tiếp cận được đội ngũ, đã bị bọn họ lần lượt giết chết.
Có bọn họ mở đường ở phía trước, còn có ai có thể chống đỡ được?
Nghe thiếu tá Lý Vệ Quốc nói, trong đêm này, bọn họ đã liên tục chiến đấu ở các chiến trường cách nhau ba trăm km, tập kích và tiêu diệt ba tiểu đoàn thiết giáp Jaban! Mà tổn thất của bọn họ, bất quá chỉ là mấy chiếc robot bị hư hại mà thôi.
Coi như là phục kích, chiến tuyến như vậy cũng có thể xưng là kinh thế hãi tục!
Tay trái mập mạp đang khống chế cần điều khiển, cho robot hơi chuyển hướng, năm ngón tay phải chỉ vô thức gõ gõ mấy cái trên bàn phím ảo, robot liền duỗi chân, mềm mại không gì sánh được mà nhảy lên một con dốc dựng đứng trên triền núi.
Tầm nhìn đột nhiên trống trải.
Giữa các tia ban mai ở phía chân trời, mặt trời đỏ như lửa đang rải ánh sáng màu vàng kim xuống cả vùng núi. Được tắm gội trong màn sáng màu vàng này, quần sơn trùng trùng điệp điệp ở phương xa , rừng rậm ở kề bên, dòng suối dưới khe cốc, tất cả đều đang tỏa ra sức sống bừng bừng.
Mập mạp chỉ cảm thấy lòng dạ thư thái, cảm hứng chợt đại phát. Một tiếng hú dài cao vút, ngâm nga hiên ngang.
" Con mẹ nó, thật là đẹp!"
Trên dãy núi xa xa, mơ hồ giữa mấy quả núi, một đỉnh núi cao đã lộ ra hình dạng.
Trên đỉnh núi này, bản đồ của máy tính robot đã đánh dấu là rất cao. Mập mạp biết, đó chính là cao điểm 415, cũng là địa điểm mục tiêu cuối cùng trên đoạn đường này của mình.
Đó là một tấm chắn kiên cố, vững vàng ngăn chặn quân đội Jaban đang truy kích ở phía sau từ phía đông cao điểm 415 trở đi!
Quan trong nhất chính là, Lý Tồn Tín đang ở đó. Boswell và Mễ Lan, cũng đang ở đó!
Vừa nghĩ đến Mễ Lan, mập mạp lại cảm thấy trái tim nam tử hùng vĩ sớm đã trở nên cứng rắn lãnh khốc sau những lần vào sinh ra tử đẫm máu sa trường này của mình thoáng cái đã mềm hẳn ra. Hắn chép chép miệng, không khỏi cảm thán anh hùng nhụt chí, nữ nhi tình trường. Anh hùng khí phách đến như vậy, chung quy cũng không qua nổi ải mỹ nhân.
Nếu như chiến tranh kết thúc, xây một tòa biệt thự trên cái đỉnh núi xinh đẹp vắng vẻ không dấu chân người này, cùng Mễ Lan ngắm cảnh trên sân thượng...
Một dòng điện bất chợt từ bờ mông chạy dọc theo cột sống lên đến tận đỉnh đầu, mập mạp chỉ cảm thấy từng lỗ chân lông đều sướng khoái đến bốc hơi --- Thật là một thú vui tao nhã.
Có điều, thứ quan trọng bây giờ, trước tiên chính là giữ mạng.
Hai nghìn tù binh Trenock dưới chân núi đang hành quân cấp tốc, thẳng tiến rất nhanh về phía tây. Nói là rất nhanh, thế nhưng nếu so với robot, đơn giản chính là tốc độ của ốc sên. Đi đại khái được mười hai phút rồi, đội ngũ tiến lên được cũng không quá 3 km.
Đây đã là khả năng lớn nhất của các chiến sĩ Trenock đang mệt mỏi rã rời đến cực điểm này rồi. Dù sao thì thân thể của bọn họ cũng không cho phép bọn họ dùng tốc độ nhanh hơn để chạy trốn. Mà hàng ngũ tiến lên với hai ngàn người, chung quy cũng không hoàn toàn giống với bộ đội nhóm nhỏ. Không nói đến tốc độ có nhanh có chậm ở giữa, chỉ riêng hàng ngũ thôi thì đã kéo dài tới năm trăm mét.
Robot phi qua một tảng đá trên đỉnh núi, nhảy xuống dưới đỉnh, vừa dùng tay vừa dùng chân mà leo lên một triền núi khác giống như một con vượn. Đứng ở tại chỗ đợi nửa ngày, đội ngũ mới vượt qua bên người, mập mạp cảm thấy có chút sốt ruột.
Trên con đường phía trước còn có một tiểu đoàn thiết giáp của địch. Nếu như là phục kích mà nói, mình ngược lại không coi đám người kia vào mắt. Thế nhưng bây giờ, đối thủ hiển nhiên là có chuẩn bị đầy đủ. Mà mình bên này, không chỉ người đông ngựa thiếu quân nhọc binh mỏi, còn có hai nghìn tù binh Trenock đang mệt nhọc suy yếu đến cực điểm, chỉ có một trăm khẩu súng và mấy khẩu pháo năng lượng tháo dỡ xuống từ trên robot, không hề có năng lực phòng ngự.
Phải bảo vệ cái đội ngũ có năng lực cơ động cực kém này xuyên qua tầng lớp quân địch ra khỏi trận địa, đại đội robot lại không thể sử dụng phương thức tác chiến tương tự như trước. Nếu không, chờ đợi những chiến sĩ này chính là hỏa lực che trời ngập đất, là tử thần thu gặt sinh mạng. Đừng nói là một tiểu đoàn hơn ba trăm robot của đối phương, cho dù chỉ có một phần mười xông vào được trong đội ngũ thì cũng là một thảm kịch!
Sau nhiều lần giả lập, mình tuy rằng có thể tương kế tựu kế cho Thối Thối một mình dẫn theo năm chiếc robot điện tử không thể di chuyển, điều khiển từ xa mười chiếc robot cỡ trung [Chiến Tượng] tương tự không thể di chuyển đi bố trí mai phục, vậy thì sẽ thành công điều động sư đoàn 172. Thế nhưng, cái phép che mắt này chỉ có thể chơi được nửa giờ. Một khi tiểu đoàn 1 trung đoàn 1 sư đoàn 172 bị phục kích thành công thoát khỏi áp chế điện tử, vậy thì Thối Thối phải chạy trối chết rồi.
Mà quân Jaban đuổi đến, sau khi phát hiện bị mắc lừa, sẽ lập tức dùng tốc độ nhanh hơn mà chạy về! Khoảng thời gian chênh lệch này, sẽ không vượt quá một giờ. Dù sao thì địa điểm mà mình giả lập dự đoán bọn hắn sẽ bố trí mai phục cách nơi này chỉ có hai mươi phút đi đường
Nói cách khác, nhanh nhất là sau nửa tiếng đồng hồ, quân Jaban sẽ có thể trở về được!
Nếu như trận địa 415 có đủ bộ đội có thể phái binh xuất kích, như vậy thì mình có thể còn dễ dàng hơn một chút. Thế nhưng hiện tại, quấy nhiễu điện tử cường độ mạnh đang có mặt ở khắp nơi trên trận địa xuất kích của Jaban đã che mất cao điểm 415 từ phía Tây trở đi. Hoặc là đến nơi mà cao điểm 415 có thể nhìn thấy mình qua ống nhòm, thế nhưng lại không thể tiến hành liên lạc thông tin.
Với năng lực điện tử của robot điện tử, tuyệt đối không thể áp chế được tháp quấy nhiễu điện tử kiểu tầng lớp với công suất mạnh mẽ! Thứ duy nhất chờ đợi, chính là trận địa 415 sau khi nhìn thấy chiến đấu xong thì có thể nhanh chóng làm ra lựa chọn.
" Tướng quân, có thể nghỉ một chút được hay không?" Một chiếc [Linh Miêu] đã chạy tới bên cạnh mập mạp, người đưa ra câu hỏi là trung tá Anthony. Là phó đoàn trưởng của trung đoàn 3 sư đoàn thiết giáp 13, trong cái đội ngũ Trenock này, hắn là sĩ quan cấp cao nhất.
" Các chiến sĩ quá suy yếu rồi. Đám tạp chủng Jaban không có cho bọn họ ăn qua bất cứ thứ gì." Giọng nói của Anthony khàn khàn mà khô khốc.
" Không được." Mập mạp dằn lòng nói. Hắn biết, đến bây giờ, đội ngũ đã đi được gần 5km, những chiến sĩ này đều là đang dựa vào ý chí. Một khi được nghỉ ngơi, toàn bộ đội ngũ có lẽ vĩnh viễn cũng không hoàn thành xong được 5km còn lại.
"Nhưng..." Anthony không đành lòng nhìn qua các chiến sĩ dưới chân núi một chút. Bọn họ đang chạy bước nhỏ, sắc mặt đều đã trắng bệch. Lúc bình thường, 5km đối với bọn họ mà nói thì không tính là cái gì, thế nhưng với bọn họ bây giờ mà nói, đơn giản là đang giày vò tại trong địa ngục. Toàn bộ sơn cốc đều đang đầy rẫy những tiếng thở dốc kịch liệt của bọn họ, phảng phất như lá phổi của bọn họ đang bốc cháy vậy.
" Không có gì là nhưng cả..." Mập mạp cắn răng nói: "Muốn sống thì không thể dừng lại. Chúng ta đang chạy thi với thời gian. Nói không chừng vào phút tiếp theo, quân địch sẽ đuổi theo ở phía sau. Có thể cái tiểu đoàn địch ở phía trước kia đã biết được một trăm chiếc robot của bọn hắn đã bị chúng ta..."
Mập mạp còn chưa nói xong, sắc mặt đã chợt đổi.
Sau một khúc quanh phía trước, sơn cốc đột nhiên trống trải.
Xuất hiện ở trước mắt chính là một bồn địa nhỏ có độ cao 190 mét so với mặt nước biển, nằm ở lưng chừng của rặng núi. Bốn phía bồn địa, thế núi cao lớn, rặng núi đan xen đang kéo dài về bốn phương tám hướng, vô cùng vô tận.
Mập mạp đứng ngẩn ra ở trên sườn núi nhỏ, nhìn về phía mấy trăm chiếc robot Jaban đang giống như một con rồng lớn chui ra từ trong căn cứ được quây xung quanh bởi hàng rào điện ở phía sau trận địa xuất kích của quân Jaban. Tiên phong của bọn hắn đang lao nhanh về phía bên này. Cơn lũ sắt thép cuốn lên bụi trần cuồn cuộn, che kín trời đất.
Trên bầu trời đã truyền đến một trận ầm vang. Mập mạp quay đầu nhìn lại , trên ống nhòm là ba chiếc máy bay chiến đấu Jaban đang gầm thét bay đến, từ ba điểm nhỏ trở nên càng lúc càng lớn. Thân máy kim loại đang phản xạ ánh sáng dưới ánh mặt trời, pháo năng lượng hai bên cánh, bệ phóng tên lửa dưới thân máy, giống như những chiếc vuốt sắc của con kền kền nanh ác!
Mà ở một phía của bồn địa, bị hai ngọn núi nhỏ kẹp ở chính giữa, cao điểm 415 vẫn lặng im không tiếng động như cũ.
Thối mồm vãi ***! Mập mạp tự tát mạnh vào mặt mình một cái, điên cuồng kêu lên: "Quân địch đến!!"
...
Máy bay chiến đấu gầm thét xẹt qua đỉnh đầu của chiếc robot [Linh Miêu] màu da cam đang chạy nhanh.
Với vẻ mặt xám đen, Nakayama Tsubasa thậm chí có thể thấy được tên lửa dưới thân máy bay chiến đấu rời khỏi bệ phóng, sau khi hơi trầm xuống một chút thì liền phóng vụt về phía trước. Chín quả tên lửa đối đất mà ba chiếc máy bay chiến đấu mặt đất đồng thời phóng ra đang giống như chín con chim cắt lao đầu về rừng, mang theo đuôi sáng kéo dài mà bắn về phía rặng núi phía xa.
Cùng lúc đó, mười quả tên lửa đã bay lên không trung từ một góc núi. Bảy quả trong đó nổ tung ở tầm thấp. Vô số máy dẫn dụ kim loại xoay tròn, hóa thành một chùm mây mù đen xì. Ba quả tên lửa robot đối không khác thì tiếp tục bay lên, xuyên qua tầng mây, lao về phía máy bay chiến đấu.
Trong chớp mắt, bầu trời mặt đất đã so qua một chiêu với nhau.
Không qua hai ba quả tên lửa có thể xuyên qua được lớp mây dẫn dụ, mà có thể bắn trúng được máy bay chiến đấu, một quả cũng không có. Các máy bay chiến đấu sớm đã có chuẩn bị, mau chóng ném ra đạn dẫn dụ, sau đó lộn mình bay lên phía trên.
Có điều, dưới mặt đất hiển nhiên là vẫn còn có hậu chiêu.
Chỉ thấy sáu luồng ánh sáng bay lên, điểm nhỏ màu đen đã đâm vào không trung với tốc độ cực nhanh.
Ba chiếc máy bay chiến đấu bị bất ngờ liền lộn mình bay tứ tán giống như lũ chim bị kinh động, tiếp tục tung đạn dẫn dụ ra một lần nữa. Thế nhưng, tính toán của đối thủ hiển nhiên lại càng chính xác hơn. Khoảng cách giữa hai đợt tấn công được nắm giữ không hề sai lệch một chút nào, tên lửa đối không đã bay lên tầng không cao hơn trước khi tên lửa dẫn dụ phát nổ. Lớp mây dẫn dụ nổ tung liên tiếp chỉ có thể trơ mắt nhìn tên lửa đuổi theo các máy bay chiến đấu.
Sau một lát, ngoại trừ một chiếc máy bay chiến đấu cố gắng chạy trốn được ra, hai chiếc khác bởi vì cự ly quá gần và thời gian khẩn cấp mà đều bị bắn trúng. Thân máy yếu ớt của máy bay chiến đấu mặt đất nhất thời hóa thành mảnh vỡ tứ tán trong hai quả cầu lửa.
Trong chiến tranh hiện tại, tác dụng của không quân là ở ngoài tầng khí quyển. Mà ở trong tầng khí quyển, đó là thiên hạ của robot.
Máy bay chiến đấu mặt đất muốn bay với tốc độ cao trong khí quyển thì phải có hai cánh. Mà bộ phận cánh lại chính là nơi yếu ớt nhất của máy bay chiến đấu. Khi bay với tốc độ cao, một con chim cũng có thể đâm rụng một chiếc máy bay chiến đấu, huống chi là tên lửa.
Hơn nữa giá trị chế tạo của máy bay chiến đấu rất đắt đỏ, năng lượng và vũ khí mang theo cũng rất ít, còn thua xa độ thực dụng của robot. Khi lợi khí của máy bay chiến đấu --- tên lửa tầm xa, bởi vì quấy nhiễu điện tử, đạn dẫn dụ và lồng năng lượng bảo vệ, khiến cho đánh mất đi năng lực tuyệt sát, một máy bay chiến đấu chỉ có thể tiến hành tấn công ở cự ly gần, đồng nghĩa với việc suy bại trở thành một vai phụ trong cuộc chiến tranh, đi ức hiếp bộ binh và tiến hành trinh sát.
Thống trị chiến tranh loài người mấy nghìn năm, máy bay chiến đấu mặt đất hiện đại đã trở nên cô đơn lạc lõng đến không nói lên lời. Chúng nó chỉ có thể tiến hóa tới một chiến trường vũ trụ rộng lớn hơn nữa. Robot, không chỉ thống trị lục địa, mà còn thống trị cả tầng khí quyển của tinh cầu.
Nhìn chiếc máy bay chiến đấu cuối cùng đi xa, Nakayama Tsubasa một lần nữa gia tăng tốc độ của robot.
Trong lồng ngực đang bốc lên một ngọn lửa hừng hực. Con mắt của hắn đỏ lên, mọi tư duy đều chỉ tập trung ở trong dãy núi xa xa. Hắn hoàn toàn không ngờ tới, mưu tính tìm cách suốt một đêm, cuối cùng rơi vào bẫy rập thì lại là bản thân mình.
Đám người Trenock chết tiệt kia căn bản là không có binh lực của một trung đoàn. Cái gọi là phục kích mà tiểu đoàn 1 trung đoàn 1 gặp phải, bất quá chỉ là dấu hiệu giả được dốc sức tạo ra bởi sự quấy nhiễu điên cuồng của mấy chiếc robot điện tử và mười chiếc robot [Chiến Tượng] cỡ trung!
Sau khi liên hệ lại với tiểu đoàn 1 trung đoàn 1, Nakayama Tsubasa hoàn toàn không thể tin được vào lỗ tai của mình.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là, đây là một âm mưu nữa của địch! Có thể, chủ lực của bọn hắn đang ở một nơi nào đó, cố gắng phục kích mấy tiểu đoàn khác của mình.
Thế nhưng, tin tức truyền đến từ các tiểu đoàn đã đập tan suy đoán của hắn.
Cho đến khi hắn phát hiện ra nhóm quân địch nguyên bản phải tiêu diệt sớm, đồng thời loại bỏ quấy nhiễu điện tử, một lần nữa thu được liên hệ với một trăm chiếc robot của tiểu đoàn đặc chủng đã mất liên lạc, hắn mới biết được, đối thủ thực sự đang đong đưa ở ngay trước mặt hắn để nghĩ cách cứu viện tù binh!
Đây mới là một cái tát vang dội!
Mình vậy mà lại ngây ngô dẫn theo toàn bộ sư đoàn, cách bọn hắn càng ngày càng xa. Lãng phí thời gian, lại thêm lộ trình bị điều động này, đi tới đi lui chính là gần một giờ!
Hơn nữa, mấy tiểu đoàn khác thậm chí không thể chạy tới cao điểm 415 đầu tiên.
" Nakayama Tsubasa, ngươi bị lừa rồi."
Nhớ tới vẻ mặt thương hại mà khinh miệt của thiếu tướng sư đoàn trưởng sư đoàn 59, Ono Hayato, đầu óc của Nakayama Tsubasa lại trở nên choáng váng.
Hayato căn bản không tin kế hoạch tác chiến của mình có thể bắt được quân địch.
Hiện tại, tiêu điểm của chiến dịch đang ở tại cao điểm 415. Đó là thông đạo then chốt hướng về phía tây. Nếu không đả thông được 415, sáu mũi tên tấn công của Jaban sẽ bị cản lại từ phía đông phòng tuyến Trenock trở đi. Muốn đi vòng, nhất định phải mạo hiểm bị quân địch phục kích, bị tiêu diệt từng bộ phận, vòng vo ở trong núi ít nhất sáu giờ đồng hồ.
Mà một khi một mũi bộ đội nào đó bởi vì bị phục kích mà bại lui. Cái khoảng thời gian này sẽ còn kéo dài nữa!
Điều này đối với Magee mà nói, bất luận thế nào cũng không thể tiếp nhận được.
Bởi vậy, sau khi nhận ra rằng điên cuồng lục soát suốt đêm cũng không tìm ra được tung tích của quân địch, lại nhìn vào kế hoạch lấy tù binh làm mồi của mình, Ono Hayato đã làm ra quyết địch chia binh.
Một mặt, hắn dẫn theo hai trung đoàn phối hợp hành động của mình, một mặt lại điều ra hai tiểu đoàn, phân hai bên trái phải hành quân gấp về phía cao điểm 415. Nước cờ này cũng không phải là do hắn đã nhìn thấu được đối thủ, mà là hành động lo trước tính sau của hắn. Chỉ cần chắn ở phía trước cao điểm 415, nhánh bộ đội thiết giáp Trenock thần bí kia nói không chừng sẽ đâm đầu vào.
Hiện tại, hai cái tiểu đoàn này có thể đang đi song song với mình. Hoặc là, đã đi ở phía trước mình.
Nakayama Tsubasa nghĩ tới đây, chỉ hận đến cắn chặt răng.
Ono Hayato căn bản là không nghĩ qua, nếu như trận này mà hắn đạt được thắng lợi cuối cùng, vậy thì mình sẽ có kết cục như thế nào.
Mình vẫn còn có cơ hội.
Quân địch bất quá chỉ là một đại đội thiết giáp mà thôi. Bọn hắn phải dẫn theo hai nghìn bộ binh.
Mà ở phía trước bọn họ, chính là một tiểu đoàn thiết giáp biên chế đầy đủ của mình.
Động cơ robot đang phát ra một tiếng rít chói tai. Robot đang chạy nhanh như chớp trong rừng rậm!
Nakayama Tsubasa xin thề, hắn muốn tự tay bắt được chỉ quy của đối phương, tự tay lột da của hắn!